[Tôi không nghĩ hai cậu em đó có thể đánh thắng những chiến binh lực lưỡng của bộ lạc này đâu.]
[Đừng có mà đồng ý, nguy hiểm quá!]
[Nếu Kiều Kiều cứ khăng khăng muốn giao dịch với họ, thì đừng kéo cả nhóm vào. Nếu phải đấu, thì chỉ có Kiều Kiều đấu thôi.]
[Cậu không chỉ ghét cô ấy mà cậu còn muốn cô ấy chết à?]
Không chỉ cư dân mạng cảm thấy sự chênh lệch quá lớn, mà ngay cả con gái của tù trưởng, An Ni, cũng lo lắng nhìn Kiều Kiều, sợ rằng cô sẽ thực sự đồng ý để thực hiện giao dịch. Lúc đó, kết cục chỉ có thể là chết hoặc tàn tật.
Cô liên tục lắc đầu, ra hiệu cho Kiều Kiều nên suy nghĩ kỹ càng. Những chiến binh của bộ lạc ai nấy đều mạnh mẽ và hung dữ, không phải chuyện đùa. Đám người thành thị này, dù có thêm cả trăm người, cũng không thể đánh bại nổi họ.
Bất ngờ thay, Kiều Kiều đồng ý ngay lập tức: "Không vấn đề gì, thưa tù trưởng tôn kính, tôi sẵn sàng thách đấu với các chiến binh của bộ lạc."
"Tốt." Tù trưởng tỏ ra ngưỡng mộ sự can đảm của Kiều Kiều: "Tôi khâm phục lòng dũng cảm của cô, hãy dùng nó để đạt được thứ cô mong muốn."
Nói xong, ông ấy ra lệnh cho người tập hợp dân làng và các chiến binh đến sàn đấu bên bờ suối.
Cuộc đấu quyết định sắp bắt đầu.
Trong khi đó, Phương Khải Kiều kéo Kiều Kiều sang một bên, lo lắng nói: "Cô nghĩ gì mà lại đồng ý với loại đặt cược này?"
"Đây là cơ hội duy nhất."
"Đây là một cược chết chắc! Cô không chỉ mất quyền giao dịch mà còn có thể mất mạng nữa!" Phương Khải Kiều sốt sắng nói: "Tôi nói trước, tôi sẽ không tham gia trận đấu này đâu!"
Kiều Kiều lạnh lùng lườm anh ta, cô ngay từ đầu cũng chẳng trông mong gì ở anh ta.
"Anh có thể đứng xem, nhưng nếu anh còn nói thêm một câu nào khiến người khác mất tinh thần, tôi mà lấy được quyền giao dịch, anh đừng mong nhận được bất kỳ lợi lộc gì!"
Phương Khải Kiều tuy không tin Kiều Kiều có thể thắng, nhưng trước lợi ích, anh ta đành im miệng, thầm nghĩ: "Tôi muốn xem cô thắng kiểu gì."
Chẳng mấy chốc, tất cả dân làng đã tập trung tại sàn đấu bên bờ suối.
Sàn đấu là một khoảng đất trống rộng chừng mười mét, cỏ dại đã được nhổ sạch, có vẻ đây là nơi mà bộ lạc Linh Tê thường dùng để tổ chức các cuộc quyết đấu.
Tù trưởng đứng trước sàn đấu, dùng ngôn ngữ thổ dân giải thích với dân làng về mục đích của Kiều Kiều và nhóm của cô, đồng thời thông báo rằng những người ngoại lai này sẵn sàng dùng sức mạnh để chứng minh thành ý của họ.
Lúc này, một người đàn ông cởi trần bước lên sàn đấu. Anh ta cao khoảng một mét chín, thân hình to lớn như gấu, các khớp xương và cơ bắp chuyển động phát ra tiếng kêu rợn người.
Tù trưởng quay sang Kiều Kiều nói: "Đây là chiến binh mạnh nhất của bộ lạc chúng tôi, Hoắc Nhĩ. Anh ta sẵn sàng chấp nhận thách thức và đấu với các người."
Hoắc Nhĩ giơ cao hai tay, phát ra một tiếng gầm mạnh mẽ.
Ngay lập tức, bầu không khí nóng lên, dân làng bắt đầu hú hét, giống như tiếng gầm của thú dữ, cổ vũ cho anh ta.
Phương Khải KIều bị gã to con này dọa cho hồn vía lên mây, chắc chỉ một cú đấm thôi là đủ đập anh ta ra bã rồi!
Tù trưởng quay lại nói với Kiều Kiều: "Bây giờ, hãy chọn một chiến binh từ nhóm của các người để chấp nhận thử thách."
Nói xong, ông ta liếc nhìn ba người đàn ông đứng sau lưng Kiều Kiều.
Phương Khải Kiều lặng lẽ lùi lại đứng sau lưng Đại Đồng và Nhị Đồng, anh ta tuyệt đối không muốn đấu với người này, nếu phải đấu thật thì thà tự tử trước còn hơn.
Đại Đồng can đảm bước lên, nói với Kiều Kiều: "Kiều Kiều, để tôi lên đi."
Mặc dù người đàn ông trước mặt cao to gấp đôi Đại Đồng, nhưng có vẻ như hiện tại, Đại Đồng vẫn là người đánh giỏi nhất trong nhóm họ.
Kiều Kiều cảm kích nhìn Đại Đồng, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không, đây là trận đấu của riêng tôi, không liên quan đến các anh."
"Cái gì! Cô chủ Kiều, cô định tự lên ư, cái này…"
Ánh mắt của bọn họ lộ rõ vẻ lo sợ, điều này thậm chí còn khiến họ bất an hơn cả việc tự mình lên đấu.
Dù sao đi nữa, Kiều Kiều cũng chỉ là một cô gái!
[Kiều Kiều đã điên rồi, xác nhận đã xong đời.]
[Cô ấy tưởng mình là Wonder Woman chắc?]