Đàn ông… suy cho cùng cũng chỉ là một loài động vật sống bằng nửa thân dưới, có mới tất sẽ nới cũ. Từ những kinh nghiệm thực tế của người mẹ khốn khổ, Tuyết Nhi tin chắc hết thảy bọn chúng đều như vậy, không hề có ngoại lệ nào cả. Những ám ảnh đó cứ như một lời nguyền đeo bám lấy cô. Vậy nên ngay từ cấp 2 cô đã biết sử dụng sắc đẹp ma mị trời phú của mình để trở thành một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ.
Không có một giới hạn nào, kể cả với những người đàn ông của bạn thân hay người lạ qua đường, chỉ cần có hứng thú với họ thì cô đều muốn quyến rũ và nhấn họ chìm vào hố sâu của sự tuyệt vọng, khiến họ bị thân bại danh liệt. Cũng vì tính cách kì dị này mà xung quanh cô không có nhiều bạn bè nhưng cũng nhờ vậy mà cô còn có một tên gọi khác đầy kiêu hãnh và mê hoặc, Hắc hồ ly.
Một ngày đối với cô ở lớp 10C1 quả thật là quá buồn chán…
***
Lớp 10C1 hôm nay có một giờ học bù Thực hành. Trước đó lão thầy Sĩ chủ nhiệm dạy môn này đã nghỉ phép lấy vợ nên báo hại hôm nay là ngày chủ nhật mà hơn bốn mươi con người lại đang phải phơi mình ngoài nắng nóng.
– Cha thầy hôm nay chắc lại nghỉ tiếp rồi đây! – Nghĩa bực dọc đoán mò.
– Cũng phải thôi, mới cưới ai mà chịu nổi chứ, chắc giờ ổng cũng liệt giường rồi. Sao mà đi dạy được? Ha ha! – Đức giở giọng châm chọc.
Mấy đứa xung quanh nghe được cười hưởng ứng ầm trời. Đúng vậy, chiếu theo giờ học thì đã trễ mất nửa tiếng mất rồi.
Thắng liếc qua đám học trò đang cười nói mà cảm thấy khinh thường bọn nó. Tuy đồng tuổi nhưng suy nghĩ của cậu lại chín chắn hơn hẳn. Do gia cảnh nghèo và phải nuôi một đứa em đang tuổi ăn học nên Thắng phải vừa học vừa tham gia làm việc bán thời gian trong đội dân phòng địa phương. Mất một buổi sáng làm việc cũng đồng nghĩa với việc bữa chiều của nhà cậu mất đi một miếng ngon.
Mục tiêu của cậu là được mọi người thừa nhận mình là người giỏi nhất. Để làm được điều đó ngoài việc đánh bại Nghĩa cậu còn phải đánh bại cả Khang, cái thằng cao, to, đen, hôi nhất trong lớp mấy năm liền đã là đối thủ bất phân thắng bại của cậu ở trại tập huấn nữa. Vừa suy nghĩ Thắng vừa liếc mắt nhìn cái thằng trời đánh đang bận tám chuyện với gái đó mà phát bực, đúng là cái lớp này chỉ có mỗi Cường “nghiêm túc” là tri kỉ của cậu thôi.
– Thằng Cường với thằng Nghĩa đâu rồi? Ra bọn tao biểu.
Người vừa lên tiếng chính là Đại Dương, hôm nay hắn ta còn dẫn theo Đại Du và Đại Vũ, hai tay giang hồ thứ thiệt ở địa phương đến nữa.
– A! Thì ra là thằng bại tướng này! Đến làm gì đó? – Nghĩa cà khịa.
– Mày câm đi! Cũng nhờ mày mà tao mới bị đuổi học đó! – Mắt hắn ta long lên sòng sọc và chỉa thẳng mũi cây mã tấu về phía lớp 10C1 nói tiếp – Bọn mày nói đi, tại sao cùng là đánh nhau nhưng chỉ mình tao thì bị đuổi học còn bọn mày lại được ca tụng như những người anh hùng cơ chứ? Tương lai tươi sáng của tao coi như xong rồi. Hôm nay, tao phải tắm máu bọn mày thì mới hả được cục tức này.
Không khí xung quanh phút chốc trở nên tĩnh lặng. Bọn học sinh dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy mấy tay giang hồ thứ thiệt tay lăm lăm hàng nóng như vậy thì đứa nào lại không sợ cho được. Tuy nhiên sự im lặng đó cũng không kéo dài được quá lâu…
– Xin lỗi! Có vẻ như hôm nay được nghỉ thật rồi. Tôi về trước nhé! – Tuyết Nhi xách cặp đứng lên chuẩn bị ra về.
– Con nhãi kia mày định đi đâu đó? Mày không hiểu tiếng người à? Muốn chết sao? – Đại Du chỉa cây mã tấu về phía cô gái đe dọa.
– À à, anh vừa nói gì cơ? Tôi nghe chưa rõ… – Giọng của Nhi vẫn bình thường nhưng cái bóng dưới chân cô lại đang mở rộng ra, và từ đó bắt đầu chui lên những con quái vật đen sì đáng sợ với cặp mắt đỏ ngầu.
– Nghe cho rõ đây! Thù oán của các người tôi vốn không quan tâm, nhưng nếu muốn kéo những người không liên quan ở đây vào cuộc thì có khi các người sẽ phải hối hận đấy với quyết định đó đấy! – Nhi nửa thật nửa đùa cảnh cáo nhóm thằng Dương trong khi những con quái vật đứng xung quanh thì đang gầm gừ chờ chực sẽ xé xác bất kì kẻ nào chủ nhân nó muốn.
Không lường trước được tình huống bất ngờ này nên Đại Dương đành phải nhẹ giọng thỏa hiệp:
– Được rồi! Tất cả bọn mày được phép đi ngoại trừ hai anh em nó!
Mấy học sinh nghe được điều đó thì mừng như bắt được vàng. Gì chứ bọn giang hồ kia cũng là côn đồ thứ thiệt, nếu phải chạm trán với chúng thật thì họ có mười cái mạng cũng không đủ mà dùng. Lần lượt từng chỗ ngồi trống dần, nhưng Hội Liên Minh thì vẫn ở lại đó, có thể thấy mặt thằng nào cũng run lẩy bẩy nhưng chúng nó biết có thứ còn quan trọng hơn sinh mạng nữa.
– Sao bọn mày còn chưa đi nữa, muốn chết chung hả? – Cường thúc giục.
– Ồ! Mày coi thường bọn tao vừa thôi chứ? Chúng ta là anh em vừa mới thề sống chết cùng nhau hôm qua mà hôm nay đã muốn bọn tao bỏ của chạy lấy người ư? Chúng tao không phải hạng ham sống sợ chết đâu? Bọn mình có gần chục người, nếu hợp sức đánh thì cũng sẽ không thua được! – Đức đại diện cho các thành viên khảng khái trả lời.
Cường đưa mắt đánh giá tình hình. Bọn Hội Liên Minh dù có tinh thần nhưng cũng chỉ là một đám học sinh gà mờ mà thôi, và thằng Đại Dương dư sức vặt đầu từng đứa dù cho có đông đến bao nhiêu đi nữa. Ngay đến Cường dù có Saint cải tiến còn chưa chắc chắc đánh nhau tay đôi thắng chúng được nữa mà. Thậm chí có trời mới biết Gift của bọn chúng là gì và mạnh đến mức nào nữa.
– Bọn mày ở lại chỉ tổ vướng tay vướng chân thôi. Nếu muốn giúp bọn tao thì mau đi tìm viện binh đi – Cường rì rầm vào tai Đức. Quả thật bọn côn đồ này chọn thời điểm cực kì hợp lý. Trường Xà Cừ nằm rất xa khu trung tâm của huyện, lực lượng phòng vệ hiện tại không có lấy một người, thậm chí là cả giáo viên ở trường hay bảo vệ cũng không có. Thằng Đức gật đầu và nói lại với mấy anh em khác, ít phút sau thì bọn nó cũng nhanh chóng rời khỏi đây. Trên sân trường lúc này chỉ còn lại mỗi hai anh em cậu và Thắng. Cậu biết thằng này dù gì cũng là một bậc hảo hán lại còn trong đội bảo an nữa, dễ gì thấy bạn mình chết mà khoanh tay đứng nhìn. Cường thở phào nhẹ nhõm, có Thắng giúp sức thì quá ổn rồi. Mà khoan đã, có gì đó sai sai ở đây…
– Sao cậu lại không đi?
– Cái… Không phải tại hai người đâu, chỉ vì… tôi quên thôi… – Mộc Thảo lắp bắp. Cô nãy giờ ngồi đã lâu nên nhất thời hai chân bị tê cứng đến đứng lên cũng không được.
– Còn mày thì sao? – Cường liếc qua thằng Khang đang đứng kế bên mà hỏi.
– Thảo không đi thì tao cũng không đi đâu! À nhầm! Tao phải ở lại để đánh thay phần mấy đứa khác trong Hội chứ! – Nó tỉnh bơ trước những cái nhìn ngạc nhiên xung quanh đang hướng vào mình.
***
– Mày chết với tao! – Đại Dương không cho cả bọn kịp chuẩn bị mà đầy căm thù kích hoạt Saint của mình rồi lao vào Nghĩa. Trong thoáng chốc Nghĩa dùng lại [Đau Đớn], thứ đã hạ gục thằng này lần trước nhưng giờ không có chút tác dụng gì.
– Bắt đầu phiền phức hơn rồi đây! – Nghĩa cũng kích hoạt Saint rồi khéo léo kéo Dương ra sân trường để đánh nhau tay đôi. Trước khi đi nó cũng kịp để lại lời nhắn cho cả bọn:
– Để tôi lo thằng này cho, mọi người cố gắng khóa mõm hai thằng còn lại nhé.
Trong phòng thể dục lúc này chỉ còn lại Cường, Mộc Thảo, Thắng và Khang. Đối mặt với họ là hai kẻ có máu mặt nhất trong giới giang hồ địa phương Đại Du và Đại Vũ.
– Phiền mày bảo vệ cho Mộc Thảo nhé! Tao với thằng Khang đều nằm trong đội phòng vệ nên để bọn tao xử lý chúng cho! Khang, chúng ta hợp tác cùng chiến đấu đi! – Thắng sắp xếp, nó cũng biết ngoài Nghĩa có khả năng chiến đấu mạnh mẽ ra thì Cường không đủ sức mạnh cho những trận chiến kiểu này.
– Ôi dào! Lũ côn đồ cỏn con này thì cần quái gì phải hợp tác, mình tao là đủ rồi nhé! – Khang cười tự tin kích hoạt Saint của mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đại Du và Đại Vũ báo hiệu một trận đại chiến sắp sửa nổ ra.