Chương 1: Xuyên không

“Tô Nhan ba tháng phải đóng tiền nhà một lần, nếu như cô không tìm được việc làm, thì để tôi giới thiệu công việc cho cô nhé.“

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Tô Nhan đang nằm trên giường lập tức mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm, cô trợn tròn mắt lên, cô không phải là đang xem mệnh chi một vị phú hào sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Mặc dù trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng cô vẫn đứng lên mở cửa, vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông mập mạp trên cánh tay còn xăm hình Thanh Long Bạch Hổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá.

Sau đó rất nhiều kí ức thuộc về nguyên chủ truyền vào đầu cô, mình đây là xuyên không rồi sao? Người đàn ông trước mặt là chủ nhà của cô.

“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu, anh cho tôi một tuần lễ tôi sẽ kiếm tiền trả tiền thuê nhà cho anh.“

Không nghĩ tới cô đường đường là một lão đại trong giới huyền học thế mà bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh nợ tiền thuê nhà, hơn nữa tiền thuê chỉ có một nghìn năm trăm tệ, nếu như bị những người bạn của cô biết, cũng không biết họ sẽ chế giễu cô như thế nào nữa.

Người đàn ông gật đầu đồng ý, nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: ”Nếu như cô cần tôi giúp đỡ thì hãy nói cho tôi biết nhé, tôi nhất định sẽ giúp cô.“

“Cảm ơn anh.” Sau khi nhìn chủ nhà rời đi, Tô Nhan quay vào căn phòng tối đen như mực.

Căn phòng chỉ có hai mươi mét vuông, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, trang trí sơ sài, một cái bàn và một cái ghế sofa, một cái tủ nhỏ dường như đã chiếm giữ toàn bộ không gian, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ.

Lúc này trong bụng truyền đến tiếng kêu, cô ăn tạm cái bánh mì được đặt trên bàn.

Cô đi đến trước gương, hình ảnh trong gương hiện lên một thiếu nữ đầu tóc rối tung như tổ quạ, đôi mắt đào hoa ẩn hiện, đôi môi nhợt nhạt do thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài, làn da trơn bóng nhưng trắng bệch như một người bị bệnh nặng, đôi mắt như ẩn hiện một nỗi buồn bởi vì sự xuất hiện của cô đã biến mất.

Trong gương hiện lên một thiếu nữ xinh đẹp, diễm lệ. Gương mặt giống cô của trước đây đến bảy tám phần.

Đời trước mặc dù là lão đại trong giới huyền học nhưng cô lại luôn lẻ loi một mình, nghe sư phụ của cô kể là cô bị người khác bỏ rơi, chính sư phụ cô là người đưa cô về và nuôi dưỡng cô.

Cô gái trong gương mới vừa tốt nghiệp đại học được ba tháng, vốn là thiên kim tiểu thư của Tô gia phú hào giàu có bật nhất tại Cẩm Thành, nhưng không biết nguyên do gì lại khiến cho Tô gia phá sản chỉ trong một đêm, còn nợ một khoản tiền kếch xù, sau đó tất cả những người mà nguyên chủ xem là khuê mật và bạn bè đều bỏ rơi cô ấy, những nữ sinh đố kị vì nguyên chủ xinh đẹp và học giỏi đều quay ra bắt nạt và chèn ép cô ấy, lúc này mới dẫn đến việc nguyên chủ đã tốt nghiệp lâu như vậy nhưng lại không tìm được việc làm.

Toàn bộ biệt thự nhà nguyên chủ đều bị thu hồi mang đi đấu giá để trả nợ, cha mẹ nguyên chủ cũng bởi vì không chịu nổi áp lực mà trở về nông thôn, công ty của anh trai cũng mang ra thế chấp, về sau đi theo cha mẹ về nông thôn để chăm sóc cho hai người họ.

Nguyên nhân vì sao nguyên chủ vẫn còn ở đây chính là, bởi vì đêm hôm đó trời mưa rất to nguyên chủ một mình kéo hành lý trên đường lớn đã gặp được chủ nhà, ông ấy muốn đưa nguyên chủ về nhà nhưng cô ấy lại nói chính mình không có nhà, nên ông ấy đã đưa cô về đây.

Chủ nhà vốn không muốn cho cô thuê căn phòng này bởi vì căn phòng này ngay cả ban ngày cũng trong tình trạng tối đen như mực, nhưng nguyên chủ nhất quyết ở đây, cố chất nói ở đây đầy đủ tiện nghi, chủ nhà không lay chuyển được cô ấy đằng đồng ý cho nguyên chủ thuê căn phòng này.

Mặc dù khu này loại người nào cũng có, nhưng an ninh lại rất tốt, bởi vì chủ nhà có quan hệ với giới hắc đạo, nếu có người dám gây sự thì sẽ bị kéo ra ngoài đánh cho một trận, cho nên ở đây sau chín giờ tối đều rất yên tĩnh.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân nói lên việc mặc dù dung mạo của nguyên chủ rất đẹp mắt nhưng không một ai dám đến quấy rầy.

Vì để trả nợ cho gia đình mà nguyên chủ vẫn luôn ăn mì gói để chống đói, sau cùng nguyên chủ lại vì nhịn ăn một chút mà chết đói trong phòng.

“Thật là một cô gái ngốc, ngốc đến mức khiến cho người khác đau lòng.“ Tô Nhan khẽ thở dài một cái, nếu đổi lại là kiếp trước số nợ của gia đình nguyên chủ cô có thể nhẹ nhàng kiếm được, bất quá bây giờ cũng không quá khó, chỉ cần chứng minh năng lực của cô thì sẽ rất nhanh kiếm được.

Tất nhiên việc cô đã xuyên đến thân thể này, cô sẽ giúp nguyên chủ trả hết nợ và chiếu cố gia đình của cô ấy thật tốt.

Kiếp trước cô không nhận được tình yêu thương của cha mẹ, không biết cảm giác có cha mẹ và anh trai yêu thương là như thế nào, cô biết cha mẹ nguyên chủ và anh trai của cô ấy đều rất yêu thương nguyên chủ, trong long cô bắt đầu có một cảm giác mong đợi, loại cảm giác này rất kỳ diệu.

Nhưng mà cô cũng không có ý định chuyển sang nghề khác, mà vẫn sẽ trở về nghề cũ chính là làm một đại sư huyền học.

Một thân bản lĩnh này cũng do sư phụ của cô truyền dạy, ba tuổi cô đã có thể bắt quỷ và đoán mệnh, mười tuổi thanh danh đã vang xa, hai mươi tuổi đã trở thành một tiểu phú bà.

Nhưng ở thế giới này thứ nhất là cô không có người quen, thứ hai là cô không có thanh danh gì, vậy làm thế nào để kiếm tiền bây giờ?

Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cô tìm thấy điện thoại của nguyên chủ, cô ấn mở màn hình nhưng vì điện thoại không có điện nên không mở lên được, cô lập tức đi sạc pin cho điện thoại.

Vừa mở màn hình lên đã hiện lên một dòng chữ “Số dư của bạn không đủ, mời nạp tiền để sử dụng.”

Tô Nhan “…”

Lần này thật đúng là tuyệt vời.

Cô ném điện thoại qua một bên, bắt đầu tìm kiếm vật dụng của nguyên chủ đã để lại, nhưng không tìm thấy gì cả, sau đó cô nhìn thấy một bộ váy của nguyên chủ, cô lấy bộ váy đó xuống nhét vào trong túi, sau đó lần theo kí ức của nguyên chủ mà đi ra ngoài.

Cô mang bán chiếc váy này cũng không tệ lắm, cái váy này hình như nguyên chủ đã mua với giá mấy vạn tệ, cô mang bán với giá hai nghìn tệ. Đối với một thiên kim tiểu thư chiếc váy giá vài vạn tệ là chuyện bình thường, khi nguyên chủ còn là thiên kim tính riêng phòng quần áo của cô ấy đã trị giá vài trăm vạn tệ rồi.

Sau khi bán chiếc váy xong Tô Nhan nạp tiền điện thoại, điện thoại liền hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ đều là cha Tô Bân của cô ấy gọi đến và những tin nhắn khác, tất cả đều là lời quan tâm đến nguyên chủ, dặn dò cô ấy ở bên ngoài phải tự chăm sóc tốt cho chính mình, chuyện trong nhà không cần lo lắng nhiều.

Cô gọi điện cho họ báo bình an, còn nói cho họ là cô đã tìm được việc làm, nói với họ là đừng lo lắng cho cô.

Sau khi gọi điện xong, cô bắt đầu dùng điện thoại để tìm hiểu về thế giới này, chỉ có việc hiểu rõ hơn về thế giới này mới có thể tìm được cách kiếm tiền.

Không lâu sau cô liền thấy công việc không cần tài chính bây giờ chính là livestream chỉ cần đăng nhập tài khoản đã có thể bắt đầu livestream. Đương nhiên có thể kiếm tiền hay không là phải dựa vào chính bản thân mình rồi.

Sau đó cô liền tải một ứng dụng livestream có tên là Phi Ngư xuống điện thoại, sau khi tìm kiếm thông tin, cô liền nghĩ ra mình cũng có thể xem bói, đoán mệnh, xem quẻ, … Cô có thể mở một phòng livestream xem quẻ đoán mệnh.

Cô mang số tiền còn lại sửa sang lại căn phòng trọ và tìm chủ nhà lắp đặt dây mạng.

Sau khi hoàn tất mọi việc, việc đầu tiên mà cô làm chính là đi mua thức ăn về làm một bữa thật ngon, nhưng cô không biết nấu cơm phải làm sao bây giờ? Kiếp trước cô dù sao cũng là một đại sư huyền học đều có đầu bếp nấu ăn cho cô chính cô cũng chưa vào bếp bao giờ.

Chủ nhà đi ngang qua thấy cô đang cầm dao nhìn chằm chằm vào miếng thịt mà không dám xuống tay, anh ta liền vứt điếu thuốc trên miệng xuống, đưa tay gõ cửa sổ.

“Cô không biết nấu cơm hả?“ Cô chưa trả lời nên anh ta vẫn đang đứng ở ngoài cửa sổ.

Chủ nhà lớn hơn cô mười tuổi, năm nay ba mươi mốt tuổi, chưa có bạn gái, tính cách rất tốt, cũng rất nhiệt tình, khách thuê trọ đều rất thích anh ta.

Tô Nhan gật gật đầu.

“Nếu như cô không ngại thì để tôi làm cho.”

Không bao lâu sau anh ta đã nấu xong, Tô Nhan vừa nhìn vừa chảy nước miếng, chủ nhà nấu cơm xong cũng không ở lại lâu, nói vài câu liền rời đi.