“Huỳnh Huỳnh, cảm ơn em đã thích anh, nhưng mà anh chỉ chung thủy một lòng với một mình Tiểu Tiểu thôi, em hiểu thế nào là chung thủy một lòng chứ?”
Chậc, lúc này da mặt cũng bị người ta kéo xuống làm giấy vệ sinh rồi.
Nhưng ai bảo chủ nhân của cơ thể này đã bị bảo mẫu của nhà họ Lục tráo đổi từ nhỏ rồi đưa vào trong núi. Cả nửa đời người đều sống trong núi nên suy nghĩ của cô ấy về chuyện tình cảm nam nữ cực kỳ lạc hậu.
Nếu không cũng sẽ không viết thư tình, dùng cách thức tỏ tình cổ lỗ sĩ này. Vậy nên, đêm đó cô ấy không chịu nổi đã nhân lúc khuya khoắt trầm mình xuống hồ.
Nói đi cũng phải nói lại, tất cả những chuyện này cô ấy phải nhận là xứng đáng, nhưng Hà Phiến Huỳnh lại thông qua ký ức của cô ấy có góc nhìn khác về những việc này.
Nguyên chủ rõ ràng là thiên kim thật, cực khổ tìm được ngôi nhà chân chính của mình thì lại phát hiện ba mẹ ruột xem cô ấy là vị khách không mời mà tới.
Lúc nguyên chủ mới về đến nhà ngày đầu tiên, trong mắt hai người này thậm chí lộ ra thần sắc nghi ngờ.
Điều đầu tiên họ làm không phải là ôm lấy cô ấy, mà là hỏi một câu mang theo sự khinh thường: “Cô gái, nhìn trúng tiền nhà chúng tôi phải không?”
Sau đó, bọn họ đưa cô ấy đi xét nghiệm ADN không biết là bao nhiêu lần.
Cuối cùng cũng tin tưởng cô ấy mới là con gái ruột của họ. Lúc này, điều họ làm sau khi chấp nhận sự thật lại là đưa Lục Tiểu Tiểu tới trước mặt cô ấy.
"Huỳnh Huỳnh à, Tiểu Tiểu cũng là con gái ruột của ba mẹ, tính theo tuổi tác thì con lớn hơn con bé một ngày, nên con phải yêu thương nhường nhịn em, không được bắt nạt em đâu đấy.”
Chuyện này không được công bố chính thức ra bên ngoài, nên cũng không có ai nói cho Lục Tiểu Tiểu biết cô ta là thiên kim giả.
Nhưng Lục Tiểu Tiểu vẫn mẫn cảm nhận ra chân tướng.
Lục Tiểu Tiểu biết được được chân tướng thì sợ vô cùng, ngày nào cũng nhốt bản thân ở trong phòng cắn móng tay, còn ra vẻ trà xanh ngây thơ: “Con không xứng xuất hiện trước mặt chị, con đã hại chị như vậy, chị chắc chắn rất hận con.”
Quả nhiên, mẹ ruột nguyên chủ nghe vậy lập tức chạy tới chỗ nguyên chủ mắng cô ấy máu chó đầy đầu.
“Có phải cô tưởng rằng cùng huyết thống thì cô thắng không? Ha? Còn có suy nghĩ đuổi Tiểu Tiểu đi? Tiểu Tiểu đã ở bên tôi từ nhỏ rồi, tôi còn lâu mới đuổi con bé đi.”
“Còn cô ấy, cô cũng biết tôi có hai con trai, không có cô nhà họ Lục chúng tôi cũng không đoạn hương khói đâu!”