Chương 9: Một kiếm định sinh tử

Biên: Mựp

–Thần Thiên, Thần Thiên . . .

Bên dưới Sinh Tử Đài truyền đến tiếng nghị luận về Thần Thiên, còn ở trên đài thì sắc mặt của Hàn Phong càng ngày càng khó coi, vốn nghĩ rằng là mười phần thì chắc chắn thắng đến chín phần, thế mà bây giờ chiến đấu lại xuất hiện tình huống không thể đoán trước như thế này.

–Không thể không thừa nhận, tên phế vật như ngươi lại ẩn giấu sâu như vậy, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta, một kích cuối cùng, ngươi sẽ chết. . .

–Bá Tuyệt Thương Pháp! Cực Địa Quán Nhật . . .

–Hàn Phong thế mà lại đem kỹ năng sát thủ của mình ra dùng, tên Thần Thiên này có thể ngăn cản được sao?

Chúng đệ tử nhìn thấy Hàn Phong vậy mà sử dụng tuyệt kỹ Cực Địa Quán Nhật mạnh nhất trong Bá Tuyệt Thương Pháp, hơn nữa uy lực hoàn toàn phát huy đến uy lực của cấp Hoàng Thượng phẩm, công kích cường hãn như vậy, dù cho thân thể Thần Thiên được làm bằng sắt, cũng phải lưu lại một cái lỗ máu.

–Thần Thiên cẩn thận!

Thanh âm của Y Vân vang lên, chỉ thấy Thần Thiên mỉm cười, thôi thúc một cỗ nguyên khí màu trắng bạc bao phủ toàn thân mình.

–Võ Hồn Chiến Giáp, mở!

Ầm ầm . . .

–Uy lực thật mạnh, Thần Thiên lần này sợ là chết chắc rồi?

Mọi người nhìn khói đặc cuồn cuộn bên trên Sinh Tử Đài, một đám người lộ ra ánh mắt chờ mong, bọn họ muốn nhìn xem Thần Thiên xuống đài như thế nào.

Sau khi khói đặc biến mất, thì tất cả thấy Thần Thiên hoàn hảo không chút tổn thương nào đứng thẳng ở trên Sinh Tử Đài, ánh sáng toàn thân tỏa ra rực rỡ.

–Đó là Võ Kỹ Phòng Ngự, trời ạ, phế vật Thần Thiên thế mà còn có Võ Kỹ Phòng Ngự!

Võ Kỹ Phòng Ngự cũng không phải là người người đều có thể có, cũng không phải mọi người đều có thể tu luyện, Võ Kỹ Phòng Ngự chính là cần thiên phú hàng thật giá thật mới có thể tu luyện được.

Mà thứ này lại xuất hiện ở trên người phế vật Thần Thiên khiến tất cả mọi người đều tự ti mặc cảm mà cúi đầu xuống, nếu người như vậy mà gọi là phế vật thì bọn họ lại là thứ gì đây?

Phế vật cũng không bằng sao? Sợ là không có ai dám thừa nhận đâu . . .

–Làm sao có thể, ngươi thế mà còn không chết!

Tự tôn cao ngạo của Hàn Phong giờ phút này đã bị Thần Thiên vô tình nghiền nát, bản thân sử dùng một chiêu mạnh nhất của mình lại bị đối phương đỡ được.

Thần Thiên không nói lời nào, lại tiếp tục rút kiếm mà chiến, Hàn Phong hoảng hồn:

–Ngươi, ngươi muốn làm cái gì.

Thần Thiên cười lạnh:

–Từ một khắc bước lên Sinh Tử Đài, mạng ngươi liền chú định không còn thuộc về ngươi nữa rồi!

–Kiếm Thập Tam Thức! Chiêu thứ nhất!

Bang . . .

Bên tai mọi người quanh quẩn tiếng kiếm chém gϊếŧ, hình ảnh vừa chuyển, thân ảnh Thần Thiên bên trên Sinh Tử Đài cũng đã xuất hiện ở sau lưng Hàn Phong, hai người không hề đối mặt với nhau, toàn bộ không gian phảng phất như bị ngưng đọng lại, trong nháy mắt kia phát sinh cái gì thì không có ai kịp nhìn thấy.

Thật lâu sau đó, một tiếng ‘tí tách’ vang lên, sau đó máu tươi của Hàn Phong phun ra, thân thể chậm rãi trượt xuống, chết không nhắm mắt.

–Để gϊếŧ ngươi, một kiếm là đủ.

Thần Thiên thì thầm một câu.

Theo tiếng thân thể Hàn Phong ngã xuống, toàn trường sửng sốt yên lặng suốt mười giây, đợi đến lúc Thần Thiên từ Sinh Tử Đài bước xuống thì mọi người mới từ sự thật Hàn Phong đã tử vong mà lấy lại tinh thần.

Võ Sĩ tầng chín mà còn là đệ tử ngoại môn xếp thứ tám thế mà lại bị đánh bại!

–Hàn Phong . . . Hàn Phong chết rồi. . .

Một câu đầy rung động được thốt lên.

–Chết rồi, Hàn Phong bị phế vật Thần Thiên đánh bại rồi, còn bị hắn gϊếŧ nữa.

Khi thân ảnh Thần Thiên xuống đài, hơn vạn ánh mắt của vạn đệ tử nhìn về phía hắn đầy phức tạp, hắn thực sự là tên phế vật kia sao? Mới hai tháng không gặp, hắn lại cường đại đến mức này.

–Hai người các ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ta trên mặt có vết bẩn sao?

Thần Thiên đi tới bên cạnh Y Vân cùng Thiết Hùng, không khỏi cười khổ một cái.

–Ngươi . . . Gia hỏa này thật là một tên đại biếи ŧɦái.

Y Vân không nhịn được nhoẻn miệng cười, tạo cho người ta cảm giác như tắm gió xuân.

Ánh mắt Thiết Hùng nhìn về phía hắn càng thêm sùng bái:

–Tốt lắm, ta tin tưởng tiểu tử ngươi có thể làm được mà.

Kỳ thật, trước đó hắn còn vì Thần Thiên mà chảy mồ hôi lạnh khắp người.

Ba người rời đi Sinh Tử Đài, một đường đi tới chân núi.

–Thần Thiên, không nghĩ đến mới vừa gặp mặt, ngươi lại muốn đi rồi.

Dưới chân núi, Thần Thiên nắm khoái mã chuẩn bị rời đi, cô nàng Y Vân kia có chút oán trách.

–Ha ha a, cũng không phải sinh tử ly biệt gì mà, ta chỉ là về nhà một chuyến, rất nhanh sẽ trở lại.

–Không sao, chúng ta ở chỗ này chờ sư đệ Thần Thiên trở về là được.

Thiết Hùng hiện tại là nhìn Thần Thiên với con mắt khác, Võ Sĩ tầng bảy gϊếŧ chết Võ Sĩ tầng chín, đây chính là kì tích cực kỳ chói mắt.

–Vậy ngươi lúc nào thì trở về ?

Y Vân nhẹ giọng hỏi.

–Nhanh thì một hai tháng, chậm thì dăm ba tháng a.

Lần này trở về, Thần Thiên cũng không biết lúc nào trở lại, bất quá hẳn là không có chậm trễ bao nhiêu thời gian.

–Đi đường cẩn thận.

Y Vân không hỏi thêm nữa, Thần Thiên trở mình lên ngựa, nghênh ngang rời đi, nhìn chăm chú bóng lưng hắn rời đi, trong đôi mắt đẹp của Y Vân lại lộ ra vài tia lưu luyến.

–Tiểu muội Y Vân này, muội có phải thích sư đệ Thần Thiên rồi không, nhìn dáng vẻ của muội giống như là hận không thể cùng hắn trở về vậy đó.

Thiết Hùng quay đầu hỏi thẳng.

–Đại Cẩu Hùng, huynh muốn ăn đòn sao!

Y Vân gõ lên đầu hắn ta, trong lòng lại như hươu con chạy loạn, vội vàng quay đầu trở về sơn môn, nhưng nội tâm lại bởi vì câu nói kia của Thiết Hùng mà nhấc lên từng cơn gợn sóng.

Thiết Hùng chất phác gãi đầu:

–Ta lại không nói sai cái gì, sao lại đánh ta chứ, ai, tiểu muội Y Vân à, ngươi chờ ta một chút .

Trong sơn mạch nội môn Thiên Tông

–Dư sư huynh, huynh trở về rồi à?

Bên trong nội môn, Dư Chương Hạo từ ngọn núi phía sau tông môn trở về, thực lực tăng mạnh, vậy mà đã lên tới Võ Đồ tầng tám rồi, với thiên phú cỡ này, chỉ sợ là Thiên Tông trong tương lai sẽ thêm một vị trưởng lão, đối với một đệ tử tương lai đầy hứa hẹn như vậy thì tự nhiên sẽ có không ít đệ tử chủ động đi nịnh bợ.

Dư Chương Hạo đối với kết quả tu luyện lần này rất là hài lòng, chẳng những cùng Liễu Nham sớm chiều ở chung một thời gian, còn thành công đột phá Võ Đồ tầng thứ tám, có thể nói là thu hoạch được rất nhiều.

–Đệ đệ ta gần đây thế nào?

Dư Chương Hạo không thấy đệ đệ mình, vậy nên ra tiếng dò hỏi.

Sắc mặt đệ tử chung quanh tức khắc khó xử, không thể nói thêm gì nữa.

Lông mày Dư Chương Hạo xiết chặt:

–Mau nói, chuyện gì xảy ra!

–Dư sư huynh, hơn một tháng trước, chúng ta ở bên ngoài rừng của tông môn phát hiện thi thể sư đệ Dư Chương Kỳ, mặc dù có dấu vết chiến đấu cùng mãnh thú, nhưng vết thương trí mạng lại là bởi kiếm gây ra, bây giờ cũng đã đưa về gia tộc của huynh rồi.

"Oanh!" Chiếc ghế mới vừa ngồi phút chốc hóa thành bụi phấn, Dư Chương Hạo giận dữ:

–Là ai gϊếŧ đệ đệ ta . . .

Đám người lắc lắc đầu:

–Chuyện xảy ra bất ngờ, không có tìm được hung thủ.

Dư Chương Hạo cực kỳ tức giận:

–Tra cho ta, đem hung thủ tìm ra, ta muốn đem hắn thiên đao vạn quả.

Dưới chân núi Thiên Tông, một người một ngựa hướng về Tây Bắc mà đi, mặc dù Thần Thiên đối với thế giới này cũng không có cái gì cảm giác, nhưng lần đầu tiên chạy về nhà khiến tâm tình có chút hồi hộp, dù hắn không phải Thần Thiên chân chính nhưng vào lúc đó đối với Thần gia cũng có chút lòng trung thành.

Bên trong ký ức, Thần Thiên có rất nhiếu hình ảnh phụ thân yêu thương hắn, nhưng lại không có thân ảnh của mẫu thân.

Nhìn về quang cảnh rộng lớn của Tây Bắc, trong lòng Thần Thiên không khỏi trào ra cảm giác hào hùng vạn trượng.

Hội Vãn Điêu Cung Như Mãn Nguyệt, Tây Bắc Vọng, Xạ Thiên Lang!

–Giá!

Móng ngựa giống như sấm sét, chạy nhanh trên đường về nhà.