【Độ dài một ngón tay, là ngón trỏ.】
Trương Oanh Oanh đói đến đầu óc quay cuồng, đông tây không phân biệt được chú ý đến mấy ngón tay làm gì? Cô gật đầu nhẹ vài cái, lần sau rút kinh nghiệm bây giờ đã lỡ đâu thể làm gì khác.
Chính vì thế mới bảo là góp ý! Luộc rau là cách sơ chế đơn giản nhất, số 0 quyết định chọn nó:【Lấy cái nồi đun nước, sôi rồi thì cho rau đã nhặt vào.】
Làm y như lời của cấp trên, không có quá nhiều biến cố. Chẳng qua lúc nước sôi lên cho rau vào thì bị nước bắn lên người, từ khi vào bếp Trương Oanh Oanh đã trở về dáng vẻ của người hậu đậu.
【Không sao chứ?】
Cô không nghĩ là cấp trên sẽ quan tâm, lại là một trò đùa nửa mà thôi: “Đạn bắn xuyên qua người cũng không hề hấn gì!”
Qua công đoạn kho thịt lại là một bài toán nan giải của số 0, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy, còn nữa… Nấu cơm lại không bật nút! Bao nhiêu là chuyện, hoàn tất thì mặt trời đã lên cao. Cơm trắng, rau, thịt, bữa ăn bình đạm của hai con người đã hoàn thành, ăn sáng biến thành bữa ăn trưa.
Trương Oanh Oanh bày tất cả lên bàn ăn hứng thú nói: “Chụp lại đi!”
Số 0 thực hiện thao tác chụp màn hình.
【Được rồi.】
Cùng nhau nấu ăn, cùng nhau dùng bữa, khác chiều không gian nhưng ít ra cảm giác đơn độc không còn nữa. Cơm vừa khô vừa cứng, thịt mặn rau tạm chấp nhận, Trương Oanh Oanh lại ăn khí thế.
Số 0 ăn không phát ra tiếng, bên phía cô cũng im lặng trùng trùng.
“Anh nói gì đi, Boss.”
【Ăn nên giữ im lặng.】
Người kia buông đũa đáp, thứ mà số 0 nhìn thấy qua màn ảnh laptop là bữa ăn giống hệt bản thân.
“Anh có thích ai không?"
【Có.】
Chịu sự kiểm soát của “LA” chuyện yêu đương sẽ không có kết quả tốt, hoặc là người này chết trong lúc làm nhiệm vụ hoặc là người kia nɠɵạı ŧìиɧ, Trương Oanh Oanh có hảo cảm với người cùng phòng, có dám nói tiếng nào đâu?
Cô lại hỏi tiếp: “Có yêu ai không?”
【Có.】
Biết ngay mà!
“Anh như vậy có xứng với người ta không?”
【Vì sao không xứng?】
Cô không vội nói cái cốt lõi, bắt đầu suy xét tính tình của cấp trên: “Boss rất khó tính bằng chứng là làm khó dễ tôi ngày trước, nói chuyện nhạt nhẽo không làm cho người ta vui.”
Số 0 đáp lại một câu khiến cho cái miệng luyên thuyên phải nhận thua, ngoan ngoãn tiếp tục dùng bữa.
【Cũng không phải cô.】
Chưa bao giờ cuộc sống của Trương Oanh Oanh lại nhàn hạ đến thế, có thể lười biếng không tập luyện, ngủ cả ngày mà không ai đến quấy phá, ngoại trừ giọng nói kia. Trời xoay về chiều, đứng từ trên tầng hai của căn nhà, cô có thể ngắm nhìn hầu như cảnh vật xung quanh.
Đìu hiu, trống vắng, tẻ nhạt và…
Trương Oanh Oanh ngạc nhiên nhìn về một điểm, có lẽ số 0 cũng phát hiện ra chỗ khác lạ trong khung cảnh: “Boss, anh nhìn xem! Xác chết kìa!” Có vẻ thích thú cô nói tiếp “Tôi đoán là chủ nhân của tiếng hét lúc sáng, không ngờ người ở đây vô tâm thật!”
Nói đến vô tâm, Trương Oanh Oanh đã loại bản thân ra khỏi danh sách. Đến tính người còn không có huống chi là lo nghĩ cho người khác, bàn tay của một đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành lại gϊếŧ chóc bao nhiêu sinh mạng, nhìn thấy người nằm đó chỉ phấn khích không có đồng cảm.
【Có lẽ chưa chết, báo cảnh sát.】
Tay đưa ly trà lên nhấp một ngụm, lời nói ra không có chút bận lòng: “Dính vào bọn đấy rắc rối lắm, tôi không quản.”
Trương Oanh Oanh và số 0 đều cùng một ruột với nhau, có ai hiểu được lý lẽ sống bình thường?
Nhưng số 0 có chút khác biệt, bởi vì là cấp trên, luôn tìm một hướng đi khác tốt cho cấp dưới, cách hoàn hảo là lôi con tốt mang họ Trương vào rắc rối.
【Kiểm soát tuyệt đối?】
Cô buông ly trà xuống, giận dỗi nói: “Điều nghe Boss, đi thì đi.” Lại chợt nhớ ra một điều khá kinh khủng “Tôi thấy báo cảnh sát hay là thôi đi, không có điện thoại, tôi không rảnh rỗi đến mức chạy đến đồn cảnh sát, đưa đầu cho người khác chặt xuống.”
【Đi xem xét trước.】
Cái vị trí kia cách nhà của cô khoảng một trăm mét, dưới lớp cây che phủ rất khó để nhìn ra nhưng Trương Oanh Oanh là ai chứ? Là con người có đôi mắt mười trên mười, bắn mục tiêu chưa biết cảm giác hụt là gì. Chỉ có thể nói là một cấp S tinh mắt, bách phát bách trúng.
Đi khoảng năm mươi bước cô lại hỏi số 0: “Thông tin của tôi khi đi làm nhiệm vụ này có sai lệch!”
【Không liên quan đến tôi.】
Cũng đoán trước rằng anh ta không biết nhưng mình chưa nói gì sao lại bước một chân ra rồi? Trương Oanh Oanh thầm nghĩ.
Số 0 thấy cô im lặng như vậy thì không đúng lắm, cấp dưới này không phải là người kiệm lời hay trầm tính:【Sai lệch thế nào?】
Cô lãnh đạm nói: “Tôi thông qua cuộc khi khảo sát chỉ là cấp S. Số 15 nói tôi là SS, Bà La Sát ở cương vị là người cầm sổ trên đảo, bà ta thừa biết năng lực của tôi không phải SS, vậy mà lại không phản bác.”
Thì ra là chuyện này, số 0 phân giải:【Điều bình thường thôi, những con tốt có cấp SS là rất hiếm.】
Trương Oanh Oanh nghe xong lại càng khó hiểu: “Lúc nhận giấy nó ghi có một chữ S, là sai sót thì phải.”
【Không phải sai sót.】
Chần chừ một lát, số 0 quyết định cho cô biết một điều mà bấy lâu nay chỉ có Quỹ Dữ mới biết:【Thông tin cung cấp là để che giấu, nếu trong nội bộ xảy ra cuộc chiến, gϊếŧ người có cấp SS sẽ được trọng dụng hơn. Cấp SS hay còn được làm đối tượng đi săn, ‘LA’ không muốn những người có năng lực chết vô nghĩa. Cấp SS là những đứa trẻ có thành tích tốt nhất trong cuộc thi khảo sát, đứng đầu trong cuộc khảo sát đó chứ không phải riêng cái đảo nơi cô đang bị giám sát.】
Cô tiếp lời: “Cấp A, B, C, D là vật thí thôi đúng không?”
【Tương tự như vậy.】
Vậy ra mỗi năm chỉ một người mang cấp SS.
Cấp D là cấp bậc thấp nhất, đi làm nhiệm vụ chỉ có con đường chết. “LA” sẽ đem những đứa trẻ không có năng lực làm con tốt chết thay, hoặc chịu tội đại loại như vậy. Có tiền “LA” không ngán thứ gì, là tổ chức cao quý nhưng bên trong lại dơ bẩn vô cùng, chuyện vô nhân tính nào cũng có thể làm ra.
Càng tiến lại gần Trương Oanh Oanh càng phải mở to mắt nhìn diễn cảnh đang xảy ra, vài chỏm đất nho lên dị thường lát đát có vài ngôi mộ. Bên cạnh là thiếu niên nằm úp, trên người không có lấy tắm vải che thân, trên cơ thể là những vết bầm tím, đặc biệt bên dưới khá nghiêm trọng.
“Còn sống không?” Cô thở dài, tay chống hông nói với trạng thái ngán ngẩm “Hoàng hôn đẹp đến động lòng người, càng đẹp hơn khi ở trong nghĩa địa cùng xác chết.”
Ẩn ý đang mắng số 0 bắt cô phải đến chỗ này xem xét tình hình.