Vừa nghe, chú hai liền đáp: "Con gái mày không ở nhà, tối nay tao đang ngồi ngoài cửa nhà trò chuyện với anh cả, 7 giờ hơn tao thấy con gái mày cùng mấy đứa em họ đi ra ngoài chơi, đến giờ vẫn chưa thấy bọn nhỏ về. Cha mày đang uống rượu trong thôn, mẹ mày đang đánh bài ở nhà thím mày, nhà mày không ai cả."
Vừa nghe trong nhà không ai, Vương Đại Lợi càng nóng nảy: "Chú hai, con van xin chú giúp con tìm con gái với! Đại sư nói tìm ở nơi có nước đó!"
Vu Âm bỗng nhiên lại nói: "Vương Đại Lợi, nói cho cháu sinh thần bát tự của con gái chú!"
Mặc dù lúc đầu Vương Đại Lợi chỉ ôm tâm lý đùa giỡn với trẻ con, nhưng giờ đây chuyện liên quan đến con gái mình, Vương Đại Lợi vô cùng lo lắng, đã quên đi tâm lý đùa giỡn ban đầu.
Vừa nghe Vu Âm nói xong, Vương Đại Lợi theo bản năng mà đáp lời.
Nửa phút sau, Vu Âm nói với tốc độ rất nhanh: "Tìm về hướng đông! Phía đông có nơi có nước!"
Vương Đại Lợi lập tức lặp lại lời Vu Âm nói cho chú hai qua điện thoại. Nghe nói phía Đông có nơi có nước, chú hai chợt nhớ ra: "Trong thôn có một cái giếng nước ở phía đông!"
Chú hai giơ điện thoại lên và chạy một mạch, chạy một lát liền nhìn thấy đám trẻ đã quay lại.
Chú hai vội vàng tóm lấy thằng bé lớn nhất trong nhà Vương gia hỏi: "Em gái họ út của mày đâu? Sao tao không thấy nó?"
"Không biết nó đi chơi đâu nữa!" Thằng bé thuận miệng trả lời rồi ném tay chú hai ra và bỏ chạy. Nó chạy, mấy đứa nhỏ phía sau cũng chạy theo.
Bọn trẻ con chạy nhanh, lập tức biến mất không thấy đâu, chú hai muốn gọi lại hỏi thêm vài câu nhưng không kịp, đành phải ráng sức già chạy tiếp.
Khi đến giếng nước, nhìn thấy tảng đá trên miệng giếng còn nguyên vẹn, chú hai thở phào nhẹ nhõm: "Không ở giếng nước này, tảng đá trên miệng giếng còn nguyên..."
Nói chưa dứt lời, chú hai đã phát hiện ra có một con vòi nước bên giếng, vừa nhìn là biết ngay vừa rồi chắc chắn có người đến đây múc nước.
Chú hai lại đi thêm hai bước, tuổi già, tai không nghe rõ, nhưng ông lại cảm thấy như nghe được tiếng gì đó, giống như tiếng gì đó đang vỗ nước trong giếng.
Chú hai vội vàng bỏ điện thoại vào túi, dùng sức đẩy tảng đá trên miệng giếng ra.
Hóa ra, trong giếng nước có đứa trẻ đang vừa vỗ nước vừa kêu cứu, nhưng âm thanh dần dần yếu ớt.
"Trời ơi, Vương Đại Lợi, con gái mày thật sự rơi xuống giếng nước!"
Chú hai vội vàng gọi về phía giếng nước: "Cháu đừng sợ, ông nội sẽ thả thùng nước xuống cứu cháu, cháu cẩn thận, đừng để thùng nước va vào đầu, cháu ôm lấy thùng nước, ông nội sẽ kéo cháu lên!"
Chất lượng âm thanh từ chiếc loa điện thoại của ông lão rất tốt, khi ông cúi người xuống, Vu Âm thậm chí có thể nghe được tiếng khóc của đứa bé gái trong giếng.
Ước chừng hai phút sau, chú hai cuối cùng cũng kéo được con gái Vương Đại Lợi lên khỏi giếng nước.
Bé gái hơi sặc nước, chú hai vội vàng cho bé nằm sấp bụng, vỗ mạnh vào lưng bé để bé phun nước ra ngoài.
Mãi sau tiếng khóc của bé mới dần nín, vừa khóc vừa gọi ba.
Chú hai một lần nữa cầm điện thoại nói chuyện với Vương Đại Lợi: "Đại Lợi à, con gái mày không sao rồi, yên tâm nhé. Tiếng khóc to đến vậy, mày tìm đại sư ở đâu mà linh nghiệm thế. Nếu mà muộn thêm ba phút nữa, ai có thể phát hiện ra con bé ở trong giếng chứ?"
Chú hai khi tìm đến thì bé gái đã sắp không còn sức lực, tiếng kêu cứu cũng lúc có lúc không.
Hơn nữa, ở đây trong thôn, người già trẻ đều ở trong nhà, thỉnh thoảng có người đi ngang qua cũng là người già, thính lực không tốt, miệng giếng có tảng đá lớn đè lên, đi ngang qua nếu không cẩn thận nghe cũng không nghe thấy tiếng kêu cứu của bé gái.
Vì vậy, nếu muộn thêm ba phút nữa, bé gái này thật sự không thể cứu được.
"Con bé, ba ở đây trên điện thoại này, nói chuyện với ba một câu nào." Chú hai dán điện thoại vào tai bé gái.