Chương 6: Có một người cha nửa người nửa chó

Cư dân mạng đang không ngừng chất vấn La Tiểu Lan, nhưng cô ấy bỗng nhiên trở nên kích động, nhìn về phía màn hình đang phát sóng trực tiếp hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tô Nhan.

“Đại sư, cầu xin ngài cứu ông nội của tôi, tôi thừa nhận thái độ lúc trước của mình không tốt, lúc đó tôi nghĩ rằng ngài là kẻ lừa đảo, tôi muốn đến để vạch trần ngài, nhưng bây giờ chỉ có ngài với có thể cứu ông nội của tôi. Cầu xin ngài, hãy cứu ông ấy.”

Cô gái chảy nước mắt đang cầu xin qua màn hình, nhìn rất đáng thương, “Ông nội của tôi còn chưa được hưởng phúc ngày nào thì đã biến thành bộ dáng như bây giờ, tôi thật sự không đành lòng đứng nhìn ông ấy như vậy, đại sư tôi trả cho ngài một vạn tệ, xin ngài hãy cứu ông nội của tôi.”

Tô Nhan thở dài, âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp :”Chuyện của ông nội cô tôi không có cách nào cứu ông ấy được, đây là nhân quả tuần hoàn.”

Nếu như cô cứu ông nội của cô ấy, chính bản thân cô cũng không tránh khỏi việc bị trừng phạt, có một số việc mà chính mình phải trả giá vì những chuyện mình đã làm trong quá khứ.

“Chẳng lẽ cô không tò mò vì sao mà ông nội của cô lại biến thành bộ dạng như vậy sao?” Tô Nhan nhìn về phía La Tiểu Lan hỏi.

Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức sững sờ trước câu hỏi của cô.

“Đây là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện này thật sự có ẩn tình?”

“Dừng, tôi sẽ không tin vào những gì mà chủ phòng nói. Tôi đã tải app chống lừa đảo của quốc gia rồi, đừng nghĩ đến việc lừa tiền của tôi.”

“Chủ phòng đúng là có năng lực, tôi phải xác nhận lại một chút.”

La Tiểu Lan gương mặt lộ vẻ mờ mịt khi nghe câu hỏi của Tô Nhan, lúc này Tô Nhan đang nhìn chằm chằm vào ông nội cô ấy, ông lão dường như khó chịu khi bị cô nhìn chằm chằm như vậy, bèn quay mặt đi mắng Tô Nhan một câu.

“Cô gái này, ta nhìn cô dáng vẻ rất đoan chính, tại sao lại đi lừa gạt người khác như vậy.”

Tô Nhan cười nhạt một tiếng, rồi cất tiếng nói :”Ngô Xuân Hoa, chẳng lẽ bà không muốn nói gì với con dâu và con trai của bà sao?”

Người của La gia nghe được cái tên này đều sững sờ, bởi vì đó là tên của bà nội nhà họ, vì sao đại sư lại biết tên của bà nội? Người La gia trong nháy mắt đứng yên bất động.

“Gì? Ngô Xuân Hoa là ai? Tôi rõ ràng là đang xem livestream xem bói đoán mệnh cơ mà, tại sao bây giờ lại trở thành đoán nhân vật vậy?”

Ông lão lập tức biến sắc, nhưng vẫn cứng miệng nói :”Ngô Xuân Hoa là ai? Tao không biết mày đang nói cái gì, quả nhiên con gái chính là món hàng bị mất tiền bồi thường, không có tác dụng gì cả.”

Lúc này đàn chó hoang đang ngồi trước cửa La gia cũng đang nhe răng hướng về phía ông lão, chỉ thấy ông lão xoay người đi vào phòng bếp lúc đi ra trên tay nhiều hơn một con dao.

Đàn chó hoang nhìn thấy con dao trong tay ông ta tất cả đều lùi ra ngoài cửa, chờ đàn chó ra ngoài hết ông lão xoay người ngồi lên ghế.

Ánh mắt kinh thường hướng về phía Tô Nhan trong phòng livestream, ông ta lạnh giọng nói :”Nhìn thấy không, tất cả chó hoang quanh đây đều sợ tao, mày cho rằng ta lại sợ một đứa con gái lông chưa mọc đủ như mày à?”

“Chẳng lẽ bà không sợ gặp báo ứng sao?”

Ông lão nghe thấy hai từ báo ứng liền cười phá lên.

“Báo ứng? Tao an phận thủ thường, chưa từng làm chuyện gì phạm pháp, tại sao tao lại sợ báo ứng, bị báo ứng chính là đứa lừa đảo như mày mới đúng.”

Tô Nhan cười lạnh một tiếng, trên mặt không chút biểu cảm, “Những con chó hoang bị chết trong tay bà thì sao? Bọn chúng không có chọc qua bà, thậm chí chó mang thai cũng bị bà gϊếŧ chết? Bây giờ nó tìm đến bà, bà thật sự không sợ sao?”

Tô Nhan nói vài câu dọa cho La gia sắc mặt đều tái nhợt, ông lão nghe vậy dường như đang nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng như ban đầu.

Cư dân mạng đều rất hiếu kì, trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ bát quái muốn ăn dưa, ngay cả ba người La gia nghe vậy cũng sững sờ, hoàn toàn không biết Tô Nhan đang nói gì.

Người khác không biết Tô Nhan đang nói gì, nhưng Ngô Xuân Hoa đang nhập vào người ông lão La gia biết hết mọi chuyện mà Tô Nhan đang nói đến là ý gì, nhưng mà bà ta nhất định không chịu thua, con chó kia lúc còn sống cũng không phải là đối thủ của bà, lúc chết lại càng không thể.

“Tao không biết mày đang nói gì? Cái gì chó hoang? Tao không hiểu mày đang nói gì hết.”

Tô Nhan thấy bà ta không thừa nhận, liền phát lên một đoạn video ngắn.

Chỉ thấy trong video hiện lên hình ảnh một bà lão hơn sáu mươi tuổi nhìn thấy một con chó hoang đang nằm trong bụi cỏ, bà ta liền nhặt một cục đá ven đường, chậm rãi đi về phía con chó đang ngủ.

Bà ta hung hăng ném mạnh cục đá về phía đầu con chó đang ngủ, trong nháy mắt con chó bị đánh đến mức đầu rơi máu chảy, không đợi con chó chạy đi, bà ta ném cục đá trong tay đi, cầm lấy đầu con chó lên ném mạnh vào tường.

Con chó đau đớn kêu hét, nhưng bà lão cũng không ngừng tay, trên mặt còn rất hưng phấn, mắng to: “Chó chết, mày có thể chết trong tay tao cũng này phúc khí của mày.” Sau đó bà lão hướng về nơi con chó bị ném xuống mắng to, một con chó đang sống sờ sờ bị bà ta đánh chết.

Nhìn xuống chỗ con chó đang nằm thoi thóp, máu tươi đầy người, trên mặt bà lão không hề hiện lên chút sợ hãi nào cả, thật chí còn rất hưng phấn.

Sau đó lại là một đoan video, vẫn là bà lão kia, đừng nói không nhìn rõ mặt, video đó đến từng vết nhăn trên mặt bà ta cũng quay rõ nét.

Lần này trên tay bà lão cầm một cái chậu, trong miệng còn học tiếng chó kêu, không lâu sau một con chó mẹ dắt theo một đàn con nhỏ đi đến, bà lão đếm từng con một, trên mặt hiện lên một nụ cười ma quái.

Một giây trước là vẻ mặt hiền lành, một giây sau liền biến mất, vẻ mặt hiện lên tia hung ác, lấy cây gậy gỗ phía sau lưng ra, đánh về phía đầu của chó mẹ, bà ta vừa hát vừa đánh đàn chó, nhảy múa như chính mình đang ở quảng trường.

Sau đó ngay trước mặt chó mẹ, hung hăng ném đàn chó con lên cao, đàn chó con rơi ầm ầm xuống mặt đất, vẫn chưa xong, sau đó bà ta lấy ra một bao tải nhé hết tất cả đàn chó vào trong.

Sau đó liền thấy bà ta đi đến bờ sông, đem đàn chó đang hấp hối toàn bộ đổ hết xuống sông, đàn chó con không ngừng giãy dụa, không bao lâu liền biến mất.

Chó mẹ thấy thế liền nhe răng về phía bà lão, bà ta chậm rãi đi về phía chó mẹ, “Ha ha ha, vui vẻ không, nhìn thấy con của mày chết trước mặt mày có phải mày rất hưng phấn đúng không? Bây giờ đến lượt mày.”

Bà ta ném con chó mẹ xuống nước, không bao lâu chó mẹ cũng chết, lúc chết còn không nhắm mắt.

Làm xong mọi việc, bà lão thong thả đi về thôn.

Cư dân mạng không biết Tô Nhan lấy video này từ đâu ra, nhưng điều đó không quan trọng nữa rồi, bây giờ bọn họ rất phẫn nộ, hận không thể chém bà lão này thành tám mảnh.

Lúc này bà ta cũng không có nửa điểm sợ hãi, “Những video này là mày ghép vào đúng không? Không nghĩ đến mày lại độc ác như vậy, vì tiền thậm chí ngay cả việc này cũng làm ra được. Mọi ngừng đừng để bị cô ta lừa gạt.”

Bà ta cũng đã chết rồi, ai biết được bộ dạng của bà ta ra sao.

“Mau nói cho tôi biết, ác ma trong video kia rốt cuộc là ai?”

“Quả nhiên bây giờ người xấu đều đã già đi, tôi hoài nghi bà ta lúc trẻ từng gϊếŧ người, chủ phòng, bây giờ tôi tin cô chính là đại sư rồi, cô mau nói bà ta có phải tội phạm gϊếŧ người hay không?”

“Nhưng mà người này rốt cuộc có quan hệ gì với La gia? Vì sao ông nội của chuyên gia đánh giá lúc lại biến thành người lúc lại biến thành chó?”

“Loại người này phải trừng phạt, không xứng được sống trên thế giới này, những con chó kia trêu chọc bà ta sao? Tại sao bà ta lại tàn nhẫn như vậy?”

Ngô Xuân Hoa nhìn một màn hình toàn những lời mắng chửi bà ta, phẫn nộ lên tiếng, “Như thế nào là tàn nhẫn? Tao đây là đang vì dân trừ hại, những con chó hoang kia cắn người thì sao? Các người phụ trách sao? Còn không phải các ngươi cũng ghét những con chó hoang đó sao, đúng là một lũ giả tạo.”

“Nhưng những con chó hoang kia đang nằm trong bụi cỏ, có đi ra hại người hay không, ngược lại là bà lão kia hung ác đến ghê người, tôi suy đoán bà ta chắc chắn là tội phạm gϊếŧ người.”

Tô Nhan nhìn Ngô Xuân Hoa bám vào người ông lão họ La, trong mắt đều là sự lạnh lẽo, cô nói, “Ngô Xuân Hoa sinh ra ở thành phố A, ở thôn Hồng Tinh, năm mười hai tuổi bởi vì cha mẹ không đồng ý mua cho bà ta cặp sách mới mà ban đêm bà ta thả thuốc diệt chuột vào canh độc chết cha mẹ của mình, sau đó bà ta rời khỏi thôn Hồng Tinh. Năm hai mươi tuổi chém chết người chồng đầu tiên của mình, giấu xác hắn trong vách phòng bếp, sau đó lấy thân phận của người bị hại xuất hiện trước mắt mọi người. Năm hai mươi năm tuổi bà quen biết người chồng hiện tại, chính xác là bà đi phẫu thuật thẩm mỹ, sau đó gặp người chồng bây giờ chính là La Đại Cẩu, cùng ông ấy sinh ra một nam một nữ, bà ghét bỏ đứa bé thứ hai là con gái nên đã bóp chết nàng lúc mới sinh. Vì sao chồng bà lúc có bộ dáng là người lúc là chó, đó là bởi vì con chó hoang bị bà đánh chết đang mang thai đã bám vào người ông ấy. Mà người bám vào trên người La Đại Cẩu chính là bà, mục đích bà bám vào người của ông ấy chính là vì muốn gϊếŧ chết cháu gái La Tiểu Lan, Ngô Xuân Hoa tôi nói có đúng không?”

Tô Nhan nói xong gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang dần trở nên vặn vẹo của La Đại Cẩu, có lẽ là đã bị vạch trần nên Ngô Xuân Hoa cũng lười giả vờ.

“Không tệ, tao bám vào người lão già này chính là vì muốn gϊếŧ La Tiểu Lan, tao còn muốn thu hồn phách của con chó hoang kia vào tay, đến lúc đó trong mắt các ngươi sẽ không thấy một con chó hoang nào giúp người làm chuyện tốt, mà tất cả sẽ biến thành chó hoang đi cắn người khắp nơi, ha ha ha! Không nghĩ tới Ngô Xuân Hoa ta lại có một ngày như vậy, cho dù mày có đoán đúng đi chăng nữa thì sao? Mày cũng không bắt được tao.”

Nhìn tất cả những người trong phòng livestream đều im lặng, tất cả những kẻ hô hào chủ phòng là kẻ lừa đảo đều im lặng.

Tô Nhan chỉ nhìn một nhà La gia mà không nói gì, cha mẹ của La Tiểu Lan phẫn nộ.

“Đại sư, ngài có biện pháp nào để đưa mẹ tôi đến nơi mà bà ấy nên đến không? Sau khi mọi chuyện thành công tôi sẽ chuyển cho ngài ba vạn.”

“Được, đợt tôi đến nhà mọi người, mọi người bây giờ không cần làm gì cả, tất cả ở yên đó đợi tôi đến xử lý chuyện này.”

La gia nhanh chóng đáp ứng, giờ phút này ông ấy như già đi mười tuổi, ông ấy không nghĩ đến mẹ mình thế mà lại muốn gϊếŧ chết đứa con gái duy nhất của ông ấy, bà ta đâu phải là người nữa? Ông ấy hận không thể đổi hết máu trong người đi, không muốn có chút dính dáng nào đến người đàn bà độc ác này.

La Tiểu Lan lúc này mới hồi phục lại, cô ấy tự mình chuyển cho Tô Nhan ba vạn tệ.