Thiên Tông Môn, là thế lực thuộc về Tinh Linh Thành Nhất Lưu, nằm sâu trong Vân Hải Sơn Mạch, trong núi Tiên Thành.
Một nhóm bốn người Thần Thiên rất nhanh trở về phía dưới chân núi Ngoại Môn, trên đường đi đã gặp không ít đệ tử của Thiên Tông, bất quá, không ít người khi nhìn thấy Thần Thiên đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, tên phế vật đã biến mất hơn một tháng kia đã trở về rồi.
Danh tiếng “phế vật Thần Thiên” ở Ngoại Môn so với Thập đại đệ tử chỉ có hơn chứ không có kém.
- Thần Thiên, tên phế vật này còn sống?- Đệ tử canh cửa nhìn thấy Thần Thiên trở về thì có chút hoảng sợ, một tháng trước khi tên này đi Tông Môn Chi Lâm, bọn họ đều cho rằng hắn đã chết.
Thần Thiên cười lạnh:
- Sao nào? Các ngươi đều muốn ta biến mất sao?
Đệ tử giữ cửa cả giận nói:
- Hừ, biến mất là tốt nhất, Tông Môn giữ lại ngươi cũng chẳng khác nào đang nuôi một tên phế vật.
Thần Thiên lạnh lùng tiến lên một bước, không ai thấy rõ được hắn đã làm ra động tác gì, chỉ thấy tên đệ tử giữ cửa cường tráng kia thế mà lại bị đánh trực tiếp bay ra ngoài.
- Phế vật mà ngươi cũng không bằng, ngươi lấy tư cách gì ở lại Thiên Tông?- Thần Thiên nghênh ngang rời đi.
Đám người Y Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, tên Thần Thiên này đúng là người có thù tất báo.
Bốn người đi đến chỗ đổi vật phẩm của Tông Môn, Thần Thiên đổi được bốn viên Nguyên Khí Đan, còn Thiết Hùng đổi được thanh Chiến Phủ, Y Vân đổi được một cây cung mới, Thanh Y đổi được thanh Trường Kiếm.
- Ta muốn đến Thiên Địa Các tìm một số Võ Kỹ để tu luyện, có việc gì thì chúng ta sẽ liên lạc sau.
Thần Thiên nói xong cũng nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng, Y Vân lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn, rơi vào trầm tư.
Trước cửa Thiên Địa Các, có một ông lão dáng vẻ tùy ý đang canh giữ trước cửa, hai mắt đóng chặt, giống như đang tu luyện.
- Tiền bối.
Thần Thiên đối với người kia lễ phép, tuy rằng đối phương chỉ là một ông lão giữ cửa, bề ngoài không có gì đáng chú ý, nhưng Thiên Địa Các là nơi tương đối trọng yếu ở Thiên Tông, vì vậy, người trước mắt nhất định không đơn giản như vậy.
Ông lão lười nhác mở mắt nhìn Thần Thiên, hơi chăm chú một chút rồi gật đầu một cái xem như đáp lại:
- Võ Sĩ tầng sáu, ngươi chỉ có thể đến tầng một của Địa Các chọn lựa công pháp, được mượn nhiều nhất là hai loại.
- Đa tạ tiền bối.
Thiên Địa Các được chia ra gồm Thiên Các và Địa Các, mỗi các gồm ba tầng, hắn là Võ Sĩ, chỉ có thể chọn lựa võ kỹ ở tầng một.
Mặc dù là ở tầng một, nhưng số lượng Hoàng Cấp Công pháp rất nhiều, tìm kiểu gì thì cũng sẽ có cái thích hợp với bản thân, trong Tông Môn là như thế, không gia tộc nào có thể so sánh.
Công pháp, hắn không cần, cái hắn muốn là Võ Kỹ Chiến Kỹ, thậm chí là Linh Kỹ, đương nhiên hắn biết bên trong Địa Các không thể nào có Linh Kỹ.
[ Phong Tuyết Kiếm Pháp ] Hoàng Cấp Thượng Phẩm Võ Kỹ, kiếm như gió tuyết, thiên đống địa hàn, tư thế tự nhiên, thích hợp cho Kiếm Võ Hồn tu luyện.
[ Kiếm Đãng Bát Hoang ] Hoàng Cấp Thượng Phẩm Võ Kỹ, uy lực bá đạo, Nhất Kiếm Bát Hoang, thích hợp cho Kiếm Võ Hồn tu luyện.
Phong Tuyết Kiếm Pháp này tuy dễ luyện, nhưng uy lực chỉ bình thường, luyện thành cũng không bù được cái mất.
Mà Kiếm Đãng Bát Hoang đúng là dành cho Võ Kỹ. Thần Thiên không quá lo lắng, nhìn vào hàng sách Võ Kỹ trước mặt, Thần Thiên mở Linh Đồng để xem xét, như vậy nhanh hơn nhiều, kiểm tra một hồi, hắn phát hiện ra Hoàng Cấp Võ Học không có cái nào thích hợp với hắn.
- Đó là?
Trong một chỗ hẻo lánh ở Địa Các, có hai quyển thư tịch bám đầy bụi đất làm Thần Thiên chú ý, hắn tiến lại, lật thư tịch ra xem.
Kiếm Thập Tam Thức một bộ Kiếm Pháp khiếm khuyết, vốn là Thiên Cấp Võ Kỹ, nhưng do không trọn vẹn nên bị xem là Hoàng Cấp, tu luyện Kiếm Thập Tam Thức có yêu cầu cực cao, nhưng nếu tu thành thì chỉ với một kiếm có thể phá thiên địa.
Võ Hồn Chiến Giáp một bộ Thân Pháp Võ Kỹ khiếm khuyết, vốn là Thiên Cấp Võ Kỹ, nhưng do không trọn vẹn nên chỉ có thể trở thành Hoàng Cấp Thượng Phẩm, tu luyện được thì Thân Pháp có thể vững như bàn thạch, vững như kim cương, nhưng yêu cầu cực cao.
Thần Thiên vô cùng vui mừng, thứ hắn cần chính là hai quyển này.
Kiếm Thập Tam Thức uy lực bá đạo, chỉ một kiếm có thể phá Thiên Địa, tuy nói là khiếm khuyết, nhưng nếu có thể tu luyện được tầng thứ mười ba của bộ kiếm pháp này thì uy lực cũng không nhỏ, một kiếm thấm máu tươi, uy lực vô tận.
Mà Võ Hồn Chiến Giáp, chính là một bộ kỹ năng phòng thân, tu luyện thành, có thể vững như Bàn Thạch, vững như Kim Cương.
Đáng tiếc, hai quyển này đều bị khiếm khuyết, không thể tu luyện một cách hoàn chỉnh. Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, nếu nó không bị khiếm khuyết, làm sao có thể xuất hiện ở đây không có người nào xem đến.
Thần Thiên trở lại chỗ ông lão canh cửa để đăng ký.
- Kiếm Thập Tam và Võ Hồn Chiến Giáp.- Hai mắt ông lão run lên, sau đó nhìn Thần Thiên chằm chằm. -Tiểu tử, đây không phải là lần đầu tiên bộ kiếm kỹ Kiếm Thập Tam này được chọn lựa, nhưng đến nay vẫn chưa có một người nào có thể tu luyện thành công, không những cần có thiên phú cực cao mà còn phải có ý chí với kiếm đạo, huống hồ, nó lại còn bị khiếm khuyết, ngươi phải biết, có những lúc, Võ Kỹ khác đã xuất chiêu, còn ngươi thì vẫn còn đang ra thế để xuất chiêu, nếu không có được tốc độ cực nhanh, vậy thì kết quả như thế nào, ngươi tự rõ a?
Thần Thiên gật đầu:
- Tiền bồi, ta biết.- Biết rõ là đối phương đang có ý tốt nhắc nhở mình, nhưng Thần Thiên vẫn động lòng, hơn nữa, ý chí đối với kiếm đạo của hắn cũng không yếu.
- Ngươi đã biết rõ, vậy thì thử xem a, nếu như không làm được thì từ bỏ cũng tốt, Võ Hồn Chiến Giáp này, tuy nói là bị khiếm khuyết, nhưng mà nếu cố gắng thì cũng có thể trở thành phương pháp phòng ngự cho ngươi trong thời gian ngắn.- Ông lão kia cũng không nói nhiều.
Nhưng mà, vốn là phải trả lại Võ Kỹ trong vòng một tháng, ông lão này lại cho hắn thời hạn nửa năm mới trả lại.
- Đa tạ tiền bối!
Trong lòng Thần Thiên cảm kích, biết rõ là ông lão đang cố ý giúp mình có thêm nhiều thời gian để lĩnh ngộ.
Nhìn chăm chú vào bóng lưng Thần Thiên rời đi, ông lão lẩm bẩm nói:
- Thế mà lại lựa chọn bộ Võ Kỹ bị khiếm khuyết, tên tiểu tử này cũng rất có ý tứ.