Dịch: Phan Ngọc
Biên: Mựp
Thần Thiên năm mười tuổi kinh động Thục Nam, sau đó làm kiểm trắc phát hiện ra thân thể bị phế, thiếu gia phế vật của Thần gia nhận hết khi nhục. Lúc chiến đấu với Bách Lý Băng Hà lại thể hiện ra thực lực kinh người, nhưng dù gì Bách Lý Băng Hà chỉ là Võ Đồ cảnh tầng hai mà thôi.
Văn Nhân Phong thì lại khác.
Tu vi Võ Đồ cảnh tầng ba đỉnh phong, chỉ cần thêm một bước nữa sẽ là tu vi tầng bốn, năm nay mười tám tuổi cũng là thiên phú dị bẩm.
Vương Thành Đại Tái lần này, có khả năng Văn Nhân Phong sẽ đi vào top ba, dù sao trận chiến cùng Thần Nam trước đó cũng không cần tốn quá nhiều sức.
Nhìn thực lực từ bên ngoài mà nói thì đã thấy không ngang nhau rồi. Thế mà sau khi Thần Thiên đánh chết Bách Lý Băng Hà, lại chủ động lựa chọn khiêu chiến Văn Nhân Phong.
–Nhìn đi, đây là Thần Thiên muốn báo thù cho Thần Nam, vì Thần gia lấy lại thể diện.
Đám người thầm nghĩ trong lòng, Thần Thiên mặc dù gϊếŧ chết được Bách Lý Băng Hà, nhưng Văn Nhân Phong là tầng ba đỉnh phong, tu vi so với Bách Lý Băng Hà mạnh hơn không ít.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người Văn Nhân Phong, giờ phút này sắc mặt hắn ta âm tình bất định, bị Thần Thiên chỉ mặt gọi tên khiêu chiến là sự sỉ nhục mà từ khi sinh ra đến nay hắn chưa bao giờ nhận qua sỉ nhục như thế này.
–Có thể chứ?
Văn Nhân Phong nhìn về phía Bách Lý Phi Dương, dường như là đang thăm dò ý kiến đối phương.
–Hai bên đều đã đồng ý rồi thì không có cái gì là không thể.
Bách Lý Phi Dương cũng muốn kiến thức một chút phế vật Thần Thiên trong truyền thuyết này đến tột cùng có vốn liếng gì để điên cuồng đây.
–Nếu ngươi đã chủ động muốn chết, vậy hôm nay Văn Nhân Phong ta liền khơi lên lòng từ bi để thành toàn cho ngươi!
Văn Nhân Phong đạp bước đi lên Diễn Võ Tràng, một cỗ khí thế cường đại được phóng thích ra, đúng là trực tiếp mở ra thanh đại đao võ hồn kia.
–Trực tiếp mở ra Võ Hồn, Văn Nhân Phong sợ là muốn vận dụng thực lực chân chính, đây là muốn gϊếŧ Thần Thiên rồi.
Mọi người tự nhiên minh bạch ý đồ của Văn Nhân Phong, mặc dù hắn ta không có nói ra mình cường đại hơn so với Bách Lý Băng Hà, nhưng cũng đã dùng hành động để chứng minh.
–Ngươi hình như rất đắc ý về kiếm thuật của mình, như vậy đi, ta nhường ngươi một kiếm.
Văn Nhân Phong lạnh lùng chế giễu, cầm đao mà đứng, rất có phong phạm của cao thủ.
Khóe miệng Thần Thiên cười lạnh, nhìn bộ dáng hắn ta hẳn là rất có tự tin phá Bạt Kiếm Thuật của mình. Hắn ta thật sự cho rằng mình cũng chỉ một kiếm kỹ là Bạt Kiếm Thuật này sao?
Nghênh Phong Đạp Tuyết!
Thần Thiên động, một đạo thân ảnh nhanh chóng hành động, thân hình điên cuồng chớp động, Kiếm Tân Thủ trong tay tản mát ra vô số kiếm ảnh, truyền ra tiếng động vang dội.
–Kinh Tuyệt Kiếm của Thiên Tông Môn có thể luyện được đến cảnh giới như thế sao?
Đám người nghe được tiếng nổ vang, đưa mắt nhìn nhau, cái này hoàn toàn có thể sánh ngang với tiếng sấm, một khi bộc phát uy lực chắc là rất đáng sợ.
–Nhất Kiếm Tuyệt Trần!
Một kiếm, tuyệt trần mà lên, khinh thị trong mắt Văn Nhân Phong biến mất, một kiếm này khiến hắn ta phải kiêng kị, chỉ thấy Yển Nguyệt Đao trong tay lắc lư, bộc phát ra chiến ý lẫm liệt.
Trường Kiếm oanh minh, kinh tuyệt chập trùng, kiếm quang lược ảnh hiện ra, lực lượng cường đại bộc phát thê những vẫn không thể đột phá phòng ngự của Văn Nhân Phong.
–Đã nhường ngươi một kiếm, hiện tại tới phiên ta!
Sau khi Văn Nhân Phong hóa giải một kiếm này, lập tức tấn công.
Lúc này hắn ta đang âm thầm may mắn vì bản thân không có mở miệng ngông cuồng nhường đối phương ba kiếm, nếu không để cho Thần Thiên công kích lần nữa, sợ là mình cũng không thể hóa giải, cho nên giờ phút này hắn ta đã động sát tâm, phản kích!
–Cuồng Bạo Sát!
Thôi động Võ Hồn phải dùng tới Võ Kỹ cường đại, Cuồng Bạo Sát này vừa ra, cả người Văn Nhân Phong bắt đầu điên cuồng lên, Yển Nguyệt Đao điên cuồng xoay tròn, chiêu chiêu trí mạng, một chiêu so với một chiêu càng mạnh hơn.
Nhanh, chuẩn, hung ác, hơn nữa tốc độ kinh người.
–Mặc dù nhường Thần Thiên một kiếm, bất quá sự chênh lệch cảnh giới bày ra đó, Thần Thiên nhất định sẽ bại. Trước đó đánh bại Bách Lý Băng Hà cũng là bởi vì Băng Hà kia khinh địch, đồng thời một kiếm kia cũng khó lòng phòng bị, bây giờ Văn Nhân này đã có chuẩn bị, sao lại có thể thua với Thần Thiên được chứ.
–Tên Thần Thiên này cũng quá mức tự đại.
Mọi người nhao nhao nói ra, phảng phất đã thấy được hình ảnh Thần Thiên bại trận.
Thân hình Thần Thiên không loạn, ánh mắt không sợ, vẫn kiên định như vậy, đối mặt với Cuồng Bạo Sát cuồn cuộn mà đến cũng không có lung lay.
–Phế vật, không phải ngươi rất ngông cuồng hay sao? Sao thế, hiện tại chỉ có thể né tránh thôi à, ngươi chủ động khiêu chiến ta, không phải là muốn lấy lại một chút mặt mũi hay sao? Ngươi đừng quên, giữa ba nhà chúng ta còn có ước định, ha ha ha ha, đánh bại ngươi sau đó chính là Tuyết Lạc Hề, bất quá đáng tiếc là Tuyết Lạc Hề sẽ đánh với ba người khác, nàng căn bản không có phần thắng!
–Chờ sau khi đánh bại ngươi, Thần gia các ngươi liền sẽ mất đi Khoáng Mạch Thiên Thạch, đến lúc đó ta nhất định phải hung hăng đem Thần gia giẫm ở dưới chân, đúng rồi còn có Tuyết Lạc Hề tiện nhân kia, ta nhất định sẽ khiến nàng biết rõ lợi hại của bản thiếu gia.
Văn Nhân Phong ngôn ngữ khinh miệt, lại không biết đã chọc giận tới ranh giới cuối cùng của Thần Thiên.
Đột nhiên, một kiếm âm vang, đã ngăn cản đường đi của Yển Nguyệt Đao.
Ánh mắt Thần Thiên âm lãnh:
–Cho dù ngươi nhục mạ ta, nhục mạ Thần gia, ta cũng sẽ không cùng một tên vô giáo dục như ngươi chấp nhặt, nhưng mà ta không cho phép ngươi vũ nhục Lạc Hề tỷ . . .
Khí tức Võ Đồ cảnh bộc phát, tức khắc oanh động toàn bộ Diễn Võ Trường.
Đặc biệt là những người biết rõ nội tình của Thần Thiên kia cảm thấy rung động thật sâu, thời điểm trở về chỉ là Võ Sĩ tầng tám mà thôi, hiện tại lại là Võ Đồ cảnh tầng một rồi, đây thực sự là phế vật kia sao?
Đối với người Thần gia mà nói, sự rung động này lại là sôi trào trong huyết mạch, trời sinh phế thể, nhưng trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa tháng từ Võ Sĩ tầng tám đến cảnh giới Võ Đồ, nói ra đều không ai tin tưởng, tốc độ tu luyện của ai lại được như thế chứ, thiên tài thiên phú kinh người cỡ nào ở trước mặt Thần Thiên đều không đáng giá nhắc tới.
Gầm lên giận dữ, Thần Thiên nhanh chóng thối lui về sau, đem Kiếm Tân Thủ trong tay vung ra, mặc dù thân kiếm mang theo kiếm ý khiến người kinh hãi, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng là cự ly xa như vậy cũng đủ cho Văn Nhân Phong tránh né vài chục lần.
–Gia hỏa này điên rồi hay sao!
–Thần Thiên đến cùng là muốn làm cái gì vậy?
Đám người nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, Thần Thiên bộc phát ra Võ Đồ cảnh lại là đem uy lực trút hết vào trong một kiếm này, mặc dù đã đem uy lực của kiếm tăng cường đến cực hạn nhưng nếu Văn Nhân Phong né tránh được hoặc ngăn lại một kích này, gia hỏa này chẳng phải là mất luôn cả vũ khí chiến đấu hay sao, vậy vũ khí Võ hồn chỉ xài trong một trận này thôi sao?
Ngay cả Văn Nhân Phong kia cũng thất thần vài giây rồi sau cười một tiếng, phế vật này quả nhiên là đang tìm chết!
–Tên ngu xuẩn như ngươi chịu chết đi!
Trường Kiếm mặc dù gần trong gang tấc, nhưng Văn Nhân Phong không có mảy may run sợ, hắn ta có tự tin có thể tránh né một kích này, hơn nữa trong đầu cũng đã nghĩ tới tư thế né tránh thế nào cho hoàn mỹ rồi.
Nhưng mà ngay tại lúc này, khóe miệng Thần Thiên hơi lộ ra ý cười.
–Kẻ phải chết là ngươi!
–Kinh Tuyệt Kiếm!
–Nhất kiếm.
Thoại âm rơi xuống, thế kiếm đột nhiên bộc phát, một đạo thân như sấm sét đột nhiên xông ra ngoài, kiếm quang sáng chói tàn phá sân khấu, cái thân ảnh hoa lệ kia như ngừng lại bên trong mắt mọi người, sau đó một thoáng liền biến mất không thấy gì nữa.
–Tuyệt Địa . . . tầng thứ hai Kinh Tuyệt Kiếm Nhất Kiếm Tuyệt Địa!
Văn Nhân Phong khóe miệng động nhẹ một cái, nhưng căn bản không có nói ra miệng, hắn ta không có hiểu tại sao Thần Thiên sẽ bay ra khỏi trước một kiếm kia, nhưng hắn ta đã không còn cơ hội, thân thể ngã xuống đất, hai mắt mở ra nhìn lên thiên không, chết không nhắm mắt.
Con mắt của tất cả mọi người đều trợn tròn, lộ ra ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, Văn Nhân Phong chết rồi sao? Cứ như vậy mà chết đi sao? Bọn họ căn bản không có kịp phản ứng, chỉ thấy được kiếm bay ra ngoài, Văn Nhân Phong lui mấy bước chân, Thần Thiên đột nhiên liền xông ra ngoài cầm kiếm, sau đó Văn Nhân Phong liền chết.
–Lại là một kiếm . . .
Trong đầu đám người hiện ra cảnh Bách Lý Băng Hà chết, cũng là một kiếm, hiện tại lại là một kiếm, Võ Đồ cảnh tầng ba Văn Nhân Phong đã chết.
–Cái gì mà là phế vật chứ, hắn đã lừa tất cả mọi người rồi.
Tất cả mọi người nhìn chăm chú thân ảnh đang đứng ngạo nghễ, thiếu niên này đúng là đã ẩn nhẫn đến mức độ như thế nào.
–A, ngươi gϊếŧ con ta, ta muốn ngươi chết!
Gia tộc Văn Nhân không nghĩ đến, đúng, hoàn toàn chưa từng nghĩ tới Văn Nhân Phong sẽ bại, thậm chí là bị phế vật mà bọn họ xem thường gϊếŧ chết, đây chính là nhi tử ông ta đã hao hết tâm huyết bồi dưỡng ra, bây giờ nhi tử đã tử vong tộc trưởng Văn Nhân giận dữ, không thèm để ý đến phong độ liền từ trên khán đài lao nhanh xuống, chưởng phong trực tiếp muốn mệnh Thần Thiên.
–Văn Nhân Lão Cẩu, ngươi tự tìm chết!
Thần Phàm vung ra một đạo phong nhận, vỗ tay đẩy lui Văn Nhân Lão Cẩu kia ra ngoài.
Văn Nhân Tộc Trưởng phun một ngụm máu, ánh mắt huyết hồng:
–Thần Phàm, ngươi cút ngay cho ta, ngươi dám ngăn trở ta, ta ngay cả ngươi cũng gϊếŧ.
–Tốt, hay cho câu ‘ngay cả ta cũng gϊếŧ’ hôm nay ta liền nhìn xem ngươi có thể gϊếŧ được phụ tử ta hay không!
Thần Phàm ngạo nghễ đứng ở trên chiến đài, khí thế Võ Tông bộc phát ra, chỉ là như thế cũng đủ bức tộc trưởng nVăn Nhân lùi bước trở về rồi.
Tộc trưởng Văn Nhân sắc mặt tái nhợt, lại bị khí thế Võ Tông áp xuống không thể làm gì:
–Thần Phàm, ngươi khinh người quá đáng, ngươi muốn hai nhà đại chiến sao!
–Thật buồn cười, phía trên lôi đài, sinh tử bất luận, con trai của ngươi kỹ không bằng người, bị con ta gϊếŧ chết, đó là do y đáng chết, nếu như hôm nay con ta chết ở trên lôi đài kia, ta tuyệt đối sẽ không giống ngươi bây giờ như con chó sủa bậy đâu!
Thần Phàm nói năng có khí phách, nói tới mức tâm thần của người ở đây đều là run lên.
–Oanh!
Ngay lúc này, Bách Lý Thành Chủ từ phía trên đài cao đột nhiên bộc phát, một cỗ vương khí uy nghiêm, rõ ràng là khí tức Võ Tông đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa liền có thể trở thành Võ Vương.
–Văn Nhân Tộc Trưởng, còn có các vị đều đã nghe thấy, Vương Thành Đại Tái, sinh tử bất luận, người nào còn dám nhiễu loạn Vương Thành Đại Tái, Bách Lý Vương Hùng ta là người đầu tiên không buông tha cho người đó, ta chỉ nói một lần thôi!
Vương Giả uy nghiêm bộc phát ra, làm cho tất cả mọi người không dám thở mạnh.
Văn Nhân Lão Cẩu ôm lấy thi thể Văn Nhân Phong hậm hực rời đi, nhưng từ nay về sau cừu hận của hai nhà sợ là càng khó hóa giải.
Lúc này, ánh mắt Bách Lý Thành Chủ cũng tập trung đến trên người hai cha con Thần Phàm cùng Thần Thiên, hôm nay Thần gia cho bọn họ quá nhiều rung động, hơn nữa, hai cha con này đều ngạo khí giống nhau.
–Trận này tỷ thí, Thần Thiên thắng, ngươi có thể xuống dưới nghỉ ngơi trước đi.
–Kế tiếp!
–Tiền bối, đệ tử có thể lựa chọn không ạ?
Lão giả tiếp tục công bố thời điểm, Tuyết Lạc Hề nhàn nhạt hỏi, Bách Lý Phi Dương gật gật đầu.
Thân thể Tuyết Lạc Hề nhẹ nhàng thả người lên Lôi Đài, ánh mắt quét qua nhìn về phía Cổ Phong:
–Cổ Phong, ngươi lên đây đi.
Thanh âm thanh thúy nhưng đối với Cổ Phong mà nói lại giống như là tử thần giáng lâm!