Bình luận 1: U là trời má tôi ơi, những người giấy đó đều không có bóng, sau lưng trưởng làng lại có bóng, tại sao lại như vậy? Người giấy này đều là quỷ sao?
Bình luận 2: Lầu trên đừng chuyện bé xé ra to được không? Loại kỹ xảo trình độ này tôi cũng photoshop được, thật là tóc dài kiến thức ngắn.
Bình luận 3: Lầu trên không biết nói thì câm miệng đi, tôi vào trang chủ người ta xem rồi, là nam, nam! Ít nhất tóc bọn tôi còn dài, đâu như người nào đó, trông như tăm xỉa răng, toàn thân trên dưới trừ lông chân thì chả có chỗ nào dài.
Đám Lăng U lúc này mới chú ý, phía trên sảnh lớn kia treo một tấm màn màu đỏ. Trưởng làng đi đến trước tấm màn, một tay kéo tấm màn xuống.
Một tượng thần ba đầu bốn tay trông như ác quỷ địa ngục xuất hiện, mà dưới chân tượng thần là từng hàng bài vị, cắm ba cây nhang, khói nhang bay thẳng tắp lên trên.
Sau đó, những người giấy kia bắt đầu vây quanh bàn ngồi xuống. Trên bàn tròn có bát đũa soạn sẵn, còn đặt cả các loại thức ăn tinh xảo bằng giấy, trông giống hệt như đồ ăn thật sự.
Nhưng những người giấy đó lại ăn vô cùng ngon miệng, ngay cả động tác cứng đờ cũng như được nạp thêm tiền mà trở nên mượt như tơ.
Kiều Kiều sợ tới mức che kín miệng, không được nhịn được mà lui về sau. Đến khi không còn chỗ để lui, sắp đυ.ng vào vách tường, phía sau cô lại đột nhiên phát ra một giọng nói: “Cẩn thận.”
“A!” Cô sợ tới mức kêu thành tiếng.
Trưởng làng và đám người giấy đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều.
Lăng U cũng bị tiếng kêu hấp dẫn. Cậu đang cẩn thận quan sát pho tượng thần làm cậu thấy khó chịu kia, không để ý Kiều Kiều đã cách cậu càng ngày càng xa.
Tác dụng của phù ẩn thân là giảm sự tồn tại của một người đến mức thấp nhất, chỉ cần không phát ra âm thanh, không đυ.ng vào những thứ khác thì sẽ không bị phát hiện. Cứ thế mãi đến khi tac dụng của phù ẩn thân biến mất, đều sẽ che giấu con người hoàn mỹ mười phần.
Nhưng một khi tất ánh mắt tập trung lại đây, người đó sẽ bị phát hiện.
Bất kỳ loại phù triện nào đều có ưu điểm và khuyết điểm của riêng nó. Giống như cán cân thế giới vậy, phân chia thiện và ác, duy trì thế giới vận động bình thường, cân bằng mọi thứ.
Lăng U đã chuẩn bị xong tâm thế lôi kiếm gỗ đào ra đại sát tứ phương.
Một bóng người lại xuất hiện, chắn trước mặt Kiều Kiều: “Trưởng làng, chúc mừng tân hôn.”
Là Quyền Vũ.
Kiều Kiều bịt kín miệng, không dám phát ra âm thanh. Lăng U nhanh chân đi đến bên cạnh cô, dán thêm hai tấm phù ẩn thân lên người cô.
Trưởng làng nhếch môi, mỉa mai nói: “Ô kìa, tân nương của cậu chạy mất rồi, cậu còn có tâm tình tới tham gia lễ cưới à?”
“Lễ cưới của trưởng làng đương nhiên tôi phải tới tham gia rồi, chuyện lúc trước ngài đồng ý với cha tôi, ngài còn giữ lời sao?” Quyền Vũ ngước mắt hỏi.
“Nhận tiền đương nhiên phải làm việc, nhưng mà ấy, năng lực hành động của cậu đúng là hơi kém, còn để cho cô gái đó trốn đi. Tôi chỉ cậu làm việc, ngươi cũng không đáng tin cậy.” Trưởng làng ghét bỏ mà nhìn người giấy Quyền Vũ.
“Ngài yên tâm, tôi đã báo mộng cho cha, tôi bảo ông ấy đưa gấp đôi cho ngài.” Quyền Vũ vội cười làm lành.
Nghe thế, sắc mặt trưởng làng mới thoáng lỏng ra: “Cậu ngồi xuống cùng ăn đi.”
“Tôi muốn hỏi ngài một chuyện, thứ kia ở đâu? Tôi muốn nhìn xem có hợp hay không.”
Trưởng làng vừa nghe đã nhăm mày, lại nghiêng mắt xem cô dâu xinh đẹp trước mặt. Tâm tình ông ta tốt thật sự, Quyền Vũ vô lễ cũng lười so đo, giơ tay tùy ý chỉ phía sau sảnh lớn: “Ở đằng sau ấy, cậu tự xem đi.”
“Vâng.” Quyền Vũ gật đầu, sau đó nhìn Kiều Kiều đứng sau, rồi nâng tay vẫy vẫy cô.
Kiều Kiều có chút khϊếp sợ, ý anh ta là bảo cô theo sau sao?
Do dự một chút, cô vẫn lấy hết can đảm, giơ lên di động đi theo anh ta. Lúc trước Quyền Vũ đã từng cứu cô, lúc này đây lại cứu cô thêm một lần nữa.
Cô có thể cảm nhận được thiện ý phát ra từ anh ta.
Lúc đi theo anh ta, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng từng xuất hiện trong mơ. Thiếu niên đẹp như làn gió xuân, mang một cái kính viền đen, hình thể thiên gầy, nhưng là xúc cảm sờ được lại là rắn chắc có thịt.
Thậm chí cô còn nhớ mang máng cơ bụng tám múi dưới lớp áo kia.
Thoáng chốc, sắc mặt cô đỏ bừng. Bây giờ là lúc để nhớ tói cái này sao?
Cô đi theo Quyền Vũ đến một gian phòng rộng lớn ở sân sau, bên trong phòng đặt một cái quan tài băng, bên trong quan tài băng là thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt.
“Kiều Kiều, để anh kể em nghe một câu chuyện cũ.” Quyền Vũ đứng trước quan tài băng, chậm rãi nói.
Mẹ anh ta, là do cha anh ta dùng 50000 mua được. Bà là một nữ sinh viên bị đánh thuốc mê ở nhà ga rồi đưa đến đây.
Bà ấy trẻ tuổi, xinh đẹp, tinh thần phấn chấn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, gia cảnh tốt đẹp. Bà vốn nên có một cuộc đời hoàn mỹ, sẽ có được một đứa trẻ không khải anh ta, nhưng lại có thể khiến bà yêu như xương tủy.
Khi còn nhỏ, anh ta không hiểu, cho rằng mọi bà mẹ đều bị nhốt ở chuồng heo, không cho ra ngoài, cả đời đều như vậy.
Mỗi lần anh ta muốn tiếp cận, trong mắt mẹ anh ta đều tràn đầy thù hận. Chỉ cần có người tiếp cận, thù hận trong đôi mắt kia sẽ thoát ra ngay lập tức, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
Bao gồm cả anh, con trai bà dứt ruột sinh ra.
Thậm chí, có đôi khi, anh sẽ nhìn thấy có những người đàn ông khác nhau đi ra đi vào cái chuồng heo này, sau đó nơi ấy sẽ phát ra tiếng hét thống khổ kèm với tiếng quát tháo.
Lúc ấy, anh ta không hiểu.
Thẳng đến sau này, anh ta trưởng thành, cũng là đứa trẻ duy nhất trong làng không bị cha đồng hóa, mà anh muốn tiếp tục đọc sách.
Đến khi anh ta tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh ta mới biết được chuyện xảy ra trong thôn đáng sợ đến cỡ nào.
Anh ta hận cha ruột mình, hận mọi người trong làng này. Anh ta muốn cứu mẹ ra khỏi đây, muốn đưa mẹ mình trở về với người nhà của bà ấy.
Anh ta đã hành động, hơn nữa còn thành công. Nhưng người mẹ bị cầm tù nhiều năm như vậy, tinh thần bà ấy sớm đã bị đánh nát, trở nên điên điên khùng khùng.
Nhưng chuyện anh ta thả mẹ mình đi đã bị cha phát hiện, sau đó trưởng làng cảm thấy anh ta đọc sách hỏng cả đầu óc liền cầm tù anh ta, không cho phép anh ta rời làng.
Toàn bộ cái làng này, trừ anh ta ra, tất cả mọi người đều điên rồi.
-----------
End chương 15