Chương 8: Lễ lớn

Dương Quang là người hưởng qua giáo dục đại học, huống hồ bản thân anh ta phú quý, anh ta tự nhận chính mình vẫn là người có phẩm đức.

Nếu như trên đường nhìn thấy món tiền nhỏ, anh ta còn chẳng thèm nhặt, nếu như là đại tài phú, anh ta tuyệt đối sẽ không chiếm làm của riêng, nhất định sẽ nộp cho cục cảnh sát.

Điểm giác ngộ và tu dưỡng đó, anh ta vẫn phải có.

Lâm Phiên Phiên gật đầu: “Tướng mặt anh cương chính, là người có tu dưỡng, hàm dưỡng, sẽ không nhặt đồ vật ven đường, huống hồ, nếu như quả thật là nhặt được, tiểu tài sẽ không mượn đi nhiều thọ mệnh của anh như vậy, cho nên anh thử suy nghĩ thật kỹ xem, gần nhất anh có nhận lễ không, là đại lễ.”

Dương Quang vội vàng lắc đầu như giã tỏi.

“Tôi không nhận lễ nào hết, tôi làm bên phòng khoa học kỹ thuật, làm công việc nghiên cứu, không thịnh hành việc nhận lễ.”

Lâm Phiên Phiên bất đắc dĩ thở dài: “Gần đây không phải anh nhận một ngôi biệt thự lớn à?”

Trong nháy mắt, mắt Dương Quang trợn to lên.

Khu vực bình luận càng thêm sôi trào.

[Ai da, đây chính là ngày lễ ngày tết không nhận lễ trong truyền thuyết, nhận lễ chỉ nhận biệt thự lớn thôi sao?]

[Giám đốc công ty khoa học kỹ thuật AE, sống ở Thủ Đô, biệt thự lớn ở Thủ Đô, khởi điểm cũng mấy ngàn vạn đấy!]

[Phòng ban khoa học kỹ thuật lại nhận biệt thự lớn, không phải là bán đứng bí mật đấy chứ?]

Lâm Phiên Phiên nhìn muôn hình vạn trạng bình luận, dở khóc dở cười.

“Người khu vực bình luận đừng đoán mò linh tinh, dáng dấp Dương Quang chính trực, không làm ra được chuyện bán bí mật, tặng anh ta biệt thự là người thân của anh ta.”

Trên mặt Dương Quang đều là đắng chát, bên trên gương mặt ưa nhìn là vẻ khổ sở không nói được thành lời.

“Ông ta nói nhiều năm như vậy áy náy với mẹ con tôi, muốn vì tôi làm chút gì đó, bỏ ra rất nhiều tiền mua cho tôi một căn biệt thự, còn làm đủ kiểu để tôi nhận lấy, tôi không nghĩ đến ông ta lại ôm suy nghĩ như vậy tặng biệt thự cho tôi!”

[Mẹ nó, như vậy người tặng biệt thự cho anh ta là cha anh ta ấy hả, cho nên tuổi thọ của anh ta là bị cha anh ta mượn đi hả?]

[Nhiều năm bỏ mặt không hỏi, đột nhiên đối xử tốt với anh, là mưu cầu tuổi thọ của anh.]

[Ông cha này đáng sợ thật đó!]

[Có một số người ấy mà, đúng là không xứng làm cha mẹ, cảm thấy cho đứa nhỏ sinh mệnh, bản thân có thể kiểm soát mọi thứ của đứa nhỏ, quá vô sỉ!]

Dương Quang hít sâu một hơi: “Tôi có thể hỏi qua, ông ta mượn đi bao nhiêu thọ mệnh của tôi không?”

Lâm Phiên Phiên cho anh ta một ánh mắt thương hại.

“Ông ta là cha anh, có ngày sinh tháng đẻ của anh, còn có tóc của anh nữa, đưa cho anh căn biệt thự giá trị mấy trăm triệu, thuộc về vật phẩm rất quý giá, tuổi thọ của anh, ông ấy lấy đi hết!”

Loai chuyện nhặt đồ vật ở ven đường, bị mượn thọ mệnh một, hai năm xem như nhiều.

Tình huống của Dương Quang đặc thù.

Thông thường giá trị của đồ vật càng cao, cái giá phải trả càng lớn.

Lợi ích là ngang nhau, trên đời này không có bữa trưa miễn phí.

Dương Quang nghe rõ, nhưng anh ta vẫn nghi hoặc.