Chương 2: Xuống dưới đó mà bắt nạt quỷ khác là bị Diêm Vương phạt đấy

Cuối cùng, bà đã nuôi dưỡng đứa trẻ đáng thương nhặt được trên núi thành một chiến binh toàn diện, không ai có thể bắt nạt được.

Cho đến một ngày, bà lão biết mình không còn sống được bao lâu nữa, bắt đầu dặn dò hậu sự.

"Con à, có một chuyện bà chưa bao giờ nói với con."

Hoàng Thiếu Ngôn hứng thú, lấy mai rùa ra chuẩn bị bói toán, "Bà đừng nói, để con tự tính."

Vương Mã Lan: "..."

Không, bà nhất định phải nói, bà đang vội đi đến chỗ Diêm Vương nhận chức tước hưởng phúc.

"Việc con mang theo sát khí đồng tử, tự con cũng có thể tính ra được, nhưng bà chưa bao giờ nói với con, kỳ thực sát khí này có cách giải."

Người mang mệnh đồng tử sát thông minh lanh lợi, có tiên duyên, nhưng cái giá phải trả là không sống quá hai mươi tuổi.

Điều này Hoàng Thiếu Ngôn đã biết từ lâu, nhưng những năm nay nghe các cao tăng lão đạo giảng kinh thuyết pháp, cô đã sớm xem nhẹ sonh tử.

Kết quả bây giờ bà lại nói với cô là có thể giải?

Vậy thì cô cũng không phải là không muốn sống.

"Bà ơi, bà nói đi, nói kỹ đi." Hoàng Thiếu Ngôn ân cần đắp chăn cho Vương Mã Lan.

Vương Mã Lan học theo cảnh trong phim, thở hổn hển, run rẩy lấy từ trong túi ra một tờ giấy vo tròn.

"Con mở ra xem, thứ đó ở bên trong."

Hoàng Thiếu Ngôn đầy mong đợi mở tờ giấy ăn nhàu nát ra, nhưng chỉ thấy hai lá rau khô héo.

Cô nheo mắt, nhét tờ giấy trở lại chỗ cũ, "Bà ơi, đây là giấy bà lau miệng sau khi ăn cơm."

"Ồ, ở túi bên kia."

Lần này lấy đúng rồi, bên trong tờ giấy bọc một miếng ngọc bội màu xanh biếc.

Miếng ngọc bội không được chạm khắc bất kỳ chữ nào, hình vuông vức, chất ngọc cực tốt.

"Con hãy đeo miếng ngọc này, đợi thời cơ chín muồi, nó sẽ tự chỉ dẫn cho con cách phá giải đồng tử sát."

Hoàng Thiếu Ngôn biết bà sẽ không lừa mình, cúi đầu đeo miếng ngọc bội lên trước mặt bà.

"Cũng khá hợp với con, bà chọn đồ thật có mắt thẩm mỹ."

Cô không hỏi miếng ngọc bội này từ đâu ra, cũng không hỏi cái gọi là thời cơ chín muồi là bao lâu nữa.

Cái gọi là "thời cơ" mãi mãi là một chữ "đợi".

Bây giờ cô chỉ muốn nói thêm vài câu với bà lão nóng nảy.

"Bà bớt nóng tính đi, xuống dưới đó mà bắt nạt quỷ khác là bị Diêm Vương phạt đấy."

"Đừng tạo khẩu nghiệp, ngoan ngoãn một chút, cố gắng kiếp sau lại được đầu thai làm người."

"Qua cầu Nại Hà bớt uống vài ngụm canh Mạnh Bà, như vậy gặp lại con còn nhận ra được..."

Bà lão nóng nảy ngày thường miệng không rời tục ngữ, hôm nay lại im lặng lạ thường, bà nghe từng câu từng chữ, thỉnh thoảng dùng tay vỗ vỗ lưng Hoàng Thiếu Ngôn.

Đêm xuống, Hoàng Thiếu Ngôn nói chuyện mệt mỏi, chen lên giường, nép vào bà lão gầy gò ngủ thϊếp đi.

Vương Mã Lan lúc này mới mở mắt, giọng khàn khàn nói.

"Con bé chết tiệt này mà hai mươi tuổi đã xuống sớm bồi bà, xem bà có đánh gãy chân con không."

*

Sau khi Vương Mã Lan mất, Hoàng Thiếu Ngôn khóa căn nhà cũ lại, chỉ định kỳ quay về dọn dẹp.

Cô thuê một căn phòng nhỏ có nhà vệ sinh riêng gần trường, bắt đầu vùi đầu vào học hành như điên.

Cô là học sinh lớp 12 năm nay, đúng lúc đang trong giai đoạn quan trọng trước kỳ thi đại học.

Cô không vì lời nguyền sống không quá hai mươi tuổi mà từ bỏ cuộc sống, ngược lại càng nỗ lực hơn để sống hết mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi của mình.

Ngày công bố kết quả thi, Hoàng Thiếu Ngôn cùng ảnh thẻ của cô với danh hiệu "Thủ khoa khối Tự nhiên tỉnh C" đã lên báo.

Những bạn học không mấy khi giao tiếp gửi lời chúc mừng đến cô, tin nhắn trong điện thoại reo liên tục, là lời mời phỏng vấn của các tạp chí và đài truyền hình.

Cô không trả lời tin nhắn nào, mặt trời chưa lặn đã lăn ra ngủ.

Trong cơn mơ màng, Hoàng Thiếu Ngôn nghe thấy trong đầu vang lên một giọng nói hơi máy móc.

"Tít tít - Hệ thống đã được kích hoạt, mời ký chủ tiếp nhận chỉ thị."

Hoàng Thiếu Ngôn lập tức tỉnh táo, bật dậy.

Hệ thống! Chẳng lẽ đây chính là cách giải sát mà bà đã nói?

Thật là hiện đại, cô rất phấn khích.

"Đúng vậy, chỉ cần ký chủ nhanh chóng tích lũy đủ mười phương công đức, liền có thể hóa giải đồng tử sát, sống lâu trăm tuổi." Hệ thống nghe thấy tiếng lòng của cô liền thân thiết nhắc nhở.

"Một trăm điểm công đức có thể kéo dài thêm một năm tuổi thọ."

Hoàng Thiếu Ngôn hỏi trọng tâm: "Làm thế nào để tích lũy?"

Hệ thống: "Thay người hữu duyên trên thế gian xem bói giải tai, trừ gian diệt bạo."

Hoàng Thiếu Ngôn: Cậu chắc chắn cái "tích" mà ngươi nói, không phải là "tiết lộ thiên cơ"?

Không phải cô không biết xem bói, chỉ là bà đã dặn, ngàn vạn lần đừng ỷ mình có chút bản lĩnh liền đi khắp nơi khoe khoang, cái gì cũng nói cho người ta biết.