Chương 60: Anh ấy chết rồi

Cô muốn xem chuyện tiếp diễn sẽ như thế nào, trước đây vì không muốn gây chuyện mà đáp qua loa, nếu thực sự chuyện tiếp theo sẽ như thế nào?

Thật làm người ta tò mò.

“Cô, có bao nhiêu đó cũng tính toán, con người chẳng tốt lành gì.” Đổng Vị đứng phắt dậy, người bên cạnh muốn ngăn cản mà kéo tay cô ta ngồi xuống.

Thanh Anh cảm thấy chuyện này khá thú vị, im lặng ngồi một bên mà xem.

Nhuệ Luân lên tiếng khuyên ngăn: “Chuyện không lớn như vậy, mọi người bình tĩnh đi.”

Trương Oanh Oanh nhướng mày, xoay mặt sang hướng khác. Nhuệ Luân lên tiếng khiến cô cảm thấy chẳng muốn đôi co tiếp, có lẽ chừa cho La Ứng Lan một chút mặt mũi.

“Không khí căng thẳng thế?”

Chân còn chưa di chuyển đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, ban đầu nhầm tưởng chỉ mỗi bản thân nghe thấy. Nhìn thấy bọn họ chỉ hướng mắt về một chỗ Trương Oanh Oanh cũng di dời ánh mắt của mình.

Thân hình quen thuộc kia với cái áo hoodie, chiếc kính đen che mất đi khả năng phán đoán của Trương Oanh Oanh, người kia giống với Hàm Nghiêm nhưng có chút khác.

Sự khác biệt này nằm ở khí chất, Hàm Nghiêm có khi nào lại nói ra một câu như thế?

Cô nghi ngờ gọi: “Hàm Nghiêm?”

“Cô cho rằng tôi và cậu ta giống nhau sao?” Số 0 ẩn chứa tức giận trong lời nói.

Trương Oanh Oanh cũng tức muốn chết, nếu chứng minh đôi mắt ẩn sau chiếc kính kia là màu đỏ vậy thì số 0 đích thị là Hàm Nghiêm. Lượng thông tin này quá khủng khϊếp, nó làm cho bộ não cô chẳng nghĩ gì được nữa.

Chỉ tồn tại một ý định, tháo chiếc kính kia xuống.

Cô còn để ý người xung quanh sao? Đương nhiên là bỏ qua sự tồn tại của những người đó, tay cầm con dao găm lao thẳng đến chỗ số 0.

Anh nhếch mép cười, tay không đối đầu với Trương Oanh Oanh: “Tiếp đón cấp trên của mình như thế, tôi có chút bực mình đấy.”

“Bớt phí lời, anh đùa tôi chắc.” Trương Oanh Oanh điên cuồng tấn công, những thứ học được chẳng là gì đối với vị cấp trên này, trong vòng năm phút cô đã ăn trọn hai cú đấm.

Con dao găm cũng bị số 0 cướp được, anh hỏi: “Đau không?”

Du Minh trong vô thức siết chặt góc áo của mình, lúc này phải nhịn.

Bỏ qua Trương Oanh Oanh bị đánh thảm thương, số 0 bước đến nhìn La Ứng Lan, nòng súng chĩa vào đầu cô ta: “Vai diễn kết thúc rồi, con điếm.”

Cô nghe thấy ngữ điệu khác xa với Hàm Nghiêm liền biết hành động lúc nãy là dại dột mà, chạy nhanh như giành giật lại mạng sống của bản thân, chụp lấy tay đang cầm súng. Số 0 chưa từng bắn hụt, viên đạn vừa rồi vậy mà lại bắn lên trần nhà.

Lần này quả thật chọc cho số 0 tức giận, anh bóp mặt Trương Oanh Oanh nghiêm túc hỏi: “Cô có biết bản thân đang làm gì không?”

“Anh đừng làm càng, mẹ nó!” Cô cũng tức giận mà quát lên.

“Tôi sai, tôi sai rồi. Vừa nãy không nên có ý định vô lễ, tôi hứa sau này sẽ không như thế nữa.” Trương Oanh Oanh cuốn quýt nói.

Cô chưa bao giờ như thế, lần này cấp trên trị được cấp SS kiêu ngạo, Trương Oanh Oanh không có phản bác gì cả.

Trương Oanh Oanh có khác gì quả táo bị dập, khóe miệng chảy máu, trên mặt còn xanh xanh tím tím chưa nói đến vết thượng ẩn sau lớp vải. Từng đòn của số 0 rất biết cách đánh, cô phải nhịn lại tiếng kêu đau, tức chết cô rồi.

Vừa rồi gϊếŧ người trên mảnh đất này, tội tính cho ai đây?

Tề Bằng và Quan Nghi vẫn còn chờ cô về, nhiệm vụ lần này nhất định không thể xảy ra sai sót. Vừa nghĩ đến bọn họ, bọn họ liền xuất hiện.

Gặp quỷ sao?

Trương Oanh Oanh thừa nhận vui thật đó, nhưng sao bọn họ lại đến đây?

Còn có cả số 15?

“Chị, Quan Nghi.” Trương Oanh Oanh kinh ngạc mở miệng.

Số 15 nhìn thấy tình cảnh là biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, nghiêm túc nói: “Trương Oanh Oanh, đi với tôi.”

Ánh mắt lặng lẽ nhìn sang số 0, ngầm xin phép. Mắt thất anh thu súng lại, cô biết mọi chuyện có thể kiểm soát rồi, chân bước đi mà không để lại lời nào.

Từ khi quen biết nhau, Thanh Anh chưa từng nhìn thấy người nào đánh Trương Oanh Oanh thê thảm như vậy. Cậu ta nhíu mày ánh mắt phán xét đặt trên người số 0, trong cái đầu nhỏ toan tính chuyện gì đó.

Căn nhà bị bỏ lại phía sau, Trương Oanh Oanh ngồi vào chiếc audi của số 15.

Có chút sợ hãi hỏi: “Chuyện là sao vậy?”

Số 15 đổ mồ hôi lạnh: “Quỷ Chúa sẽ thông qua mắt cô để kiểm soát tình hình. Cô và hai cấp A khác với số 0, hoàn toàn khác nhau, nhiệm vụ lần này thất bại số 0 sẽ là người giúp các người siêu thoát. Hắn không bị thiệt bất cứ thứ gì, đừng có chọc vào lửa.”

Trương Oanh Oanh sờ lên mặt, bản thân hiểu những gì số 15 nói, tên này đang cảnh báo cũng là đang lo lắng cho sự nông nổi của cô.

“Căn phòng đó vẫn còn một người, đâu rồi?” Đôi mắt Trương Oanh Oanh trở nên vô hồn.

“Chết rồi, sau này cô rời đi hắn trốn khỏi hòn đảo hình như muốn đi cùng. Bà La Sát bắn chết rồi.” Số 15 thản nhiên đáp.