“Đứa cháu gái ngốc nghếch nhà tôi buồn cười quá phải không? Ha ha ha ha, Kiều môn chủ sao lại không cười?”
Sắc mặt Kiều Mặc Vũ nghiêm túc.
“Ông đoán xem—”
Ông nội: “Đừng nói ngài trời sinh đã không thích cười nha.”
Kiều Mặc Vũ nhếch mép cười “Ha hả” cho có lệ vài tiếng, nôn nóng đến bên cạnh bưng nồi sườn cừu hầm.
“Đi thôi! Chờ cái gì nữa!”
“Vừa lúc Giang Hạo Ngôn đang ở bãi đậu xe, cậu nhanh đi lấy chứng minh thư đi.”
Cái nồi sứ to bằng cái chậu rửa mặt thế mà Kiều Mặc Vũ cũng không ngại nóng, bưng bằng cả hai tay, phóng như bay mà không làm đổ một giọt nước canh nào.
Ông nội hết lời khen ngợi.
“Chậc chậc, con xem người ta kìa, đây chính là công phu chân chính. Ông bảo con luyện Bát Đoạn Cẩm*, con đã luyện chưa? Đầu tiên phải luyện khí h.u.y.ế.t đã, có căn bản xong rồi thì học—”
*Bài tập khí công của Đạo gia nhằm luyện dưỡng thân thể
“Ông nội đừng luyên thuyên nữa, ông đi lấy chứng minh thư đi, con đi thu dọn hành lý.”
Tôi quay người chạy lên lầu, ông nội sửng sốt giây lát rồi mới vỗ tay phản ứng lại.
“Bỏ mịa, hoạt thi thiên châu có thật à?”
“Không được, nhất định phải đem theo Càn Khôn Kính!”
7.
Lúc chúng tôi thu dọn xong hành lý rồi chạy đến bãi đậu xe thì Giang Hạo Ngôn đã lái xe ra tới.
“Ở đây——”
Kiều Mặc Vũ ngồi ghế sau hạ cửa kính xuống, một tay ôm cái nồi sứ lớn, một tay cầm sườn cừu gặm, gặm đến say mê.
“Gần đây tôi xem tinh tượng vào đêm, có tứ tinh liên châu, chà, không ngờ lại ứng nghiệm sớm vậy.”
Tôi tò mò hỏi: “Tứ tinh liên châu là gì?”
“Tứ tinh là chỉ sao Thổ, Mặt Trăng, sao Kim, sao Mộc xếp thành đường thẳng trên tầng trời thấp phía Tây Nam. Tứ tinh tụ hợp đất nước l.ầm t.han, t.à m.a xuất hiện, quân tử ưu phiền, tiểu nhân có động thái, là điềm đại hung.”
“Xui xẻo đến thế ư? Hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu phải không Kiều môn chủ? Hóa ra trên đời quả thực có hoạt thi thiên châu, tôi cứ tưởng là giả.”
Ông nội ủn mông đẩy tôi ra, giành ngồi cạnh Kiều Mặc Vũ nên tôi chỉ có thể ngồi ở ghế phụ lái.
“Hoạt thi thiên châu không đơn giản như mấy người nghĩ đâu, nó không phải là hạt châu, mà là một t.h.i t.h.ể.”
“Cái gì?”
Ông nội kinh ngạc t.r.ợ.n t.r.ò.n mắt.
“Thật à?”
“Ừm, ngàn thi ắt phải có một một thi vương, sau khi hấp thụ oán khí cùng tà khí của những x.á.c c.h.ế.t khác sẽ tiến hóa thành thi vương trong truyền thuyết. Nhưng tình cờ ngàn x.á.c c.h.ế.t dưới nước lại tạo nên hạt châu này, một châu một vương tranh chấp, cuối cùng thì t.h.i vương đã hoà thành một thể với hạt châu.”
“Khi nó ở dưới nước, dù những t.h.i t.h.ể khác cung cấp thi khí cho nó, nhưng cũng có tác dụng trấn áp. Giờ nó đã lên bờ, sau giờ Tý sẽ khôi phục hình dạng thật sự, lúc đó sức mạnh không thua kém gì q.u.ỷ mẫu.”
“Q.u.ỷ mẫu?”
Giang Hạo Ngôn đang lái xe nghe vậy lập tức đạp chân ga, xe đột ngột tăng tốc làm Kiều Mặc Vũ vồ người về trước, thuận thế đẩy chiếc nồi sứ ra trước, vững vàng hứng lấy nước canh bị đổ ra.