Quyển 1 - Chương 4

Nhưng sau khi hệ thống đưa ra một số hình phạt cho những người lựa chọn phản kháng, cuối cùng cô cũng bị hạ gục, cô không phải là thánh nhân, chỉ là một người bình thường.

Cô sẽ không sợ cái chết khi nó xảy ra, nhưng cô sợ sống không bằng chết, và cùng với đó, cô bắt đầu nghiêm túc làm quen với bối cảnh kịch bản và chấp nhận làm những gì cô cần làm.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của cô, nhưng vừa mới bắt đầu cô đã thấy mệt mỏi, liệu cô có thực sự biến thành một kẻ tam quan méo mó theo thời gian không?

Dịch Thi cẩn thận đậu xe an toàn vào bãi đậu xe, sau đó thở dài, mở cửa bước xuống xe.

Tuy cô đã kế thừa năng lực của cơ thể gốc, nhưng mỗi lần lái xe cô đều phải cẩn thận gấp đôi, dù sao cũng chính vì bị tai nạn giao thông mà cô phải chuyển sinh đến nơi này.

Trước đây cô không biết lái xe, đến đây không những không thoát khỏi bóng ma tâm lý mà còn phải tự lái xe, quả thực là cực hình.

“Chào buổi sáng, chủ nhiệm Dịch.”

“Chào buổi sáng.”

“Chủ nhiệm Dịch, buổi sáng tốt lành.”

“Ừ.”

Trên đường đi, cả nam lẫn nữ đều tươi cười chào đón cô, còn có một nam bác sĩ thực tập đỏ mặt chào cô.

Ai không phải kẻ ngốc đều có thể nhận ra, đối phương có tình cảm với cô. Đúng là hay ho, một người chiến thắng trên đỉnh nhân sinh được chào đón này, đáng tiếc lại là một tên biếи ŧɦái.

“Chủ nhiệm Dịch...”

Đang lúc cô đang ngây người, đột nhiên có người chặn đường cô, khiến Dịch Thi suýt chút nữa đυ.ng phải đối phương, cô định thần nhìn lại, cười nhạt đến mức không ai để ý.

Nhìn vẻ mặt cam chịu và sợ hãi kia, có vẻ như Vương Manh đang có ý định nhượng bộ.

“Tôi đồng ý với cô, chỉ có một tháng thôi, sau đó dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải giữ lời hứa, nếu không cùng lắm thì cá chết lưới rách.” Vương Manh nắm chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn Dịch Thi.

“Được, tôi nói được làm được.” Dịch Thi khẽ nhếch khóe miệng, giơ tay sờ vào đầu Vương Manh, sau đó đi vòng qua đối phương.

Không còn cách nào khác, dáng vẻ nhỏ bé giãy chết đó thật quá đáng yêu, cô thực sự không khống chế được tay mình.

Ai bảo kiếp trước cô chính là người không có sức kháng cự với những thứ dễ thương chứ, nhưng nhớ đến hai người yêu cũ, tâm trạng Dịch Thi lại không mấy tốt đẹp.

Những người đẹp kia trông thì đều là những em gái mềm mại dễ thương, nhưng trên giường họ luôn áp đảo cô, đúng thật phản khoa học.

“Úi! Chủ nhiệm Dịch đang cười phải không? Đẹp quá, Manh Manh, cậu đã nói gì với chị ấy vậy? Chị ấy còn chạm vào đầu cậu kìa.” Y tá đi ngang qua ngơ ngác nhìn bóng lưng Dịch Thi.

Y tá này tên là Bạch Tuyết, cùng thực tập với Vương Manh, tuy tính hướng bình thường nhưng cô ấy cực kỳ thích bách hợp, từ khi nhìn thấy Dịch Thi đã yêu thích đối phương.

Đây chính là chị đại như núi băng phiên bản hiện thực đó, có thể làm top quyến rũ phóng khoáng.

Không thể không công nhận đôi mắt em gái Bạch Tuyết đúng là sáng ngời như tuyết, liếc một cái là nhìn ra bản chất của Dịch Thi, hahaha.

“Mau đi đi, nếu không sẽ muộn điểm danh mất.” Biểu cảm của Vương Manh hơi dao động, đổi chủ đề.

Hừ, xinh đẹp hơn nữa vẫn là một kẻ biếи ŧɦái, cô âm thầm cười mỉa mai.

Không giống như diễn xuất, Dịch Thi không chỉ tạo vài tư thế hay diễn vài cảnh, cô còn sống trọn vẹn cuộc sống của cơ thể ban đầu.

Cô đắm mình vào hiện trường, cầm dao mổ và thực hiện những ca phẫu thuật đẫm máu, kiểm tra giường bệnh và viết báo cáo như vô số người khác.

Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng, khi cô định thần lại thì đã là giờ nghỉ trưa, Dịch Thi nheo mắt, đi về phía căng tin. Theo như trí nhớ của cơ thể này, vì tiết kiệm tiền nên Vương Manh luôn ăn trưa ở căng tin.

Khi Dịch Thi bước vào, nhân viên y tế bên trong đều cảm thấy kinh ngạc, bình thường đối phương không gọi đồ ăn thì sẽ đi ra ngoài ăn, đây là lần đầu tiên cô đến căng tin.