Anh ta nhăn mặt, cảm thấy mình đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Một mặt, 5000 tệ ban đầu của anh ta, anh ta đã tiêu hết 3000 cho việc thuê mướn hai người thợ đốn gỗ, nếu để mất số tiền đó thì thật quá đáng tiếc.
Nhưng mặt khác, nếu phải lo cho ăn ở của hai người thợ này trên đảo, anh ta chắc chắn sẽ phải tốn thêm nhiều chi phí hơn nữa.
Mà với tình hình hiện tại, khách sạn chưa được xây dựng, không thể có nguồn thu nhập, tình trạng của anh ta sẽ ngày càng tệ hơn, cuối cùng có thể dẫn đến phá sản.
Phương Khải Kiều đang rối rắm gãi đầu, không biết nên bỏ cuộc hay cố gắng bám trụ. Đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy Kiều Kỳ đang ngồi dưới cây cọ, gặm hạt dưa.
Giống như thấy cứu tinh, anh ta vẫy tay gọi: "Kiều Kỳ, hai người thợ này, tôi có thể chuyển họ cho cô không?"
Kiều Kỳ thản nhiên đáp: "Hiện tại tôi không cần thợ."
"Họ có thể giúp cô xây nhà mà. Cô cứ ngủ lều mãi cũng không phải là kế lâu dài, sớm muộn gì cô cũng cần phải thuê thợ thôi."
Phương Khải Kiều không cần cân nhắc đến người khác nữa, anh ta đã thấy Kiều Kỳ có kỹ năng bắt cá thần sầu ngày hôm qua. Cô là người duy nhất trên đảo hiện tại không gặp nguy hiểm về sinh tồn.
Chỉ có cô mới có thể nuôi nổi hai người thợ đốn củi khỏe mạnh, có sức ăn uống đáng sợ này.
Anh ta cắn răng nói: "Tôi đã trả 3000 tệ cho chi phí thuê mướn ban đầu, cô chỉ cần trả lại tôi 2800 tệ thôi, coi như tôi tặng cô 200 tệ."
Kiều Kỳ cười: "Bây giờ là anh cần tôi giúp, vậy có phải giá cả nên do tôi đề xuất không?"
Phương Khải Kiều nói: "… Vậy cô ra giá đi, phỉa xem cô trả bao nhiêu thì tôi mới giao họ cho cô được."
Kiều Kỳ thẳng thắn cắt một nửa: "1500 tệ."
[Cô ấy thật sự quá sắc bén.]
[Bây giờ Phương Khải Kiều đang ở thế yếu, đừng nói cắt nửa, tôi nghĩ cậu ta sẵn sàng nhận một phần ba còn lại, nếu không thì cứ chờ mà thất bại đi.]
Phương Khải Kiều biến sắc: "... Quá đáng rồi!"
"Tuỳ anh thôi, chúng ta tự do giao dịch, không ai ép buộc cả." Kiều Kiều nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Bây giờ người ở thế yếu là Phương Khải Kiều, như những khán giả trong màn hình bình luận đã nói, nếu anh ta cắn răng giữ hai người thợ này, thì anh ta sẽ thất bại nhanh chóng.
Phương Khải Kiều là một blogger mạo hiểm ngoài trời nổi tiếng nhất trên mạng, làm sao có thể bị loại sớm hơn mấy ngôi sao không biết tí gì về sinh tồn ngoài trời này chứ! Nếu chuyện này lan ra ngoài, sau này vlog mạo hiểm ngoài trời của anh ta còn mấy ai xem nữa.
Phương Khải Kiều chỉ còn cách cắn răng nói: "Được, vậy 1500 tệ, giao dịch thành công, giờ họ là của cô."
Kiều Kiều: "Khoan đã, tôi còn có điều kiện."
Phương Khải Kiều: "Cô đừng có được nước làm tới!"
Kiều Kiều bình thản cười: "Anh có thể chọn nghe hoặc không."
Mặt Phương Khải Kiều tối sầm lại: "…Nói đi."
Kiều Kiều: "Tôi còn muốn dùng bãi biển của anh."
Phương Khải Kiều sững sờ: "Cái gì!"
Kiều Kiều: "Yên tâm, tôi không phải muốn chiếm bãi biển của anh, mà là chia sẻ. Khi khách sạn của tôi được xây xong, anh phải cho phép khách của tôi đến bãi biển của anh để tắm nắng hoặc bơi lội."
Vì bãi cát trắng của Phương Khải Kiều và bãi cát xám trên rạn san hô của Kiều Kiều liền kề nhau, hai khu cắm trại của họ cũng rất gần, đi bộ qua lại rất thuận tiện.
Phương Khải Kiều cảm thấy Kiều Kiều đúng là được nước làm tới, điều kiện như vậy, theo lý thì anh không thể nào chấp nhận được.
Nhưng Kiều Kiều đã nắm được yếu điểm của anh ta, không đồng ý thì cũng phải đồng ý, nếu không anh ta sẽ đối mặt với nguy cơ phá sản.
"Chia sẻ bãi biển đúng không, được, tôi đồng ý."
"Thành giao." Kiều Kiều cười rạng rỡ: "Hợp tác vui vẻ."
"Có cần ký hợp đồng gì không?"
"Không cần, phát sóng trực tiếp chính là hợp đồng tốt nhất rồi."
Có nhiều khán giả chứng kiến như vậy, trừ khi Phương Khải Kiều không muốn giữ mặt mũi, nếu không anh ta tuyệt đối không dám trở mặt.
Phương Khải Kiều nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, vậy cô đưa tôi 1500 đi."
"Giờ tôi không có đâu." Kiều Kiều nhún vai: "Anh thấy tôi dùng hết 5000 đồng hôm trước rồi, làm gì còn dư, nhưng đợi khi tôi kiếm được khoản đầu tiên, sẽ trả lại cho anh."
Phương Khải Kiều: ….
"Vậy đây là kiểu tay không bắt sói à?"
Kiều Kiều: "Giờ anh có lựa chọn nào khác không?"