Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Đoán Mệnh, Ra Mắt Liền Nổi Tiếng

Chương 18: Cái gì vậy? Cậu ấy? Chui vào lòng mình?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngồi trên chuyến bay quay về, mắt Kiều Kiều thoáng nét đượm buồn: “Anh cảm thấy những bé gái đó sẽ chọn chuyển thế đầu thai, hay chọn trở thành tinh linh trong núi, tiếp tục sinh hoạt?”

“Không biết.” Lăng U kéo khẩu trang trên mặt lên cao, muốn che hết cả khuôn mặt.

“Quyền Vũ thì sao? Anh ấy sẽ như thế nào? Có thể chuyển thế đầu thai nữa không? Anh ấy có thể làm bạn với đám trẻ, tiếp tục sinh hoạt không?” Kiều Kiều tiếp tục hỏi.

“Cô có phiền không? Mệt mỏi suốt một đêm, lại còn phối hợp cảnh sát lấy lời khai lâu như vậy, cô không buồn ngủ nhưng tôi thì có. Còn chuyện địa phủ, tôi không biết, muốn hỏi thì cô tự xuống địa phủ mà hỏi!” Lăng U nhăn mày lại, nghiêng người không phản ứng với Kiều Kiều, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Nghe thế, Kiều Kiều có chút buồn bã. Lúc trước cô nghe được Lăng U nói, sau khi chết cứng đầu dùng đạo thuật đi vào giấc mộng là dùng cấm thuật, gây nhiễu loạn sự cân bằng của hai giới âm dương.

Tội này xuống địa ngục sẽ bị phán án nặng. Tuy rằng Quyền Vũ lợi dụng cô, làm cô lâm vào hiểm cảnh, nhưng anh ta làm vậy cũng vì những người phụ nữ và những bé gái đáng thương kia.

Nghĩ đến đây, cô có chút không đành lòng. Nếu không phải nhờ Quyền Vũ, có lẽ bóng ma bao phủ bầu trời làng Vô Ưu sẽ luôn tồn tại đến rất lâu sau này.

Vẫn sẽ có những thiếu nữ đáng thương bị bán vào ngôi làng hẻo lánh này, trở thành quỷ tân nương, khổ sở cả đời.

“Cô yên tâm đi, anh ta sẽ không có việc gì đâu.” Chước Quang thấy Kiều Kiều có chút buồn bã, bèn lên tiếng an ủi.

“Thật sao?” Kiều Kiều vừa nghe, mặt lộ vẻ vui sướиɠ.

“Ừ, ưu điểm bù khuyết điểm, hẳn là còn cơ hội chuyển thế đầu thai.” Chước Quang gật gật đầu.

“Vậy thì tốt quá.” Kiều Kiều nghe xong cũng yên lòng. Sự mệt nhọc suốt đêm qua lúc này cũng nổi lên, cô vừa thả lỏng đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Lúc xuống máy bay, Kiều Kiều có trợ lý tới đón, mà Lăng U và Chước Quang thì quay về chỗ ở của mình.

Ngay khi cậu vừa định lên lầu, một người phụ nữ trung niên phong độ đi ra từ căn nhà cách vách, quần áo và lớp trang điểm của bà ta đều tinh xảo mười phần.

Nhưng cho dù có bôi bao nhiêu phấn cũng không giấu được sợi khói đen giữa mày người phụ nữ kia.

Chước Quang nhìn theo ánh mắt cậu, thấy được người phụ nữ kia. Cậu ta nâng tay đập lên bả vai Lăng U: “Không có việc gì chứ?”

“Không có gì, tôi thì có chuyện gì được, đi thôi.” Lăng U xoay người, thu hồi ánh mắt.

Cảm giác hít thở không thông trong ngực lại nói cho cậu, không phải là cậu không có chuyện gì.

“Tà loại, tà loại, đứa bé này là tà loại!!”

“Phải gϊếŧ chết nó, nó cần thiết chết.”

“Vì Lăng gia, vì sự nghiệp bao đời Lăng gia, gϊếŧ nó!”

Lỗ tai cậu ù đi, trong đầu lại văng vẳng giọng nói chói tai đó. Cậu cắn chặt răng, nâng tay vỗ đầu mình, muốn đánh văng giọng nói đó ra khỏi đầu. Nhưng cậu đập một lần không được, đập lần thứ hai vẫn là không được.

Chước Quang có chút lo lắng mà nhìn cậu, ánh mắt có chút luống cuống: “Lăng U, đừng nghĩ, không cần nghĩ gì nữa, về nhà với tôi nào.”

Nhưng những lời này lại không có tác dụng gì, biểu tình Lăng U càng ngày càng đau đớn, tay vẫn luôn đập vào đầu.

Dần dần dẫn đến ánh mắt của một ít người qua đường, ngay cả người phụ nữ trung niên kia cũng dần chú ý đến đây.

Chước Quang thấy người phụ nữ kia sắp quay đầu lại, cậu ta trực tiếp khom lưng, ôm ngang người Lăng U lên, đi vào thang máy, đưa Lăng U về nhà, đặt cậu lên trên giường.

Mà nữ quỷ cầm cây chổi đang cần cù chăm chỉ xem mặt đất còn bụi hay không, đột nhiên bị tiếng mở cửa dọa sợ. Cô ta lập tức thẳng lưng, cung cung kính kính đứng một bên.

Chước Quang ôm Lăng U hấp tấp vọt vào phòng ngủ chính. Cậu ta đặt cậu lên giường, nhưng cơn đau đầu của Lăng U dường như vẫn chưa giảm bớt.

Cậu cắn chặt môi, không cho chính mình phát ra tiếng nào, có máu chảy ra từ kẽ răng.

Chước Quang nhìn mà đau lòng không thôi, một tay ôm Lăng U vào trong ngực, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: “Lăng U, tôi là Chước Quang đây, tôi ở bên cạnh cậu này, đừng sợ...”

Một câu này được cậu ta lặp đi lặp lại năm sáu lần, Lăng U mới chậm rãi buông tay. Trên trán cậu chảy mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả tay áo Chước Quang.

Cảm giác hít thở không thông rốt cuộc cũng chậm rãi biến mất, một loại cảm giác sống sót sau tai nạn nảy lên trong lòng.

Sau lưng cậu là tấm nệm mềm mại, mà thứ đầu cậu gối lên, là cánh tay rắn chắc của Chước Quang.

Cảm giác an toàn tràn ngập bao bọc lấy cậu, trong lúc nhất thời làm lý trí cậu có hơi mờ mịt. Cậu chui đầu vào trong ngực Chước Quang, tìm tư thế thoải mái, nhắm mắt lại.

?

?

Trong đầu Chước Quang bỗng nhiên nhảy ra mấy dấu chấm hỏi. Cái gì vậy? Cậu ấy? Chui vào lòng mình?

Nội tâm cậu ta gào thét lăn lộn, trong lòng cuộn trào như sóng thần, ngay cả cái tay đang vỗ lưng cũng cứng đờ hai giây, khiến cậu ta cũng không biết có nên tiếp tục vỗ hay không.

Nhưng giây tiếp theo, Lăng U lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chước Quang: “Tôi đói bụng.”

Trong chốc lát, Chước Quang có chút thất vọng. Mắt Lăng U vẫn giống như trước, đơn thuần, trong suốt mà kiên định. Trong đôi mắt đó căn bản không có những thứ dơ bẩn như trong đầu cậu ta.

Cậu ta lặng lẽ rút cánh tay ra, vẫn là nụ cười nhạt thường trực: “Được, cậu muốn ăn cái gì?”

“Mì, tôi muốn ăn mì, mì thịt viên.”

“Được.”

Lăng U tựa hồ đã nhận ra giường mình quá mức mềm mại. Cái giường này mới đổi xong, gối đầu là gối mới, ngay cả đèn đầu giường đèn cũng là mua mới.

Trong lòng cậu tức khắc ấm áp lên, hóa khói mù lúc trước thành hư không.

Nhà họ Lăng.

Căn nhà cách phòng trọ cậu thuê một căn, chính là nhà họ Lăng.

Thực mau, bên ngoài truyền đến tiếng Chước Quang gọi cậu dậy ăn mì. Cậu đứng lên đi ra ngoài, lúc này mới nhớ tới.

Trong nhà, còn có một nữ quỷ.

Vừa thấy nữ quỷ ngoan ngoãn đứng một bên, tay nắm chặt cây chổi, Lăng U nhướng mày: “Cô dọn nhà cửa rất sạch sẽ.”

Sau đó cậu ngồi xuống bàn ăn, ngoắc ngón tay: “Lại đây, tôi có vài câu hỏi.”

-------------------------

End chương 18
« Chương TrướcChương Tiếp »