“Thế tôi không câu nữa là được, điều này cũng chẳng nói lên cái gì hết không phải sao?”
Anh Sinh rõ ràng không muốn từ bỏ hạt châu nên tôi tiếp tục nhẫn nại khuyên nhủ.
“Anh Sinh này, bất cứ thứ gì hoạt t.h.i thiên châu chạm vào đều sẽ biến thành x.á.c c.h.ế.t, không chỉ có cá, mà ngay cả người cầm, anh không s.ố.n.g nổi đến ngày mai đâu.”
“Anh xem xem da lòng bàn tay anh bây giờ có phải đã trắng bệch nhăn nheo rồi không? Đến khi qua giờ Tý*, anh sẽ không khác gì mấy x.á.c c.h.ế.t trôi nổi dưới đáy hồ này đâu!”
*Giờ Tý: 23h - 1h sáng
Anh Sinh giật mình hoảng sợ cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Tay của tôi mới ngâm trong nước, nhăn nheo không phải bình thường sao?”
[Đúng vậy anh Sinh, đừng để ý cô ta, chủ phòng này ghen ăn tức ở đó, thấy anh kiếm được tiền liền ganh tị với anh! Thế tôi cũng không đùa với anh nữa, hai trăm vạn thì thế nào? Anh ở hồ Phủ Tiên đúng không? Tôi đang ngồi máy bay, một tiếng nữa tới nơi, nhớ đợi tôi!]
Anh Sinh không nói gì, nhưng nhìn sắc mặt thì rõ ràng là đã động lòng rồi.
Tôi lo lắng.
“Này anh thật sự không thể lấy hạt châu này, anh Sinh, anh—”
“A, tín hiệu của tôi không tốt lắm, cô vừa nói gì thế? Hình ảnh bị nhiễu—”
Giây tiếp theo anh Sinh ngắt kết nối, tôi kết nối lại nhưng không ai thèm nhận, tôi tức giận nhịn không được liền chửi bậy.
“Xong phim rồi, Kiều Mặc Vũ, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Kiều Mặc Vũ là bạn tôi, cũng là truyền nhân duy nhất của địa sư ở hiện tại.
Địa sư thời xưa thường được gọi là thầy phong thuỷ, sau này đại sư phong thuỷ chỉ có thể xem tinh tượng.
Kiều Mặc Vũ tinh thông xem sao tìm huyệt, lại có thể trừ q.u.ỷ d.i.ệ.t y.ê.u, là người lợi hại nhất tôi từng gặp.
Lúc này Kiều Mặc Vũ đang ngồi ngoài sân, háo hức nhìn ông nội tôi bưng lên một nồi sườn cừu om
“Khà khà, Kiều môn chủ, sườn này đã hầm hai tiếng rồi đấy, có thơm không?”
Kiều Mặc Vũ hít hà, phấn khích xoa tay.
“Thơm đến mụ cả người luôn ấy chứ.”
Thấy tôi vội vã lao từ trong phòng ra với vẻ mặt lo lắng, sắc mặt Kiều Mặc Vũ chợt đổi.
“Cậu muốn gì? Không gì có thể cản tôi ăn sườn cừu hầm này đâu!”
“Đừng ăn nữa! Hoạt thi thiên châu! Ngàn x.á.c c.h.ế.t trôi!”
“Chúng ta phải mua vé bay đến Vân Nam ngay!”
Lúc tôi nắm lấy cánh tay Kiều Mặc Vũ thì ông nội hất tay tôi ra.
“Con gấp cái gì? Con nhóc ngáo ngơ này, ngày nào cũng la ó um xùm, hoạt thi thiên châu là cái gì chứ?”
Tôi vừa giải thích chuyện mới xảy ra, vừa cúi đầu mở điện thoại đặt vé, chuyến bay gần nhất cách đây khoảng nửa tiếng nữa, bây giờ đi thì vừa kịp lúc.
Lúc tôi đang mua vé thì ông nội bỗng nhiên bật cười.
“Hoạt thi thiên châu cái quỷ gì chứ, ha ha ha ha ha ha, đều là ông cố con bịa ra lừa người thôi! Con là sinh viên đại học lại đi tin như đúng rồi thế?”
Ông cười rồi vỗ nhẹ bả vai Kiều Mặc Vũ.