Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Vực

Chương 23: Dắt tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Ngữ Thi pha nước xong, vui vẻ rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tần Liệt, nói sáng sớm mai sẽ tới đón.

Chìm người vào thùng gỗ đầy nước ấm, Tần Liệt ngẩng đầu nhìn xà nhà, cau mày xuất thần.

Nhị giai linh thú Ngân Dực ma lang, có thể so với võ giả Khai Nguyên cảnh, một con Ngân Dực ma lang đánh nhau với một con Băng Phách mãng, phần thắng của Ngân Dực ma lang sẽ lớn hơn.

Quan trọng nhất là – Ngân Dực ma lang là linh thú sống theo bầy! mà núi Thiên Lang, chính là hang ổ của chúng nó!

“Mỗi năm Ngân Dực ma lang đi đỉnh băng năm sáu tháng để gặp “Nham Băng Tuyết Lang Vương”, tháng bảy sẽ trở về. Nếu về mà thấy võ giả nhân loại chiếm mất hang ổ…”

Trong đầu Tần Liệt bỗng hiện ra cảnh bọn Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Dĩnh bị Ngân Dực ma lang xé thành thịt vụn…

Không hiểu vì sao, vừa nghĩ tới việc Lăng Ngữ Thi bị xé xác hắn liền thấy phiền lòng bực bội, không thể nào bình tĩnh lại được.

“Xem ra sáng sớm mai phải đi Dược sơn trước, lấy pho tượng của gia gia, xem kỹ mấy chỗ gia gia đánh dấu trọng điểm mới được.”

Tần Liệt quyết định xong, sự bực bội trong lòng giảm hẳn, liền nằm trong thùng gỗ, ngưng tụ tinh thần lực, chui vào trong Trần Hồn Châu xem xét Trữ linh trận.

Trong bốn bức trận đồ, hắn đã nhớ kỹ Tụ linh trận, bây giờ bắt đầu tới cái thứ hai.



Sáng sớm hôm sau, Lăng Ngữ Thi mang theo Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm, và người Lăng gia tới nhà Tần Liệt.

Lăng Ngữ Thi mặc một bộ áo dài màu xanh, dáng người uyển chuyển lồ lộ khiến không ít người Lăng gia ánh mắt lấp lóe, cố nhìn thêm vài lần, không chút xấu hổ.

“Đại tiểu thư, người thực đem theo hắn sao?”

Lăng Hâm, cùng tuổi với Lăng Phong, thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, khóe miệng râu ngắn như châm, tu vi luyện thể lục trọng thiên, đối với việc đem theo Tần Liệt rất là có ý kiến.

“Lăng Hâm, nói ít thôi!” Lăng Phong nhíu mày quát lớn.

Lăng Hâm có chút kính sợ Lăng Phong, nghe thế nhếch miệng, không nói nữa.

Tới trước cửa nhà Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi khẽ kêu: “Tần Liệt, chúng ta phải lên đường!”

Chờ một hồi, trong nhà không thấy có tiếng động nào, Lăng Ngữ Thi sững sờ, đẩy cửa đi vào, mới thấy trong nhà trống không, không hề có Tần Liệt.

Lăng Ngữ Thi lộ rõ vẻ thất vọng, nhẹ cắn cắn môi, khẽ thở dài.

“Chắc mình suy nghĩ nhiều quá, hắn cơ bản đâu có nghe mình nói, cũng có thể mình tự mình đa tình, hắn nghe thấy nhưng cũng làm như không có.” Lăng Ngữ Thi cay đắng, lắc đầu cười tự giễu, rồi ra khỏi nhà, hít một hơi, lạnh nhạt nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lăng Hâm thấy Tần Liệt không có nhà, cao hứng trong lòng, thầm nghĩ: “Bớt đi một cái vướng víu, sẽ bớt được rất nhiều chuyện phiền toái.”

“Đại tiểu thư, người đừng lo quá, gia chủ sẽ sai người khác chăm sóc hắn.” Lăng Phong trầm ngâm một chút, trấn an.

“Phải, gần đây người Đỗ gia cũng an phận nhiều rồi, không dám làm xằng bậy đâu.” Lăng Dĩnh cũng thêm vào.

Lăng Ngữ Thi hơi gật đầu cười: “Đi thôi, dù sao cũng gần tới Dược sơn, tí nữa qua đó ta lại kêu, nếu hắn thực không nghe thấy thì thôi.”

Nghe thế, Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm đều kinh ngạc khó hiểu.

“Còn chưa bỏ ý định? Chẳng lẽ đại tiểu thư thực xem tên kia là hôn phu, động lòng với hắn hay sao? Không thể nào…”

Mọi người thầm lắc đầu, mắt nhìn Lăng Ngữ Thi đầy hồ nghi.

Dưới bao nhiêu ánh mắt quái dị như vậy, Lăng Ngữ Thi vẫn thản nhiên, đi về phía Dược sơn.

Mặt trời dần lên cao, mười người đi tới chân núi Dược sơn.

Mắt nhìn thấy quặng mỏ hiện ra, Lăng Ngữ Thi hít một hơi, kêu: “Tần Liệt, chúng ta phải lên đường, ngươi đến cùng có đi hay không? Chúng ta đợi ngươi nửa canh giờ, nếu ngươi không tới, chúng ta sẽ đi đó.”

“Bây giờ còn sớm, mọi người nghỉ một chút đi.” Lăng Ngữ Thi quay đầu cười nhạt một tiếng, rồi mặc kệ mọi người có bất mãn hay không, đi tìm một hòn đá sạch sẽ ngồi xuống.

Thấy nàng làm vậy, mọi người cũng bất đắc dĩ chờ cùng nàng.

Thời gian trôi dần, vẫn không thấy bóng dáng Tần Liệt, Lăng Ngữ Thi thất vọng, càng chờ, trong lòng càng thêm khó chịu.

“Thằng đần kia nghe thấy được mới là lạ…” chờ một hồi lâu, Lăng Hâm dần mất kiên nhẫn, không nhịn được lầm bầm.

Lăng Phong trừng mắt liếc hắn một cái.

“Đại tiểu thư, tới giờ rồi, hắn chắc không tới đâu.” Lăng Dĩnh đứng dậy, nhìn Lăng Phong, lười biếng xoay vòng eo, bộ ngực mê người phô ra, dịu dàng nói: “Lăng đại ca, chúng ta nên xuất phát chứ?”

Lăng Phong nhìn nàng khoe dáng, có chút đau đầu, khẽ gật đầu: “Đại tiểu thư, người thấy sao?”

“Lên đường đi.” Lăng Ngữ Thi uể oải nói.

Núi Thiên Lang ở Cực Hàn sơn mạch, gần Cao gia nhất. cao gia, Phùng gia, Lăng gia đều là thế lực phụ thuộc Tinh Vân Các, mỏ hỏa tinh thạch trong núi nằm trên vách đá, người thường muốn tới vô cùng khó khăn, sơ sẩy một chút là chết ngay.

Hỏa tinh thạch là một loại lửa để luyện khí, thực ra chỉ là loại thông thường nhất, nó bốc cháy sẽ cung cấp một năng lượng cực nóng cho việc dung luyện linh tài.

Dựa vào phẩm chất, hỏa tinh thạch cũng chia làm nhiều cấp. thấp nhất là linh tài phàm cấp tam phẩm, tốt hơn là phàm cấp ngũ phẩm, cũng chẳng trân quý gì, nên nếu bắt võ giả cao giai của Tinh Vân Các đi khai thác thì thực là ‘đại tài tiểu dụng’ (BD: nghĩa tương đương là dùng giao gϊếŧ trâu để mổ gà).

Vì vậy, Tinh Vân Các sai các thế lực phụ thuộc đi khai thác, rồi tổng hợp thống kê số lượng phẩm giai hỏa tinh thạch mỗi nhà khai thác được, sau đó lấy linh thạch để trả thù lao.

Núi Thiên Lang và U Tịch lĩnh ở hai hướng khác nhau, ra khỏi Dược sơn là phải chọn đường rồi.

Mười người Lăng gia dần rời khỏi Dược sơn, Lăng Ngữ Thi thoáng quay đầu nhìn lại, thở dài trong lòng, thất vọng rẽ vào đường đến núi Thiên Lang.

Ai cũng biết nàng không vui, nên không ai đến quấy rầy, ngày cả Lăng Hâm vốn nói nhiều cũng im hẳn.

Một hồi lâu sau, dần dần mọi người mới mở máy trở lại, vô cùng hưng phấn thảo luận chuyện mỏ quặng núi Thiên Lang.

Ngay cả Lăng Phong, Lăng Dĩnh về sau cũng tham gia bàn tán, một đám hào hứng tính toán xem chuyện này có thể được bao nhiêu linh thạch trả thù lao.

Lăng Ngữ Thi hơi cách xa mọi người một chút, lẻ loi một mình đi trên trước, nàng cúi đầu yên lặng vừa đi vừa nghĩ, lâu lâu ngẩng đầu lên để nhìn đường.

Vốn dĩ nàng dần cảm thấy Tần Liệt hình như không ngốc, có thể nghe được nàng nói chuyện, nên mới nói muốn mang theo hắn cùng đi núi Thiên Lang.

Nhưng mà, qua chuyện này, nàng lại trở nên không còn chắc chắc.

Những khả năng khác nàng không hề để ý, nàng tình nguyện tin rằng Tần Liệt không nghe thấy nàng nói chuyện, chứ không muốn tin Tần Liệt cố ý cho nàng leo cây…

“Chắc chắn là ngươi không nghe thấy, ừ, chắn chắn là vậy.” Lăng Ngữ Thi tự an ủi, trong lòng có chút chua xót, lại ngẩng đầu lên nhìn đường.

Bỗng nàng ngẩn mặt, vô ý thức giơ tay dụi mắt, hai mắt sáng dần, nụ cười cay đắng chuyển thành vô cùng sáng lạn tươi tỉnh.

Dưới một cây đại thụ phía trước, có một bóng người gầy gầy đờ đẫn đứng thẳng, trên vạt áo còn dính đầy sương, không biết đã đứng chờ bao lâu.

Không phải Tần Liệt thì còn ai?

Lăng Ngữ Thi trong lòng ngọt ngào, không nhịn được khẽ bật cười, nụ cười rất vui mừng, nàng như trận gió lướt tới bên Tần Liệt.

Trước mặt bao người, lần đầu tiên nàng thoải mái tự nhiên nắm lấy tay Tần Liệt, rồi quay lại ngu ngơ nói với người Lăng gia: “Thì ra là hắn tới chỗ này chờ chúng ta.”

Lăng Phong, Lăng Dĩnh, Lăng Hâm, một đám người Lăng gia ngây ra, hai mặt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy tư duy của mình chạy theo không kịp, cái tên kia… từ lúc nào thì biết mọi người sẽ qua đây?

“Các ngươi đi trước đi!” Lăng Ngữ Thi không bận tâm mọi người kinh dị, phân phó một câu, cho bọn hắn đi trước.

Đám Lăng Phong gãi đầu, thần sắc càng thêm quái dị, Lăng Dĩnh mắt sáng bừng như đang gặp quỷ.

Mọi người dần đi lướt qua hai người.

“Ngươi cái tên này, thật là, làm hại ta đau lòng một hồi!” đợi mọi người đi xa, Lăng Ngữ Thi đôi má ửng đỏ, mắt nhìn Tần Liệt đầy thâm ý, khẽ đập nhẹ vào ngực hắn, dịu dàng cười: “Cũng may là ngươi đã tới rồi, tới… vậy nghĩa là ngươi có thể nghe thấy lời ta nói, ha ha, xem xem ngươi còn có thể giả bộ bao lâu?”

Đến giờ, nàng cuối cùng có thể khẳng định Tần Liệt chắc chắn không ngu dại như vẻ ngoài của hắn, tối thiểu là có đôi khi hắn sẽ thanh tỉnh.

Tần Liệt vẫn chẳng biểu lộ gì, con mắt vẫn đờ đẫn, đợi nàng nói xong, liền quay người, rút khỏi tay nàng, đi theo bọn Lăng Phong.

“A, nếu ngươi thấy như vậy vui, vậy thì ta đi theo ngươi chơi.” Lăng Ngữ Thi nhìn theo bóng lưng hắn, cười nhẹ lắc đầu, cất bước đi theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »