Chương 12: Đã bị hiến tế rồi

“Đại sư, tôi không nhìn thấy!”

Lâm Phiên Phiên giẫm mặt đất dưới chân.

“Ở chỗ này.”

Lục Tân há hốc mồm với vẻ khó tin: “Đại sư, ý cô là Nam Trạch bị...”

Chôn sống?

Suy đoán phía sau quá mức khó tin khiến anh ta không dám thốt ra khỏi miệng.

Nam Trạch đã mất tích được bảy ngày rồi, anh ấy bị chôn sống tận bảy ngày... còn có thể sống được không?

Lâm Phiên Phiên trấn an anh ta: “Yên tâm đi, anh ta vẫn còn sống.”

Nam Trạch là người có vận khí lớn, bên dưới lòng đất này có một con hung thú nghìn năm, người khác muốn dùng vận khí của anh ấy để trấn áp hung thú.

Lúc anh ấy bị chôn sống thì hồn phách đã bị rút đi cho nên vẫn chưa chết.

Có điều, qua mười hai giờ đêm nay, anh ấy chắc chắn hết cứu nổi.

Lâm Phiên Phiên nói với Lục Tân: “Anh lùi lại trước đi, để tôi kéo anh ta ra ngoài.”

Lục Tân theo bản năng lùi lại mười bước.

Anh ta rất muốn hỏi Lâm Phiên Phiên không mang theo công cụ thì làm sao có thể đào được Nam Trạch ra?

Lâm Phiên Phiên trực tiếp bấm quyết: “Thử gian thổ địa, thần chi tối linh, thăng thiên đạt địa, xuất u nhập minh, vi ngô quan tấu, bất đắc lưu đình, hữu công chi nhật, danh thư thượng thanh, cấp cấp như luật lệnh, phá!”

Cùng với giọng nói trong trẻo của cô vừa dứt, ngay lập tức mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Lục Tân vô cùng kinh ngạc, sợ đến mức chân nhũn cả ra.

Mặt đất trơ trụi đột nhiên bắt đầu cựa mình, trong như có thứ gì đó đang phá đất chui ra.

Lục Tân nhìn chằm chằm vào đó, chỉ thấy có một chiếc quan tài màu đen như mực chui ra khỏi lòng đất, sau đó nằm lồ lộ ngay trên mặt đất.

Lúc này, thế giới quan của anh ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Xưa nay anh ta luôn tin tưởng vào khoa học và chân lý, nhưng Lâm Phiên Phiên đã trực tiếp phá đổ thế giới quan của anh ta.

Trên quan tài có rất nhiều bùa giấy và chu sa, vừa nhìn đã biết là phong ấn thứ gì đó rồi.

Lâm Phiên Phiên đọc khẩu quyết: “Phá!”

Trong chớp mắt, nắp quan tài bị hất bay, lăn tận vài vòng trong không trung rồi rơi rầm xuống mặt đất.

Mà người bên trong quan tài hiển nhiên chính là Nam Trạch mà Lục Tân vẫn luôn tìm kiếm.

Nam Trạch mặc đồ tang màu đen trên người, trên gương mặt dùng chu sa và giấy bùa vẽ ra một hình vẽ, anh ấy nằm bên trong chiếc quan tài màu đen, mặt cắt không còn một giọt máu, trông rất kỳ dị.

“Nam Trạch!” Lục Tân kinh ngạc hô lên, muốn chạy tới đỡ Nam Trạch dậy.

“Đừng động vào!” Lâm Phiên Phiên ngăn anh ta lại.

Sau đó cô cắn nứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mi tâm của Nam Trạch.

Lúc này, dưới tầng hầm một căn biệt thự bí mật ở thủ đô có một người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên cảm thấy l*иg ngực đau nhức, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.

Con ngươi của ông ta chợt chấn động!

Vậy mà lại có người phá được trận pháp ở phía Nam ngoại ô của ông ta, phế đi tu vi của ông ta.

Trước mặt ông ta là một trận pháp, chính giữa trận pháp có một bóng người trong suốt trôi lơ lửng, đầu của người này gục hẳn xuống, cơ thể nhẹ bẫng, trông như thể một giây sau sẽ tan biến ngay và luôn vậy.

Đột nhiên, cái đầu đang cúi của Nam Trạch ngẩng phắt dậy.

Anh ấy nhìn đạo sĩ trước mặt và nói: “Yêu đạo, đại sư cứu ta đã nói ông nên ngoan ngoãn rút lại trận pháp đang nhốt hồn phách của ta ngay, bằng không, cô ấy mà tìm tới cửa thì ông chết chắc!”