Vu Âm vừa quay đầu lại, vừa thấy người đến, không khỏi ngạc nhiên trước mối duyên kỳ diệu này.
"Là em à?" Đàm Từ cũng bất ngờ không kém.
Nghe Đàm Gia Di nói cháu ngoại được người ta cứu, ngoài cảnh sát ra ở đây chỉ có Triệu Vũ và cô gái tên Vu Âm, rõ ràng người đã cứu Triệu Vũ chính là Vu Âm.
"Cậu biết chị ấy à?" Triệu Vũ chỉ vài giây ở bên cậu, sau đó lại chạy vội về bên Vu Âm, nắm tay Vu Âm và nói: "Cậu ơi, là chị ấy đã cứu con, chị ấy siêu lợi hại."
"Chiều hôm qua chúng ta đã gặp nhau một lần." Đàm Từ nói lời cảm ơn với Vu Âm: "Cảm ơn em về chuyện hôm qua."
"Chuyện chiều hôm qua là do chính anh quyết định, hôm nay cứu được thằng bé này, có lẽ thằng bé mệnh lớn và có duyên với tôi." Vu Âm đáp lời.
Đàm Từ không nói chuyện thêm với Vu Âm mà đi hỏi cảnh sát về tình hình.
"Các đồng nghiệp của tôi đã lái xe đi theo địa điểm Vu Âm nữ sĩ cung cấp để bắt người, có lẽ sẽ đến nơi trong giây lát." Cảnh sát gãi đầu: "Có điều bên này ghi chép có chút vấn đề, Vu Âm nữ sĩ không khai báo thông tin về thân phận, chúng tôi không thể đăng ký."
Đàm Từ nhìn Vu Âm với vẻ ngạc nhiên: "Ngay cả số căn cước công dân của em cũng không nhớ sao?"
Vu Âm lắc đầu.
Bỏ qua việc một phần ký ức của cô đã bị phong ấn, cho dù không bị phong ấn, số căn cước công dân này cũng vô dụng sau một trăm năm, cô cũng không thể nào nhớ được.
"Kiểm tra bằng tên Vu Âm cũng không ra kết quả, cơ sở dữ liệu không có thông tin về họ tên, tuổi tác của Vu Âm, vậy làm sao có thể đối chiếu được với người thật bây giờ?" Cảnh sát nhân dân thực sự bó tay.
Vu Âm nhún vai: "Vậy anh cứ coi tôi là người luôn sống trong núi rừng sâu, không có hộ khẩu là được rồi chứ?"
"Nào có đơn giản như vậy." Cảnh sát nhân dân vẻ mặt bất lực, đang muốn nói gì thêm thì điện thoại reo lên. Đó là đồng nghiệp đi bắt người gọi đến.
Bên kia nói 2 nghi phạm đã sa lưới, nhưng hai người này như phát điên, cứ la hét rằng mình gặp quỷ.
Đồng nghiệp bên kia còn nói, một trong hai nghi phạm này cao to béo bệu, nặng khoảng 180 cân, hai thanh niên nam giới, một người còn cao to vạm vỡ, họ rất khó tưởng tượng một cô gái mảnh mai như vậy làm thế nào hạ gục được hai nghi phạm này.
Cảnh sát nhân dân cúp điện thoại, quay lại nhìn Vu Âm - nữ sĩ không hộ khẩu này, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Vu Âm, tuy rằng tôi rất muốn tin cô, nhưng việc cô che giấu thân phận và kết hợp với việc đánh bại hai nghi phạm cao to kia khiến tôi không thể không nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án này." Cảnh sát nhân dân nghiêm túc nói: "Một cô gái nhỏ như cô, trước hết hãy giải thích xem làm thế nào cô có thể hạ gục hai nghi phạm kia."
"Có gì khó giải thích? Vì tôi khỏe mạnh thôi!" Vu Âm buông tay: "Sức mạnh của tôi rất phi thường đó."
"Một cô gái như cô có thể mạnh đến mức nào?" Cảnh sát nhân dân không tin.
Vu Âm đảo mắt quanh phòng trực ban, sau đó đi đến chỗ Đàm Từ.
Chỉ thấy cô đi đến sau Đàm Từ, khom người, trực tiếp nhấc bổng cả Đàm Từ và chiếc xe lăn lên.
Vẫn là nhấc cao qua đầu một cách nhẹ nhàng.
Cô nói với vẻ mặt thoải mái: "Nhìn xem, sức mạnh của tôi lớn như thế nào."
Cảnh sát nhân dân hít một hơi thót tim, Đàm Từ gắt gao nắm lấy tay vịn xe lăn, không dám nhúc nhích.
Chỉ có nhóc béo vỗ tay reo hò phấn khích: "Oa! Chị ơi sức mạnh của chị thật sự phi thường! Chị nhấc cậu của em lên cao quá!"
Lúc này, Triệu Cẩn Luân và vợ Đàm Gia Di vừa bước vào, cả hai đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
"Cái gì vậy?" Triệu Cẩn Luân dụi mắt, "Bà xã, anh có hoa mắt không? Đàm Từ bị một cô gái nhấc bổng lên cao sao?"
Đàm Gia Di lắc đầu: "Em cũng nhìn thấy."