“Tuyệt vời! Tiểu Nguyệt, con nhìn đi, nhìn đi—”
Ông nội ngồi bên cạnh phối hợp vỗ tay, tôi tò mò hỏi:
“Là q.u.ỷ mẫu ăn t.h.ị.t quỷ tử trong truyền thuyết à?”
Kiều Mặc Vũ không trả lời, nghiêm túc gặm miếng sườn cừu trong tay.
Giang Hạo Ngôn rõ ràng là có bóng m.a tâm lý rất lớn với quỷ mẫu nên lại giậm chân ga, chẳng nói chẳng rằng phóng xe như bay.
“Ai da—”
Ông nội thở dài, thò tay vào nồi sứ lấy một miếng sườn cừu ra gặm.
“Chậc, chính là hương vị này, khó trách Kiều môn chủ đi đường cũng không quên mang theo cái nồi lớn này. Món sườn cừu hầm ngon như vậy, cô đúng là có mắt nhìn!”
Một câu khen được hai người, ông nội vuốt râu hả hê đắc ý.
8.
Hồ Phủ Tiên là hồ lớn thứ ba ở Vân Nam, có diện tích 212 km vuông, hình dáng tổng thể tựa như quả hồ lô, trải dài qua ba huyện Trừng Giang, Giang Xuyên và Hoa Ninh.
Chúng tôi chỉ biết anh Sinh đang ở hồ Phủ Tiên, nhưng vị trí cụ thể thì không biết.
Khi chúng tôi xuống máy bay ở Côn Minh, tài xế hỏi chúng tôi đi đâu, mọi người đồng loạt im lặng.
May mắn thay, lúc tôi livestream đã bật chức năng ghi lại màn hình, tôi mở khoá điện thoại vuốt tới ảnh chụp màn hình cuối cùng.
Trên màn hình anh Sinh đang cười toe toét, sau lưng là khung cảnh núi non mờ ảo, trên trán dường như có vài chiếc lá cây màu trắng.
Tôi phóng to bức ảnh.
“Hình như đây là cối xay gió.”
“Bác tài à, cạnh hồ Phủ Tiên có cối xay gió không?”
Tài xế cúi đầu ngẫm nghĩ.
“À, là núi Ma Đậu, ở bờ Nam hồ Phủ Tiên, địa hình rất cao, cảnh vật cũng không có gì đặc sắc. Khách du lịch thường đến bãi biển Ruby ở thành phố Ngọc Khê hơn, mọi người có muốn đi không?”
Thực ra tôi cũng không chắc là anh Sinh vẫn còn ở hồ.
Người buôn phỉ thúy kia nói một tiếng sau sẽ bay tới, anh ta đến sớm hơn chúng tôi, nói không chừng hai người đó còn liên lạc riêng đổi địa điểm giao dịch khác nữa, nhưng Kiều Mặc Vũ một phải hai phải bắt tôi ra hồ.
“Mấy người không hiểu thi châu đâu.”
Kiều Mặc Vũ chỉ vào mặt trời chói chang trên đầu.
“Lúc này dương khí thịnh, hạt châu phải dựa vào t.h.i khí dưới đáy hồ, không thể rời mặt nước qua xa. Anh ta muốn giao dịch thì cũng phải đợi đến giờ Dậu lúc mặt trời lặn.”
Giờ Dậu là khoảng từ năm đến bảy giờ chiều, tôi nhìn màn hình điện thoại thấy bây giờ là ba giờ mười lăm phút, vẫn còn gần hai tiếng nữa.
Kiều Mặc Vũ bảo tôi với ông nội đến hồ tìm người trước, còn cậu ta vào thành phố chuẩn bị pháp khí.
“Nhớ kỹ nhất định phải tìm được anh Sinh trước năm giờ, ném hạt châu xuống nước rồi đợi tôi tới.”
“Cuộc sống an toàn ổn định của người dân Vân Nam giao cho mấy người đó.”
Kiều Mặc Vũ vỗ vỗ vai ông nội, mặt ông lập tức hồng hào.
“Kiều môn chủ cứ yên tâm, việc này cứ để tôi lo liệu.”
Chúng tôi bắt taxi chạy tới khu vực gần núi Ma Đậu, bắt đầu đi dọc theo bờ hồ tìm người.