Chương 10: Người bạn gái quỷ dị

Tô Nhan rất nhanh mời người có tên là “Tình yêu của tôi đối với em sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi” lên livestream.

“Bạn muốn xem về vấn đề gì?” Tô Nhan hỏi.

“Tình yêu của tôi đối với em sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi” ngượng ngùng gãi đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn ra nơi khác, lúc này mới cất tiếng nói: “Tô đại sư, chuyện là như thế này, dạo gần đây bạn gái của tôi có chút không bình thường.”

“Cười chết tôi, bạn gái của mình có bình thường hay không cũng không biết sao? Mỗi ngày hay người đều ở cạnh nhau, cậu lại còn tốn tiền đi hỏi về vấn đề này, nếu như bạn gái cậu không bình thường thì đưa cô ấy đi bệnh viện khám đi.”

“Lầu trên thật buồn cười, chính vì không biết mới cần hỏi.”

“Thật sự chủ phòng kiếm tiền thật là dễ, một vấn đề nhỏ liền có hai nghìn trong tay, thật muốn hỏi một câu, Tô đại sư cô có nhận đồ đệ không vậy?”

“Đừng quấy rầy, Cục Công An đang xem đấy.”

Phòng livestream lập tức rơi vào yên lặng.

“Tình yêu của tôi đối với em sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi” cũng là vì chính mình, nhưng mọi người không hiểu, cho nên cậu ta không trách bọn họ.

“Không bình thường chỗ nào? Cậu hãy kể hết ra đi.” Tô Nhan nhẹ nhàng cầm cốc trà lên uống.

“Chuyện là như vậy, bạn gái của tôi dạo gần đây mỗi lúc mười hai giờ đêm sẽ giống như một con rối tỉnh dậy, còn đặc biệt thích ăn thịt sống, có một lần tôi bị thương ở tay, cô ấy cầm chặt tay tôi mà hút máu không ngừng, hôm sau tỉnh lại liền không nhớ có chuyện gì đã xảy ra.”

Nói đến đây cậu ta hốc mắt đều đã đỏ, “Tôi thật sự rất yêu cô ấy, mặc kệ cô ấy biến thành người như thế nào tôi cũng vẫn yêu cô ấy, nhưng nếu để cho cô ấy vĩnh viễn như bây giờ sẽ hại cô ấy. Mấy ngày gần đây, mỗi lần tôi về nhà lại thấy nhà cửa rất bẩn, dưới đất còn có vết máu, trong lòng tôi có chút dự cảm không lành, đến khi tôi đi đến phòng bếp, tôi nhìn thấy bạn gái mình đang ăn sống một con mèo, đôi mắt cô ấy còn phát ra ánh sáng xanh.”

Lúc cậu ta chứng kiến cảnh tượng như vậy, đã ngay lập tức đưa bạn gái đến bệnh viện, kiểm tra tất cả các hạng mục cũng đều không phát hiện ra điểm bất thường.

Cậu ta cũng đã tìm đến những thầy pháp khác, tốn không ít tiền, nhưng cũng không có tác dụng gì, cậu ta nghi ngờ bạn gái của mình đã bị quỷ ám, phòng livestream của Tô Nhan cậu ta cũng theo dõi được mấy hôm rồi, lúc này mới dám tìm cô xem quẻ.

( Bắt đầu từ chương này mình sẽ đổi đại sư thành thầy pháp nhé. Nhưng Tô đại sư mình vẫn giữ nguyên ạ.)

Sau đó cậu ta nói : “Tô đại sư, bạn gái của tôi có phải bị quỷ ám hay không vậy?”

Ánh mắt Tô Nhan nhìn cậu ta có chút thương hại, gật đầu một cái, “Bạn gái của cậu có phải đã đi qua những địa điểm như: nhà hoang, hay chỗ nào âm trầm hay không?”

Cậu ta lập tức gật đầu, thậm chí còn có chút khích động, “Đúng rồi, tháng trước cô ấy cùng bạn bè đi thám hiểm, sau khi quay về không lâu liền biến thành như bây giờ. Cô ấy trở về còn mang theo một cái hộp kì quái, nhưng sau đó cô ấy nói với tôi là đã vứt chiếc hộp đó đi rồi.”

Xem ra chủ phòng thật sự có bản lĩnh, chuyện bạn gái của cậu ta đi ra ngoài thám hiểm trừ cậu ta ra thì không có người thứ hai biết chuyện.

Dường như vừa nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt của cậu ta bắt đầu trở nên sợ hãi.

“Đúng rồi, Đại sư, những người bạn đi thám hiểm cùng bạn gái tôi đều đã chết hết, hơn nữa đều chết rất thảm.”

Cậu ta còn nhớ rất rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.

Thời gian trở lại lúc chuyện vừa mới phát sinh.

“Chu Chí Hào, bạn thân của em vừa gọi điện nói nhà cô ấy xảy ra chuyện rồi, nhưng em vừa định hỏi chuyện gì thì cô ấy đã dập máy.” Cô gái vẻ mặt gấp gáp tay cầm điện thoại không biết phải làm sao.

“Mẫn Mẫn, không cần quá lo lắng, có lẽ là vòi nước trong nhà cô ấy bị hỏng, anh đi lấy dụng cụ, đợi lát nữa chúng ta đến nhà cô ấy xem.” Chu Chí Hoà lập tức đến kho hàng tìm đồ, sau đó hai người gọi xe đi đến nhà cô bạn thân.

Nửa tiếng sau, hai người đã đến nhà cô bạn thân của Mẫn Mẫn.

Hai người gõ cửa nhà rất lâu, nhưng cũng không nghe thấy tiếng trả lời trong phòng.

“Chẳng lẽ cô ấy không có ở nhà? Không đúng, cô ấy vừa gọi điện cho em đến đây mà.” Mẫn Mẫn tự nhủ, lông mày nhíu lại.

“Em gọi điện cho cô ấy đi.” Chu Chí Hào nói, nhưng trong lòng luôn cảm thấy chuyện này thật kì lạ, cậu ta luôn có cảm giác như có chuyện gì đó đã xảy ra.

Mẫn Mẫn lấy điện thoại ra gọi cho cô bạn thân, nhưng rất lâu cũng không có người nghe máy.

“Không có người nghe máy.” Mẫn Mẫn nghe giọng nói không chút cảm tình của hệ thống phát ra từ điện thoại, nhìn về phía Chu Chí Hào nói.

“Em tìm xem quanh đây có chìa khoá nhà của cô ấy không? Chúng ta mở cửa vào nhà, vạn nhất cô ấy xảy ra chuyện gì đó thì làm sao bây giờ?” Mẫn Mẫn và ba người bạn thân đều là người từ nơi khác đến, ở đây không có bạn bè là người thân nhiều, bình thường rảnh rỗi mọi người đều tụ tập ăn uống với nhau.

Mẫn Mẫn lấy chìa khoá ra mở cửa, cửa vừa mở ra bên trong tối đen như mực, Mẫn Mẫn mở đèn trong phòng lên, hướng về phía phòng ngủ gọi, “Tiêu Hồng, cậu có nhà không?” Mẫn Mẫn vừa gọi vừa đi vào trong.

Chu Chí Hào nhìn căn phòng sạch sẽ gọn gàng vừa nghĩ đến chuyện gì đó, “Không phải cô ấy nói phòng bị rỉ nước sao?” Nhưng một giọt nước cậu ta cũng không nhìn thấy, căn nhà gọn gàng sạch sẽ, không có dấu hiệu của việc có người đi vào, vì vậy lại lộ ra một tia quỷ dị.

Ngay lúc cậu ta định vào phòng bếp kiểm tra thì nghe được tiếng hét của Mẫn Mẫn từ trong phòng truyền đến, cậu ta lập tức chạy về phía phòng ngủ.

“Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy em?” Cậu ta đi đến bên cạnh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng hỏi cô ấy.

“Tiêu Hồng, cậu ấy…cậu ấy…” Mẫn Mẫn toàn thân run rẩy chỉ về phía giường của Tiêu Hồng.

Chu Chí Hào nhìn về phía Mẫn Mẫn chỉ, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã suýt chút nữa dạo chết cậu ta.

Cảnh tượng trên giường bây giờ chính là Tiêu Hồng toàn thân trần trụi nằm trên giường, máu tươi nhuộm đỏ cả ga giường, đầu của Tiêu Hồng không biết đã bị rơi ở đâu, tay chân giống như bị động vật gặm qua cả thân thể be bét máu thịt.

Hai người rất nhanh đã báo cảnh sát, cảnh sát bên kia rất nhanh đã đến và phong tỏa tin tức lại.

“Chúng tôi còn tưởng rằng Tiêu Hồng bị trộm gϊếŧ chết, nhưng tối hôm sau một người bạn thân của Mẫn Mẫn gọi điện đến, nói Tiêu Hồng chưa chết, bây giờ cô ấy đang ở nhà người bạn đó, cô bạn đó còn gửi ảnh của Tiêu Hồng đến để chứng minh sự việc, bạn gái tôi nhìn thấy người trong ảnh đúng là Tiêu Hồng cô ấy đã rất vui vẻ. Đêm hôm đó, tôi cùng Mẫn Mẫn đi đến nhà Phan Nguyệt.”

Lúc bọn họ đến đã là mười một giờ đêm, bởi vì chỗ Phan Nguyệt thuê nhà có chút hẻo lánh, gần đây cũng không có chỗ nào chơi, cho nên bốn phía tối đen, chỉ có ngôi nhà 2408 mà Phan Nguyệt thuê có chút ánh sáng.

Lúc này, Chu Chí Hào đã nhận ra có chuyện gì không ổn, liền gọi Mẫn Mẫn.

“Mẫn Mẫn, sao Phan Nguyệt lại ở chỗ như thế này? Anh cảm thấy có chút lạnh lẽo và luôn cảm thấy có ai đó đi theo chúng ta.”

Mẫn Mẫn khẽ cười một cái, “Anh một người đàn ông thì sợ cái gì? Tiểu Nguyệt đã ở đây hai năm rồi, không phải không có chuyện gì xảy ra sao? Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với lương tâm nên mới sợ hãi như vậy?”