Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Vực

Chương 2: Dược Sơn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dược Sơn Lăng gia là một ngọn núi kéo dài của dãy núi Cực Hàn, thuộc rìa ngoài khu vực có những dãy núi lạnh nhất.

Nếu so sánh với những ngọn núi băng cao vυ"t tới tận mây xanh thì Dược Sơn thật không bằng, linh khí cũng không đậm đặc như vậy.

Trấn Lăng gia ngay chân núi Dược Sơn, ven dãy núi Cực Hàn.

Tuy linh khí ở Dược Sơn không đậm nhưng vẫn còn cách dãy núi Cực Hàn đủ xa thành ra trên núi cũng không lạnh lắm, vẫn có thể gieo trồng được linh thảo thích hợp.

Linh thảo trên Dược Sơn chính là nguồn thu lớn nhất của Lăng gia. Hàng năm Lăng gia dựa vào nguồn thu đó mới đủ để nộp cung phụng cho Tinh Vân Các. Mấy năm nay mọi thủ tục gieo trồng linh thảo trên Dược Sơn đều do Lăng Thừa Chí phụ trách. Có vài lần Đỗ Kiều Lan muốn nhúng tay vào Dược Sơn nhưng đều bị huynh đệ Lăng gia tìm cách phá hỏng,

Trên Dược Sơn, từng luống cây như miếng đậu hủ. Linh thảo gieo trồng trong đó đều là dưới Phàm cấp loại ba. Tuy giá trị không cao nhưng được cái có số lượng nhiều.

Trong đó có hoa Ngọc Thủ, cỏ Hàn Súc Tích, hoa Xà Quan đều là loại linh thảo Phàm cấp loại ba, là thứ chủ yếu được trồng. Ba loại linh thảo này là dược liệu cơ bản để luyện chế linh đan. Hàng năm Tinh Vân Các đều có nhu cầu rất lớn.

Lúc này, hai huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Thừa Chí đang đứng trước một luống hoa Ngọc Thủ.

Sau khi hoa Ngọc Thủ nở rộ, bông hoa như cánh tay của cô gái xòe ra, năm cánh hoa như năm ngón tay nho nhỏ cho nên có tên là hoa Ngọc Thủ. Chu kỳ gieo trồng hoa Ngọc Thủ cũng khá ngắn, chỉ tầm nửa năm là có thể thu hoạch, rất ít bị thời tiết ảnh hưởng. Nó chính là một trong những loại linh thảo dễ gieo trồng nhất.

Nhưng hiện giờ, luống hoa Ngọc Thủ này vẫn chưa nở hoa, trong khi một số luống khác thì hoa đã khô héo hết cả. Việc này làm sắc mặt Lăng Thừa Nghiệp cực kỳ khó coi.

"Hoa Ngọc Thủ vẫn vậy phải không?" Lăng Thừa Nghiệp nuôi chút hi vọng hỏi lại.

Lăng Thừa Chí cười khổ: "Hoa Ngọc Thủ còn có thể gọi là tốt. Cỏ Hàn Súc Tích cùng Hoa Xà Quan thì gần như không thể nào nhìn nổi, số chết héo còn nhiều hơn rất nhiều. Năm nay, e là rất khó mới đủ được lượng linh thảo nộp cho Tinh Vân Các."

Vẻ mặt của Lăng Thừa Nghiệp biến đổi, hắng giọng: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Vì sao không sớm nói cho ta biết?"

"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra." Vẻ mặt Lăng Thừa Chí chua sót, trong lòng cũng nổi lên đầy nghi hoặc. "Bắt đầu từ sau khi Tần Sơn mất cách đây hai năm, dược thảo trong vườn mùa sau thu hoạch ít hơn mùa trước, mất mùa luân phiên, sản lượng giảm dần. Nhưng từng đó vẫn có thể chấp nhận được vì vẫn đủ nộp cho Tinh Vân Các. Việc này cũng phải trách ta, bởi vì bận đột phá cảnh giới, nên không hề coi trọng việc này."

"Tới lúc ta ý thức được có gì không ổn thì ta vẫn còn cho rằng có thể khống chế được. Ta đã bỏ ra không ít tâm tư để nghĩ cách nuôi trồng linh dược cùng chăm sóc chúng, hy vọng có thể xoay chuyển cục diện. Nhưng ngoài dự liệu của ta chính là ba tháng trước dược thảo trong vườn bắt đầu xuất hiện hiện tượng chết héo. Ta vẫn chưa kịp làm gì thì lượng lớn dược thảo trong vườn đã chết gần hết rồi."

Lăng Thừa Chí uể oải cúi gằm đầu xuống, vẻ mặt như để mặc cho ai muốn đánh muốn đám ra sao thì tùy, không hề trốn tránh trách nhiệm,

Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, sau một lúc trầm mặc lâu, bỗng nhiên nói: "Thế việc dược thảo khô héo có liên quan gì tới Tần Liệt? Hàng năm hắn vẫn luôn ở trong mỏ quặng nói Dược Sơn, chưa hề tới vườn, vậy hắn làm sao có thể làm gì dược thảo được? Lão tam, ngươi dựa vào cái gì mà nghi ngờ Tần Liệt?"

Dưới con mắt của hắn, Tần Liệt chỉ là tên ngu, không hề có linh hồn, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới vườn trồng linh thảo được.

"Từ năm năm trước khi hắn cùng với ông nội vào mỏ quặng Dược Sơn, ta đã âm thầm quan sát. Trong năm năm, Dược Sơn biến đổi rất ít. Nhưng có một hiện tượng cực kỳ kỳ dị..." Lăng Thừa Chí nhíu mày, vừa cân nhắc vừa nói.

"Hiện tượng gì làm cho ngươi cảm thấy kỳ dị vậy?" Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên.

"Chính là khi mưa, sét đánh xuống cực kỳ dày đặc. Mỗi đường sấm sét đều giáng thẳng vào đỉnh núi Dược Sơn. Có đôi khi sấm sét đánh xuống làm ta phát hãi. Nhưng, trước khi ông cháu nhà họ chưa tới thì thời tiết không hề tồi tệ như vậy. Núi Dược Sơn cũng không bị sét đánh nhiều như thế, thậm chí còn không có sấm sét nào đánh vào núi nữa cơ." Lăng Thừa Chí khẳng định.

"Chẳng lẽ những sấm sét kia có quan hệ với ông cháu nhà họ sao?" Lăng Thừa Nghiệp lắc lắc đầu, cảm thấy suy đoán của em trai còn thiếu quá nhiều căn cứ.

"Đại ca, xin nghe ta nói nốt đã." Vẻ mặt của Lăng Thừa Chí dần nghiêm túc lại. "Sau khi Tần Sơn qua đời, hiện tượng này càng trở nên rõ ràng! Trong hai năm gần đây, mỗi khi trời mưa to gió lớn là sấm sét trên Dược Sơn càng nhiều lên, số lần đánh xuống Dược Sơn cũng càng nhiều thêm! Có đôi khi, ta còn có cảm nhận như đám sấm sét mạnh mẽ kia như theo núi đá chạy vào sâu trong lòng núi."

Nghe vậy, rốt cuộc Lăng Thừa Nghiệp cũng phải đứng phắt dậy, nghiêm nghị nói: "Nói tiếp!"

"Trong mấy năm nay, ta đều ở Dược Sơn. Mỗi lần sét đánh, ta đều âm thầm để ý tới mỏ quặng. Có mấy lần ta thấy Tần Liệt đi ra với làn da cùng mái tóc cháy đen. Ta dám cám đoan trăm phần trăm rằng đây chính là việc xảy ra do bị sấm sét đánh vào!" Lăng Thừa Chí hô lên. "Liên hệ với việc dị thường xảy ra trên Dược Sơn mấy năm nay, ta có lý do để nghi ngờ việc này có quan hệ với Tần Liệt. Đại ca, dược thảo không thể vô duyên vô cớ héo khô được. Ta tin rằng trong núi Dược Sơn đã có biến đổi gì đó thành ra mới làm cho dược thảo không sống nổi!"

Lăng Thừa Nghiệp nhíu mày, sau một lúc trầm mặc mới nói: "Ta đã đồng ý với Tần Sơn sẽ không vô cớ tiến vào mỏ quặng trong núi."

"Đại ca, nếu quả thật việc này có quan hệ với Tần Liệt mà huynh không biết rõ, e là những cây dược thảo kia sẽ rất khó cứu nổi. Dược Sơn có quan hệ với sự phát triển của Lăng gia ta. Nếu cứ để thế này, Lăng gia sẽ không thể nào gom đủ số để nộp, phía Tinh Vân Các sẽ..." Lăng Thừa Chí lo lắng nói.

Lăng Thừa Nghiệp lại trầm mặc nửa ngày, hít sâu một hơi, vẻ mặt trở thành tái nhợt như dã quỷ, phủi lên bộ áo, nói khẽ: "Ta lặng lẽ đi điều tra. Nghiêm cấm không được tiết lộ việc này cho người ngoài."

"Đại ca yên tâm, ta biết chừng mực."

...

Lăng Thừa Nghiệp như một bóng ma trắng xóa, cẩn thận đi tới một góc vắng vẻ ở hang núi, từng bước đạp lên trên đá, tay bám vào dây leo. Người hắn như lá cây đáp xuống, không hề để lại tiếng động nào, nhanh chóng tiến vào trong hang.

Như đã có quyết định, Lăng Thừa Nghiệp không mảy may do dự. Hắn trực tiếp đi thẳng vào trong hang, nhanh chóng đi tới chỗ sâu trong.

Phía sau Dượ Sơn có rất nhiều hang động lớn nhỏ. Tất cả đều do người Lăng gia khai thác ở những chỗ khác nhau đào ra. Những hang này còn nối liền với nhau nên chỉ cần đi vào trong một hang là có thể dễ dàng tìm ra cách đi thẳng vào lòng núi.

Nhưng chưa vào hang được bao lâu thì Lăng Thừa Nghiệp đã phải giật bắn người, đứng trân trối ở một chỗ.

Trong trí nhớ của hắn, trong lòng núi Dược Sơn có ít nhất hai mươi lối đi. Mặc dù nhiều năm không tới nhưng vẫn nhớ rất rõ ràng về mỏ quặng.

Bởi khi trẻ hắn cũng là một người khai thác mỏ quặng nên rất quen đường đi lỗi lại trong này.

Nhưng hiện giờ hắn cảm thấy như đang đi nhầm vào một nơi khác. Bởi vì đường đi trong này đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười.

Nhìn về phía những lối đi chằng chịt đan chéo nhau ở trước mặt, Lăng Thừa Nghiệp cực kỳ kinh hãi, không hề có chút cảm giác quen thuộc nào.

"Trời ơi. Bọn họ làm cái gì đây?" Lăng Thừa Nghiệp hít sâu một hơi.

Hắn còn nhớ rõ. Năm xưa hơn mười người Lăng gia đi với nhau, mất ba năm mà mới chỉ đào thông được hơn mười hang đá với nhau.

Vậy mà hai ông cháu nhà họ trong năm năm lại có thể mở ra mấy trăm hang đá. Việc này quả thật làm Lăng Thừa Nghiệp không tin vào mắt mình nữa.

Mấy trăm đường hang đá đan xen xâu chuối với nhau, phức tạp như mê cung, nhiều như gân mạch con người.

Lăng Thừa Nghiệp gắng trấn tĩnh lại, tìm kiếm trong mấy trăm đường hang đá, cố gắng tiến vào chỗ sâu nhất trong lòng núi để tìm Tần Liệt.

Sau nửa canh giờ, ý thức của gia chủ Lăng gia dần trở nên mơ hồ, ngây ngốc đi thẳng ra khỏi cửa hang.

Sau khi hắn tỉnh táo lại thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không tin nên lại vào mỏ quặng lại lần nữa, lại tìm kiếm...

Liên tục bảy lần nhưng kết quả chỉ có một là quay về cửa hang. Lăng Thừa Nghiệp dần thấy xuống sức, sắc mặt hơi tái đi. Thấy trời dần tối, hắn lại chật vật đi men theo đường núi mà trở về phía trên núi Dược Sơn.

"Đại ca, sao sắc mặt huynh kém thế, sao lại thế vậy? Đã phát hiện gì trong đó sao?" Lăng Thừa Chí mang bộ mặt giả dối xuống, khẩn trương hỏi thăm.

Gia chủ Lăng gia khoát tay, ý bảo hắn không nên hỏi nhiều, không nói lời nào ngồi xuống, lấy ra ít thịt đông cùng chút linh đan hồi phục, vận công điều tức.

Lăng Thừa Chí muốn hỏi lại thôi, ngơ ngác nhìn hắn với đầy nghi hoặc.

Sắc trời dần tối đi. Sau khi khôi phục lại một chút, gia chủ Lăng gia mới hơi hồi lại chút khí thế, mở mắt ra, trước câu hỏi của Lăng Thừa Chí, hắn quát: "Trước tiên đừng có hỏi! Hẳn là bây giờ Tần Liệt đã rời hang động về trấn Lăng gia. Ta muốn ra tay với hắn lúc trên đường, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn!"

Nói xong, không đợi Lăng Thừa Chí nhiều lời, gia chủ Lăng gia mang vẻ mặt màu trắng như dã quỷ, ánh mắt cẩn thận, rời khỏi Dược Sơn, kín đáo tới đường núi từ Dược Sơn tới trấn Lăng gia
« Chương TrướcChương Tiếp »