Cô và Lục Lệnh có nhân duyên nhưng Lục Lệnh lại phản cảm với mê tín phong kiến, cho nên cô vẫn cần Lục Tân ở giữa làm cái sào chọc cứt.
Hiển nhiên cũng có dự định dẫn anh theo suốt đường rồi.
Vì thế cô bấm quyết, bắt đầu triệu hồi.
Quỷ môn mở ra, phán quan mặt quỷ nhe răng nanh bước ra từ trong Quỷ môn.
Châu Kiến Quốc sợ hãi hét to một tiếng, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Lục Tân thì trợn tròn mắt, hai chân mềm nhũn, mắt trợn trắng dã, theo bản năng cũng muốn ngất xỉu ngay và luôn.
Nhưng Lâm Phiên Phiên sẽ để anh ta ngất xỉu sao?
Cô rót linh khí vào trong cơ thể của Lục Tân, đầu óc đang choáng váng và hỗn loạn của Lục Tân lập tức tỉnh táo hơn hẳn, không ngất nổi nữa mà chỉ có thể run rẩy nhìn phán quan trước mặt.
Khỏi phải nói, ngoại hình mà Chuông Nhỏ hóa thành để người sống nhìn thấy sợ đến mức hôn mê bất tỉnh chỉ là chuyện nhỏ.
Mà có sợ chết khϊếp cũng là chuyện bình thường.
Ví dụ như Châu Kiến Quốc đã ngất xỉu hôm nay, thật ra là bị dọa sợ chết khϊếp.
Chuông Nhỏ liếc mắt nhìn Lục Tân đang run lẩy bẩy với vẻ chán ghét, sau đó vung tay một cái, hồn của Châu Kiến Quốc bị câu ra ngoài.
Sau khi hồn của ông ta bị lôi ra lập tức quỳ xuống nền nhà.
“Phán… phán quan đại nhân!”
Phán quan ném một quyển sách cho ông ta, bên trong có bản mẫu vật phẩm tang lễ.
“Chỉ cần ông sản xuất tiền âm phủ và tiền giấy dựa theo nội dung trên sách vậy muốn sống đến tám mươi tuổi cũng không thành vấn đề, nhớ là không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.”
Linh hồn của Châu Kiến Quốc run rẩy.
Nhưng nghĩ đến mình có thể sống đến tám mươi tuổi là ông ta lại kích động.
“Cảm ơn phán quan đại nhân, tôi nhất định sẽ làm theo. Tôi sẽ xây dựng một lò đốt cực lớn ở toàn bộ các nghĩa địa, để người sống đến đốt nhiều tiền vàng hơn cho người âm phủ.”
Phán quan hài lòng và vung tay một cái, hồn phách của Châu Kiến Quốc lại quay trở về cơ thể của ông ta.
Sau đó, phán quan quay đầu đi vào Quỷ môn, sau đó biến mất hẳn.
Lục Tân và Châu Kiến Quốc đều không phát hiện ra trong nháy mắt phán quan tiến vào Quỷ môn còn giơ tay lén lút dựng ngón cái với Lâm Phiên Phiên.
Địa phủ có thể nhận được tiền giấy, đây chắc chắn là một chuyện đáng để ăn mừng rồi!
Sư tỷ vừa ra trận là đã giải quyết được nguy cơ kinh tế của địa phủ.
Nhấn like mạnh thôi!
Về phần cho Châu Kiến Quốc mấy chục năm dương thọ, nói trắng ra cũng chỉ là để ông ta làm công cho địa phủ ở dương gian mà thôi.
Vụ mua bán này địa phủ được lời!
Châu Kiến Quốc từ từ tỉnh lại sau cơn hôn mê, lúc nhìn thấy quyển sổ mà mình đang cầm trong tay, ông ta không khỏi trừng to mắt với vẻ khó tin.
Toàn bộ những thứ vừa rồi không phải mơ!
Ông ta thật sự đã gặp được phán quan!
Nói cách khác, ông ta không cần phải chết nữa mà thật sự có thể sống đến tám mươi tuổi?
Ông ta lập tức biết ơn và mừng rỡ đến phát khóc, liên tục dập đầu với Lâm Phiên Phiên.
“Cảm tạ ơn cứu mạng của đại sư.”
Lâm Phiên Phiên phất tay: “Không cần, ông chỉ cần làm cho tốt việc trong phận sự của ông là được.”
Sau đó cô kéo Lục Tân vẫn chưa bình tĩnh trở lại đi ra ngoài.
Lục Tân ngồi trong xe, một lúc lâu sau mới lấy lại được thần trí.
“Chị dâu, vừa rồi là… là phán quan của địa phủ sao?”
“Ừa.”
Lục Tân ôm ngực mình.
Cho dù là dùng trí tưởng tượng cả mười tám năm nay của anh ta cũng không thể tưởng tượng ra được phán quan của địa phủ có vẻ ngoài như vậy!
Mặt xanh răng nhọn, quá đáng sợ!