Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế

Chương 5: Phần thưởng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 5: Phần thưởng

Bạch Phỉ không chú ý tới mức độ nổi tiếng phòng phát sóng trực tiếp của mình đã tăng lên, đúng lúc cậu đang đọc đến đoạn nói về nhân vật hệ chữa trị cấp S.

Kể từ khi Đế Quốc thành lập đến nay, chỉ có đúng một người, tên là Bạch Kỳ Đan.

Trong sách không có nhiều miêu tả về nhân vật trong truyền thuyết này, chỉ nói một chút khái quát. Liệt kê những thành tựu của anh ta, thì có lẽ ô nhiễm mà anh ta thanh lọc trong một vài năm có khi bằng tổng tất cả hệ chữa trị trong thời đại anh ta sống.

Đáng tiếc là anh ta mất khi còn rất trẻ, chỉ sống đến năm 29 tuổi.

Ở tinh tế, tuổi thọ trung bình của con người đều rất cao, có thể sống đến trăm tuổi, cho nên 29 tuổi thực sự là quá trẻ, còn chưa bắt đầu mà đã kết thúc.

Sau khi Bạch Kỳ Đàn chết, Đế Quốc đã xảy ra một việc hệ trọng.

Từ lúc đó, đột nhiên ô nhiễm bùng nổ như nước giếng phun trào.

Bạch Phỉ gấp sách lại, có chút ngậm ngùi.

Cậu hoài nghi Bạch Kỳ Đàn là do làm việc quá sức mà chết, khi anh ta bị phát hiện là hệ chữa trị cấp S, vẫn không ngừng nghỉ đi trên con đường thanh lọc.

Làm sao tinh thần lực của một người có thể cung cấp liên tục được.

Khả năng lớn nhất là anh ta bị bắt ép, dù sao “duy nhất” cũng vừa là trách nhiệm vừa là xiềng xích.

Còn tốt khi cậu chỉ là một tên vô dụng cấp A không sử dụng được tinh thần lực.

Ngày cuối cùng của kỳ hạn ba ngày, Bạch Phỉ tính định nằm nghỉ trong ngày này, kết quả đứng lên thì phát hiện chỗ bên cạnh. Trên những chiếc lá to lớn của hoa lan, đang treo hoa Lăng Tiêu.

Chúng nó đan thành hình chiếc xích đu, buổi sáng cũng không có gió, nhưng vì nó nhìn thấy Bạch Phỉ, liền thích thú mà đung đưa qua lại, giống như mời gọi cậu hãy nhanh đến đây đi.

Bạch Phỉ đương nhiên là không chống lại được sự cám dỗ, cất bước đi qua.

Ngồi ở trên xích đu, không cần cậu dùng sức, hay dùng lực từ bên ngoài, dây leo hoa Lăng Tiêu cũng tự động đẩy cậu lên cao.

Vì sự đu đưa mà tạo ra những làn gió thổi quét qua mặt cậu, không khí hôm nay có vẻ dễ chịu hơn một ít, mùi hôi thối đυ.c ngầu cũng giảm đi nhiều.

Thật là quá tốt, khi những người bạn cũ làm bạn với cậu ở tận thế, đã đối xử tốt với cậu ở đây.

Cậu muốn ở lại nơi này, nếu cậu muốn tìm biện pháp giúp chúng kiểm soát được ô nhiễm, thì cậu phải nhất định chăm sóc chúng thật tốt.

Hình ảnh đẹp đẽ như vậy đã thu hút một loạt người xem trong phòng phát trực tiếp.

Tiêu An thấy số người xem phát sóng trực tiếp của hắn ngày càng ít dần, mà lo lắng, điều này có nghĩa là bọn họ đều đi qua phòng phát sóng ở bên cạnh.

Rốt cuộc cái tên vô dụng cái gì cũng không biết kia, đã dùng cách gì để thu hút người xem vậy!

Không thể ngồi yên chờ chết được, Tiêu An đứng dậy, nói với Tiểu Duy: “Chúng ta đi dạo một vòng xem một chút.”

Vì vậy, Tiêu An dẫn theo Tiểu Duy, hắn để cho Tiểu Duy đi ở đằng trước.

Linh thực có thể cảm nhận được rất nhiều thứ, hơn nữa trước đó Tiểu Duy còn thể hiện tình cảm của mình với Bạch Phỉ, nên rất có khả năng sẽ đưa hắn đến chỗ của Bạch Phỉ.

Hắn muốn xem xem đối phương đang diễn trò gì.

Quả thật Tiểu Duy theo bản năng đi đến nơi của Bạch Phỉ, cho đến khi Tiêu An nhìn thấy Bạch Phỉ, hắn thế mà bắt gặp Bạch Phỉ đang dùng thực vật làm xích đu.

Tên này lại có thể khống chế được đám thực vật ở nơi này.

Nỗi khϊếp sợ qua đi, Tiêu An cảm thấy vô cùng tức giận.

Hắn đã bị lừa.

Gì mà không thể sử dụng được tinh thần lực, đều là giả vờ cả, cậu ta chính là muốn làm hắn mất mặt, muốn lấy đi độ nổi tiếng của hắn.

Tiêu An còn chưa kịp phản ứng, thì hắn phát hiện mình đã lao tới, nổi giận đùng đùng đứng trước mặt Bạch Phỉ.

Bạch Phỉ thấy người quen, ánh mắt liếc nhìn Tiêu An, nhưng không có dừng lại, mà dừng lại trên người Tiểu Duy, nói với Tiểu Duy: “Có muốn chơi xích đu không?”

Tiểu Duy phấn khích gật đầu: “Có có.”

Bạch Phỉ nhường chỗ, ôm Tiểu Duy để cậu bé ngồi trên xích đu.

Thì nghe thấy một tiếng quát lớn đầy vẻ căm tức ở phía sau: “Cái tên lừa đảo kia!”

Tiêu An nghĩ thầm hôm nay hắn nhất định phải vạch trần chuyện này ở trong phòng phát sóng trực tiếp, để cho người xem biết hắn là người bị lừa.

Bạch Phỉ khó hiểu: “Sao tôi lại là tên lừa đảo? Tiêu… An phải không? Vu cáo người khác là tội nghiêm trọng đó.”

“Nếu cậu không sử dụng được tinh thần lực, tại sao chúng nó có thể tốt với cậu như vậy được chứ?” Tiêu An chỉ vào những bông hoa Lăng Tiêu đang nở rộ trên dây leo xích đu.

Không đợi Bạch Phỉ trả lời, từ trên dây leo tách ra một nhánh cây, bất ngờ quất mạnh vào tay Tiêu An, phát ra một tiếng “bốp”, hất tay hắn lên, như thể rất không hài lòng khi dùng tay chỉ vào nó.

Tiêu An sửng cả người, Bạch Phỉ dừng một chút, hỏi lại hắn: “Vậy anh biết sử dụng tinh thần lực, sao lại khiến chúng nó chán ghét anh vậy?”

“Cậu…” Tiêu An tức giận đến run cả người, muốn giơ tay, nhưng lại không dám. Trên mu bàn tay vẫn còn cảm giác đau rát.

“Anh không biết à? Thực vật cũng giống như con người chúng ta, chúng có ý thức, cũng có sở thích riêng của mình. Nó đánh anh vì anh không tôn trọng nó, mà chúng đối xử tốt với tôi như vậy, đương nhiên là vì thích tôi rồi.” Bạch Phỉ nói một cách vô cùng chính trực.

“Thích cậu? Thích cậu cái gì cơ? Là gương mặt này sao?” Tiêu An khinh thường.

“Không được à? Không lẽ tôi không đẹp sao?” Bạch Phỉ sờ khuôn mặt của mình.

Tiêu An câm nín, hắn xác thật không thể nói trái với lương tâm là Bạch Phỉ lớn lên không đẹp được.

Ngược lại cậu lớn lên thật sự rất đẹp, đẹp đến mức kể cả có ở dưới một giàn hoa vẫn vô cùng diễm lệ.

Đúng là có những người không phải hệ chữa trị cũng rất được thực vật yêu thích, nhưng chưa từng nghe nói có công dụng với thực vật bị ô nhiễm nặng.

Có điều nếu đối phương không thừa nhận mình là tên nói dối, thì không thể trách hắn kiểm tra cậu rồi.

Tiêu An lặng lẽ điều chỉnh màn hình phát sóng trực tiếp, tìm được một góc nhìn tốt nhất. Lợi dụng lúc Bạch Phỉ đang thả lỏng, bất ngờ lao tới, hai tay ngưng tụ thành ánh sáng xanh nhạt, nhắm thẳng vào mặt Bạch Phỉ mà đánh tới.

Tinh thần lực của hệ chữa trị không có tính công kích, nhưng đột nhiên tiến vào cơ thể của một người cũng là hệ chữa trị, khẳng định sẽ sinh ra bài xích, và rất khó chịu.

Vì vậy đối phương nhất định sẽ đánh trả.

Mà Tiêu An muốn chính là khoảnh khắc đối phương đánh trả, hắn đã đưa màn hình phát sóng của mình nhắm ở nơi đó.

Nhưng tay hắn còn chưa kịp đánh tới, đối phương đã nhảy lên, vọt đến phía sau hắn. Thân thể Tiêu An vẫn đang nghiêng phía trước, hắn kịp thời dừng lại, đang định xoay người, thì chợt cảm thấy cổ mình lạnh lẽo.

Một con dao nhỏ tinh xảo lạnh nhưng băng đang đặt trên động mạch của hắn, phía sau truyền đến một giọng nói không cảm xúc: “Quá chậm.”

Tiêu An kinh hãi toát mồ hôi lạnh, tên này nhìn có vẻ nhã nhặn yếu đuối, trông thì hiền lành, nhưng không ngờ thân thủ lại tốt như vậy, hoàn toàn không giống một người hệ chữa trị chút nào.

“Cậu không thể ra tay với tôi, người xem phát sóng vẫn còn đang nhìn.” Tiêu An có chút hoảng sợ hét lên.

“Đúng vậy, phát sóng trực tiếp đều đã ghi lại cảnh anh động thủ tấn công tôi trước.” Bạch Phỉ rút lại con dao, nói tiếp, “tôi rút lại câu nói lần trước sẽ đánh bại anh.”

Bạch Phỉ dừng một chút, lại nói tiếp: “Vì hôm nay tôi phát hiện anh căn bản không xứng đáng làm đối thủ của tôi.”

Sau sự việc phát sinh này, càng có nhiều người chuyển đến xem phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Phỉ, Tiêu An trộm gà không thành còn mất nắm gạo, đành phải xám xịt rút lui khỏi cuộc chơi sớm.

Mà Bạch Phỉ thuận lợi ở lại đủ ba ngày, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

Sau khi trở về hành tinh Gale, vừa mới tiến vào trung tâm vườn bách thảo Đế Quốc, một vị thanh niên có mái tóc xanh nhạt vui vẻ đi về phía Bạch Phỉ, nhiệt tình chào hỏi: “Xin chào, tôi là Lan Khuê, chào mừng cậu đến với vườn bách thảo của Đế Quốc, từ giờ chúng ta là đồng nghiệp của nhau, công việc của cậu bây giờ sẽ do tôi phụ trách.”

Sau một hồi nói chuyện, Bạch Phỉ mới biết, thì ra trong mười năm qua cuộc thi mà vườn bách thảo Đế Quốc tổ chức vẫn chưa có ai giành được chiến thắng, cho nên trong mười năm này vẫn chỉ có Lan Khuê và hai người già khác chăm sóc vườn bách thảo.

Hiện tại thấy có người tới giúp đỡ, nhưng lại không vui mấy.

Hơn nữa nhìn bộ dạng người mới có thể trực đêm ở vườn bách thảo, điều này cực kỳ tuyệt vời!

“Xem thông tin thì cậu vẫn còn là sinh viên đại học, nếu như không có bằng tốt nghiệp, thì tạm thời không thể ký hợp đồng lao động được, nên sẽ tính là đi thực tập, nhưng vẫn dựa theo mức lương cơ bản của một nhân viên chính thức.” Lan Khuê nói với Bạch Phỉ.

Ừm… Nghe có vẻ cũng không tệ, không có bóc lột sức lao động của sinh viên ngay lần đầu đi làm.

Lan Khuê: “Do cậu vẫn còn đi học, nên thời gian làm việc của cậu là cuối tuần hoặc thỉnh thoảng sẽ có ca trực đêm trong tuần. Nhiệm vụ phát sóng trực tiếp mỗi tuần của bộ phận chúng ta hoàn toàn phụ thuộc hết vào cậu đó! Anh chàng nhỏ đẹp trai.”

! Vừa mới khen xong, quả nhiên nhà tư bản đều không thể khen mà!

Sau khi trao đổi xong, Bạch Phỉ được viện trưởng của vườn bách thảo bí mật gọi đến phòng làm việc. Viện trưởng tên là Wilson, nhìn thấy Bạch Phỉ đi vào, liền đưa cho Bạch Phỉ một hộp sắt nhỏ.

Trên hộp sắt có hoa văn rất phức tạp, vừa nhìn là biết đây không phải là một thứ tầm thường, nếu vậy bên trong chắc chắn là là món đồ rất có giá trị, Bạch Phỉ lập tức đoán ra đây là phần thưởng do đại hoàng tử đưa tới.

Khi mở ra, điều Bạch Phỉ ngạc nhiên chính là, trong chiếc hộp không phải ngọc ngà châu báu gì cả, mà chỉ có một hạt giống cũ nát.

Bị bao phủ bởi khí đen, vừa nhìn đã biết đây là một hạt giống bị ô nhiễm rất nghiêm trọng.

Bề ngoài hạt giống đầy vết loang lổ, khô nứt, liếc mắt cũng biết nó đã không còn sự sinh trưởng nào.

“Cái này?” Bạch Phỉ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi Wilson: “Không biết ý của đại hoàng tử là gì ạ?”

Wilson: “Viên hạt giống này được đại hoàng tử nhặt được khi chiến đấu với bọn đạo tặc tinh tế, nhìn nó có vẻ không giống như một hạt giống bình thường, vì thế nên đã đi tìm những người thanh lọc tài giỏi để thanh lọc, nhưng đều vô ích.”

“Đại hoàng tử nghe nói năm nay chúng ta không chỉ tổ chức thi đấu, mà còn mở thêm phát sóng trực tiếp, ngài ấy liền nói lấy hạt giống này tặng cho người thắng cuộc, bất luận người thắng có nuôi tốt hay không, cũng phải đưa cho người đó.”

Bạch Phỉ không nhịn được chạm vào lớp vỏ hạt giống, lập tức cảm thấy đầu có chút choáng váng.

Chết tiệt đây là hạt giống cái nổi gì, rõ ràng là một nguồn ô nhiễm!

Cá chắc đại hoàng tử tìm được cái cớ, ném củ khoai lang nóng này vào tay cậu.

Bạch Phỉ đỡ trán, nhanh chóng đóng nắp lại, hít một hơi rồi nói: “Thật đáng tiếc là viên hạt giống này đã chết nhiều năm, tôi không thể nuôi được. Chỉ có thể phụ tấm lòng của đại hoàng tử rồi, nhờ viện trưởng hãy trả nó lại cho đại hoàng tử.”

Nói xong, liền đưa chiếc hộp cho Wilson.

Wilson chắp tay sau lưng, không có động tác gì, chỉ nói: “Nếu đã như vậy, cậu càng phải nhận lấy, đỡ cho sau này đại hoàng tử lại tiếp tục tìm người thanh lọc, nó thật sự lãng phí tài nguyên.”

Những người thanh lọc đỉnh cấp cực kỳ vô cùng hiếm, nếu mời bọn họ đến thanh lọc cho một viên hạt giống, quả thật có chút không xem trọng người tài.

Nhưng đó đâu phải là chuyện của cậu. Đại hoàng tử có đưa toàn bộ người thanh lọc trên tinh tế đến, thay phiên nhau chữa trị, hay lãng phí tài nguyên, cũng không có liên quan gì đến Bạch Phỉ cậu cả.

Bạch Phỉ vẫn giữ nguyên tay như cũ, mỉm cười dịu dàng nhìn Wilson, nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết, kiên quyết không nhận!

Wilson cũng biết lấy một viên hạt giống ô nhiễm cấp S làm phần thưởng, thật sự là không thích hợp, nhưng mà cũng không thể trả lại cho đại hoàng tử, hạt giống nguy hiểm như vậy chỉ có thể để người có hệ chữa trị cao nhất nắm giữ.

“Nó có một chỗ lợi, nếu trong lúc nuôi dưỡng hạt giống cậu muốn tài nguyên, sẽ được cung cấp miễn phí, còn sẽ chu cấp cho cậu một căn hộ dành cho một người, mỗi tháng đại hoàng tử sẽ gửi tiền thưởng đến.” Wilson dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu sau này hạt giống có thể sống lại, sẽ càng có thêm nhiều phần thưởng hậu hĩnh.”

Nghe đến điều này, Bạch Phỉ thu hồi tay, gọn gàng dứt khoát cất hộp vào túi: “Ngài viện trưởng, lần sau ngài nói chuyện mong hãy nói điểm trọng tâm trước, đi thẳng vào vấn đề, tôi nhất định sẽ không từ chối.”

Wilson: …
« Chương TrướcChương Tiếp »