Quyển 1 - Chương 2

Cái gì mà diễn xuất nhờ vào tài năng, nhờ vào sự mài giũa? Khi năng lực được đẩy đến một mức nhất định, tất cả mọi người đều lấy được cúp hết.

“Suỵt, đừng nói chuyện nữa, tận hưởng đi nhé?” Giọng điệu của Dịch Thi rất nhẹ nhàng, tay trái cô lướt dọc theo khe suối.

“Ư, ư, ư...” Vương Manh lắc đầu, trong mắt tràn đầy cầu xin.

Hai tay cô gái nắm lấy tay phải của Dịch Thi nhưng không thể lay chuyển nó một chút nào, hai chân cô gái khuỵu xuống nhưng ngoài việc kẹp chặt eo đối phương hơn thì hoàn toàn vô dụng.

“Thấy chưa, em ướt rồi?” Nụ cười của Dịch Thi càng tươi hơn, cô giơ tay trái lên trước mắt Vương Manh.

Vương Manh lắc đầu, lúc này cô ấy đã rơi nước mắt, cầu xin Dịch Thi tha cho, cô ấy không hiểu sao chủ nhiệm Dịch đáng kính lại đột nhiên làm như vậy với mình.

Nếu không phải đối phương đang khóa tay cô ấy mạnh đến phát đau, cô ấy nhất định sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.

Tay trái của Dịch Thi trở lại cửa huyệt, đồng thời cúi đầu mυ"ŧ quả anh đào trên quả đào bụ bẫm đang run rẩy theo động tác của Vương Manh, ánh mắt cuồng nhiệt.

“Ưm, ưm ưʍ...”

Điểm nhạy cảm bị lạm dụng, Vương Manh mất đi sức lực, một dòng nước ấm từ phía dưới trào ra khiến cô ấy cảm thấy vừa xấu hổ vừa nhục nhã.

Thấy đã gần được, Dịch Thi ngẩng đầu lên, thấy hai ngón tay đã gặp phải chướng ngại khi khám phá thung lũng, cô nhướng mày.

“Cục cưng, em chính là vật thí nghiệm hoàn hảo nhất.” Trong mắt Dịch Thi hiện lên sự tán thưởng và ngưỡng mộ.

Cứ như thể đang nhìn vào một kho báu quý giá vậy.

Vương Manh lắc đầu, càng ra sức kêu lên nhưng thân thể cứng đờ không dám cử động, đôi mắt đẫm lệ cầu xin Dịch Thi buông tha mình.

Dịch Thi hoàn toàn vứt bỏ lớp vỏ bọc, trên mặt lộ ra nụ cười bệnh hoạn, tay trái dùng lực xuyên qua chướng ngại vật, mạnh bạo đẩy lên.

“Ưʍ... A...” Cơn đau như xé rách ập đến, Vương Manh lập tức tái mặt, tiếng kêu đau đớn bị bóp nghẹt trong cổ họng.

Theo bản năng, Dịch Thi bắt đầu móc, gắp, đâm, đồng thời quan sát biểu cảm của Vương Manh, khi phát hiện ra điểm nhạy cảm của đối phương, cô bắt đầu tập trung đâm lên phía trên, tốc độ cũng dần dần tăng lên.

“Ừm, ừm, ừm...”

Khi cơn đau dịu đi, mặt Vương Manh đỏ bừng, đôi mắt dần dần lơ đãng, hiển nhiên là cô ấy sắp ra rồi.

Thấy vậy, tốc độ của Dịch Thi cũng được đẩy lên mức nhanh nhất, tiếng rêи ɾỉ của Vương Manh theo đó càng lúc càng lớn, rất nhanh cơ thể cô ấy run rẩy, phát ra một tiếng ứ nghẹn dài, chạm đến giới hạn.

Cảm nhận được hơi nóng chảy ra, Dịch Thi rời miệng Vương Manh, cầm điện thoại di động chụp mười mấy bức ảnh bốn phương tám hướng không góc chết.

“Cục cưng, thoải mái không?” Cất điện thoại vào túi áo blu trắng, giọng nói lạnh lùng của Dịch Thi lúc này lại nhẹ nhàng đến lạ thường.

“Cô... Vì sao...” Đôi mắt to của Vương Manh không có chút cảm xúc nào, hiển nhiên còn chưa lấy lại tinh thần.

“Giúp tôi làm thí nghiệm một tháng, không những em có thể ở lại, đánh giá của em cũng sẽ là A.” Dịch Thi vuốt ve khuôn mặt Vương Manh khuôn mặt, nheo mắt lại.

“...Không!” Vương Manh tỉnh táo lại, che thân tức giận nhìn Dịch Thi: “Cô là đồ biếи ŧɦái, tôi phải gọi cảnh sát!”

“Được thôi, đến lúc đó, hình ảnh điên cuồng phóng túng của em sẽ xuất hiện trên mạng, em nghĩ xem người ta sẽ tin một thực tập sinh là em hay thiên tài y học là tôi?”

“Chưa nói đến chuyện mưu đồ dụ-dỗ chủ nhiệm để được ở lại, đe dọa thất bại mà còn ác ý tố cáo trước, chưa nói tôi sẽ không sao, chỉ nói riêng em sau này sẽ không thể có được chỗ đứng trong giới y khoa.”

“Cha là một con bạc tệ hại, mẹ bệnh tật đã lâu, em trai còn đang đi học, không có việc làm, phải làm sao đây?”

Khóe miệng nhếch lên, Dịch Thi khoanh hai tay trước ngực điềm nhiên nói, trong mắt tràn đầy sức ép nhất định phải có được.