Lời này vừa ra, tay của người phụ nữ khẽ run rẩy, ngay sau đó bèn cười khan: “Cái này, cái này là điều chắc chắn rồi!”
Trên mặt chồng bà ta lại hiện ra một chút ý tức giận, trừng mắt nhìn bà ta một cái nhưng không nói gì.
Hà Phiến Huỳnh chuyển hướng về phía ông ta: “Ơ? Sao chú lại có vẻ không vui? Là lời dì nói có chỗ nào không đúng sao?"
Người đàn ông còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ đã vội vàng cắt ngang: "Không có, ông ấy thì làm gì có chỗ nào không vui đâu, ông ấy vẫn luôn có bộ dạng này."
Hà Phiến Huỳnh nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục lảm nhảm cũng người phụ nữ kia.
"Mà dì ơi, con gái của dì có nhiều tiền như vậy nhất định là đã mua nhà cho dì rồi phải không? Nhà là đứng tên của dì hay là đứng tên của chú vậy ạ?"
Động tác của người phụ nữ lại cứng nhắc thêm lần nữa, vẻ mặt cũng bắt đầu mang theo chút không vui.
"Của con bé chính là của con bé, chỉ cần con bé sống tốt là được rồi, chúng ta không cần con bé phải mua nhà cho."
Hà Phiến Huỳnh có chút vô tội nhìn về phía Thiệu Miểu.
"Miểu Miểu, cậu xem người ta có tiền như vậy cũng không mua nhà ở cho ba mẹ, còn cậu thì một lời không nói đã mua một căn hộ siêu to cho chú dì, cậu thật đúng là học nhiều quá học đến choáng váng đầu óc!"
Lời này vừa ra, miệng của người phụ nữ kia đã không khép lại được, hai mắt sáng lên như vì sao.
Chồng của bà ta cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó sự kinh ngạc của ông ta lập tức chuyển thành cực kỳ hâm mộ và đố kỵ.
Bác sĩ Lâm ở một bên ho khan một tiếng.
Bà như thế nào còn không hiểu?
Con gái của hai người này không có quyền nắm giữ kinh tế của gia đình! Vẫn là Miểu Miểu của bà giỏi hơn.
Vẻ mặt của bác sĩ Lâm vô cùng xấu hổ, muốn nói cái gì đó, cuối cùng cũng không nói gì cả, áy náy mà liếc mắt nhìn con gái mình một cái, thở dài.
Thiệu Miểu lại lúng túng khoát khoát tay: “Tiền trinh, tiền trinh mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Người phụ nữ tái mặt ngồi đó.
Bà ta sửng sốt một hồi lâu, hết nhìn Thiệu Miểu rồi lại nhìn mẹ Lâm, cuối cùng lại nhìn Hà Phiến Huỳnh, hỏi Hà Phiến Huỳnh: “Thật ư?”
Hà Phiến Huỳnh nghiêm túc gật đầu: “Thật mà.”
Người phụ nữ liếʍ môi, ngồi thẳng dậy.
“Nhưng mà mấy chuyện này đều không quan trọng, dù sao nhà cũng chỉ là một nơi ở, nhân tài mới quan trọng.”
“Cháu là một cô gái, tự mình kiếm tiền phải vất vả như thế nào, làm sao có thể thoải mái như được chồng nuôi chứ?”
Hà Phiến Huỳnh: “À đúng rồi, cháu nghe người ta nói, cuộc sống ở trong nhà giàu cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!”
“Cháu có một người bạn, gả cho một kẻ có tiền, sau khi kết hôn sinh một đứa con trai…”
Cô dựa gần hơn một chút rồi tiếp tục lải nhải: “Ông chồng nɠɵạı ŧìиɧ đấy, bởi vì bé ba đã sinh cho tên đó hai đưa con!”
Cô nói xong, lại ngồi thẳng thân mình, tiếp tục cắn hạt dưa, nhìn về phía người đàn ông.
“Chú, chú vừa mới nói bụng của phụ nữ là để giúp đàn ông sinh con trai, nếu không thì chính là vô dụng, vậy con gái của chú chắc là sinh được rất nhiều con trai con cho con rể chú ha!”
Người đàn ông: “…”
Người đàn ông lập tức cảm thấy quẫn bách, ngón tay thô ráp vuốt ve thành ghế sô pha bên đùi một hồi lâu, mới cười khổ mà nói: “Đúng, đúng vậy, con rể của chú tuyệt đối sẽ không đi tìm người khác.”
Hà Phiến Huỳnh cười vô cùng xán lạn: “Thật ư? Như vậy là tốt rồi. Bây giờ con do mấy kẻ thứ ba sinh ra cũng có thể kế thừa di sản.”
Câu “Như vậy là tốt rồi” rõ ràng rất dễ nghe, ngữ điệu cũng rất vui sướиɠ.
Nhưng hai vợ chồng này nghe xong, tươi cười trên mặt không sao duy trì nổi nữa.