"Sư phụ ở Vô Phương Cốc đặt tên cho tôi là Vu Âm, tôi đã quên tên họ tục gian từ lâu." Tên họ tục gian đó là phần ký ức duy nhất bị phong ấn của Vu Âm.
Vì vậy, khi cô nói không nhớ rõ là thực sự không nhớ.
Trợ lý Nghiêm đang tò mò Vô Phương Cốc là nơi nào, mới định mở miệng hỏi, thì thấy xe lăn của Đàm Từ chuyển động, vì phản ứng nghề nghiệp, Trợ lý Nghiêm lập tức đứng dậy, vừa quay đầu lại thấy tài xế đã đưa xe đến ven đường.
Đàm Từ đã đến trước cửa xe, trợ lý Nghiêm vội vàng đuổi theo.
Vu Âm nhìn Đàm Từ một tay đỡ cửa xe, một tay đỡ ghế sau lưng ghế, dùng chính sức cánh tay đẩy từ xe lăn dịch chuyển vào trong xe, cô có chút tiếc nuối mà than thở một tiếng.
"Nếu là linh khí của mình dư thừa còn có thể mở ra linh phủ, thì có thể trị chân cho Đàm tổng này rồi."
Trợ lý Nghiêm xác nhận Đàm tổng đã ngồi xong mới vòng sang bên kia mở cửa xe và lên xe. Vu Âm suy nghĩ một hồi rồi buông chiếc đũa xuống, bước theo, đi đến bên Đàm Từ, duỗi tay gõ nhẹ lên cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Vu Âm mở miệng nói: "Đàm tổng, tôi biết anh không tin tôi, nhưng không biết anh có từng nghe qua câu nói này hay không, nếu đã không biết thì thôi, nếu đã biết thì nên đề phòng. Tôi chỉ nói một câu, hôm nay đi về hướng nam không đi về hướng bắc, sau khi về nhà không ra khỏi cửa mới có thể tránh được kiếp nạn lớn hôm nay."
Vu Âm thấy Đàm Từ đến giờ vẫn còn một tầng hắc khí bao phủ trên mặt, lại nghĩ đến việc vừa mới được mời ăn cơm nên đã chạy theo khuyên một câu.
Vu Âm nhận được lời cảm ơn từ sau cửa sổ xe liền quay trở lại chỗ ngồi và tiếp tục ăn cơm.
Sau khi xe khởi động, trợ lý Nghiêm nhìn phía sau, xác định người đã đi rồi mới mở miệng nói chuyện.
"Đàm tổng, cô gái kia hơn phân nửa là kẻ lừa đảo, Vô Phương Cốc gì đó, tôi cũng chưa từng nghe qua. Nếu thực sự có năng lực lớn như vậy, cũng sẽ không đến mức đến một bữa cơm cũng không đủ tiền ăn."
Đàm Từ không nói gì, chỉ cúi đầu xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên hỏi: "Buổi chiều còn có lịch trình nào được sắp xếp không?"
Trợ lý Nghiêm lập tức thu hồi lại thái độ vừa rồi, quay trở lại trạng thái công tác nghiêm túc.
"Một giờ sau có cuộc họp nghiên cứu phát minh bộ phận mới, Đàm tổng được yêu cầu tham gia. Buổi tối, lão gia gọi điện thoại vào sáng nay thông báo Đàm tổng về nhà cũ ăn tối, nói là có một cô gái thế giao của nhà họ Đàm sẽ đến nhà chơi."
Nói xong, trợ lý Nghiêm đột nhiên nhận ra rằng, dù là công ty hay nhà cũ, dường như đều ở hướng bắc.
Trợ lý Nghiêm bỗng nhận ra một điều: Dù là công ty hay nhà cũ thì đều ở khu vực phía bắc.
Có phải quá trùng hợp hay không?
"Đẩy hội nghị sang sáng mai," Đàm Từ dặn dò trợ lý Nghiêm, "Gọi điện về nhà cũ báo là tôi hôm nay không khoẻ nên không về." Sau khi dặn dò xong, Đàm Từ quay sang tài xế: "Chú Vương, về nhà thôi."
Chú Vương gật đầu, rẽ phải ra khỏi con đường nhỏ, hướng về khu nhà phía nam thành phố.
Trợ lý Nghiêm không dám nói thêm gì. Cách đây một phút, anh ta còn đang tranh cãi với Đàm Từ về kẻ lừa đảo kia, vậy mà giờ đây Đàm Từ lại đột ngột hủy bỏ lịch trình buổi chiều và về thẳng nhà.
Từ công trường đến biệt thự của Đàm Từ mất khoảng một giờ lái xe.
Mãi cho đến khi xe vào đến khu nhà, trợ lý Nghiêm mới dám lấy điện thoại ra lướt xem tin tức.
Vừa mở ứng dụng lên, một tin tức nóng hổi đã hiện ra ngay trang đầu tiên. Trợ lý Nghiêm nhìn lướt qua và hoảng hốt kêu lên:
"Đàm tổng! Mau xem này!"
Trợ lý Nghiêm vội vàng đưa điện thoại cho Đàm Từ: "Đàm tổng, có chuyện xảy ra trên đường Hồng Dương rồi!"
Hồng Dương là con đường mà Đàm Từ và trợ lý Nghiêm buộc phải đi qua mỗi khi đến công ty trong mấy tháng qua. Do con đường chính đang được sửa chữa nên Hồng Dương trở thành con đường duy nhất để họ có thể đi lại.