Chương 28

Bác sĩ Lâm ngại ngùng cười: “Thím, là người kết hôn lần hai hả?”

Bà ta nâng cằm: “Cũng đã sinh con đâu, kết hôn lần hai với lần một đâu có gì khác nhau? Thì cháu cứ coi như nó chưa từng kết hôn đi!”

Bác sĩ Lâm có hơi do dự: “Vậy...”

Bà ta lại nói: “Haizz! Hóa ra những điều thím nói lúc trước cháu nghe không lọt tai à!

“Con gái đến độ tuổi như Miểu Miểu nhà cháu còn muốn gả cho người kết hôn lần đầu?”

“Đám con trai chưa kết hôn còn tinh lắm đấy, đều thích mấy cô mười bảy mười tám chưa đến hai mươi thôi, trẻ trung xinh đẹp dễ sinh đẻ, người ta cần đứa hai mươi tám tuổi như cháu làm gì chứ!”

Chồng bà ta cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đấy đúng đấy, tương đối là được rồi, chỉ cần con người tốt, cuộc sống sau này cũng tốt thôi.”

Lúc này Thiệu Miểu đã cắn hỏng một góc bộ móng tay mình mới làm.

Bác sĩ Lâm nghe vậy cau mày nhưng vẫn tiếp lời: “Vậy cậu ta không có nhà, thế có công việc không?”

Vẻ mặt bà ta lộ ra chút ngại ngùng nhưng rồi lại cười lên tức thì.

“Công việc ấy hả tìm thì có thôi, nó là một người lao động cường tráng, còn sợ không tìm được việc chắc?”

Bác sĩ Lâm lại hỏi: “Thế học vấn của cậu ta như thế nào?”

Vẻ mặt của bà ta “sao cháu không nghe khuyên thế”, nói: “Học cao làm gì chứ, là sống cùng nhau chứ có phải thi tú tài đâu.”

Bác sĩ Lâm lặng im.

Lúc này Thiệu Miểu đã đứng lên, tức đến đỏ cả mắt rồi.

Hà Phiến Huỳnh lặng lẽ lắc đầu với cô ấy.

Lâm trận bỏ chạy, đoán chừng bà già này chốt đơn luôn việc tại đây mất.

Thiệu Miểu cắm môi tủi thân nhìn cô, Hà Phiến Huỳnh lại đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ kia.

Cô đánh giá bà ta một cái, vừa hớn hở tiếp tục cắn hạt dưa, vừa nói: “Dì ơi, nghe nói dì có một người con gái đang học cấp ba đúng không?”

Người phụ nữ nghe thấy nói đến chuyện nhà mình, bỗng nổi hứng thú: “Đúng rồi.”

Nói rồi bà ta nhìn mẹ Lâm một cái: “Cháu nói cho bọn nó biết à?”

Mẹ Lâm gật đầu.

Người phụ nữ đó bèn dương dương tự đắc nói: “Dì có hai đứa con gái, sau này có phúc, có được một đứa con trai, trai gái đầy đủ, đều thông minh đều vượng gia, tất cả đều là bảo bối của dì!”

Hà Phiến Huỳnh dùng răng cắn vỏ hạt dưa tanh tách, đầu lưỡi cuốn nhân hạt dưa vào trong miệng, vui vẻ nhai, nuốt xuống rồi mới cười tủm tỉm.

Cô nói: “Hiếm thật đấy, em gái ở nhà dì còn có thể may mắn được học cấp ba.”