Sau khi nhớ lại các kí ức về Nhã Uyên, Cường quên khuấy luôn chuyện "cô gái ở hàng lang" hôm trước. Cậu ngày càng thân thiết với cô ta đến mức mấy đứa trong lớp bắt đầu gán ghép hai đứa là một cặp nhưng cậu cũng chẳng để tâm điều đó làm gì. Với Cường, càng tìm hiểu về cô gái này thì càng có khả năng cao cậu sẽ nhớ về những chuyện bí ẩn ở thế giới trước. Dĩ nhiên để có thời gian gặp mặt thường xuyên Nhã Uyên, Cường đã phải bớt lại khoản đi chơi với Hội rất nhiều đến mức thằng Đức hội trưởng Hội Liên Minh phải lên tiếng than:
- Ê Cường! Bộ dạo này mày tu hay sao vậy? Mà mày với Uyên đang quen nhau à?
- Cũng không hẳn nữa. Hai đứa tụi tao là bạn cũ thôi! – Cậu giải thích.
- Ây dà! Tao cứ tưởng mày quen Mộc Thảo không chứ? Từ sau vụ hai thằng giang hồ kia kiếm chuyện với anh em tụi mày thì cả lớp đồn ầm lên chuyện mày với Mộc Thảo đang quen nhau. Mà nói thật thì tao thấy Uyên cũng dễ thương. Nhỏ với Mộc Thảo và Tuyết Nhi là bộ 3 hot girl của lớp mình đấy. Lớp này đứa nào chả biết Nhi cũng có tình ý gì đó với mày! Haizz, đúng là kẻ ăn không hết người lần không ra mà! – Thằng Đức thở dài ngồi phân tích.
Cường nhíu mày suy nghĩ về những gì mà Đức nói. Cái thằng trời đánh này trước giờ chỉ giỏi đánh giá phụ nữ qua nhan sắc của họ mà thôi. Tuyết Nhi tuy đẹp thật nhưng từ sau lần bị bầm dập trước đó khiến cậu cũng phải e sợ mà chú ý giữ khoảng cách với cô ta cả mét. Còn nhắc đến Mộc Thảo thì cậu lại nhớ đến khung cảnh buổi chiều ở trong phòng y tế ngày hôm đó.
- Nè Cường! Tôi tin tưởng mới kể về quá khứ của mình cho ông đó nha! Tôi coi ông như anh trai vậy! Đừng có mà phản bội tôi đó! – Mộc Thảo nhắc nhở.
- Dĩ nhiên rồi! Tôi cũng coi bà như em gái mà! – Cường tự tin đáp trả.
Ủa? Không phải như vậy là cậu với cô ấy đã vào brother-zone rồi hay sao ta? Vậy mà sao vẫn có các lời đồn ác ý kia, miệng đời thiệt là đáng sợ mà...
- Nè! Tôi cần ông cố vấn! Thứ bảy này tụi mình đi mua sách tham khảo đi! – "Cô em gái" bất đắc dĩ của cậu hiện giờ đang nhăn nhó đề nghị.
- A! Không được, thứ bảy này tôi mắc bận... phụ mẹ rồi! – Cường lấp liếʍ. Thật ra thứ bảy tuần này cậu hoàn toàn rảnh nhưng đã lên lịch đi chơi với Nhã Uyên mất tiêu rồi.
- Tuần trước bận tuần này cũng bận... - Mộc Thảo khó chịu nói -... Không lẽ ông với nhỏ học sinh mới đó thật sự có gì với nhau sao?
- Làm gì có! – Cường quả quyết. Cậu phải nói dối như vậy bởi vì đầu đuôi chuyện này khá là rắc rối. Không biết vì lí do gì mà từ khi chuyển vào lớp 10C1, Mộc Thảo và Nhã Uyên thường hay đấu khẩu với nhau dữ dội. Cường thì chẳng muốn bắt buộc phải lựa chọn một trong hai chút nào, nên cái gì giấu đi được thì cứ giấu vậy.
Thứ bảy, 24/10/2013...
Người xưa nói "Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" quả không sai, và câu đó áp dụng vào Cường lúc này không thể chuẩn hơn. Khởi đầu ngày bằng việc cậu phải hì hục đạp xe hơn 10 cây số lên trường để đón Nhã Uyên đi uống trà sữa. Thế nhưng giữa đường đi thì chiếc xe chở hai đứa bị bể bánh khiến cậu phải tạm gửi nó vào một chỗ sửa xe ven đường rồi cùng Uyên vào một quán gần đó uống nước chờ đợi, xui sao đυ.ng ngay Mộc Thảo và nhóm bạn của mình cũng đang ở đó.
- Ồ! Không phải có người bận phải đi phụ mẹ gì đó sao? – Bạn thân của Thảo là Kim Nguyên lên tiếng châm chọc trước.
Mộc Thảo nhìn sự việc đang diễn ra trước mặt, vẻ mặt của cô khá ngạc nhiên. Nhưng trái với tưởng tượng của Cường, cô không nhảy xổ vào và cho cậu một cước mà chỉ ngồi đấy chờ đợi lời giải thích.
- A! Thật trùng hợp! Cường với mình đi chơi mà giữa đường bể bánh xe, không ngờ lại gặp các cậu gần đây! – Nhã Uyên nhẹ nhàng trả lời.
Thôi chết rồi! Cường định nói chỉ trùng hợp gặp Uyên ở đây nhưng không ngờ cô ấy đã lên tiếng trước. Mặt Cường tái xanh như người bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɧ, đôi mắt vô thức nhìn về phía Thảo nhưng nhỏ vẫn điềm nhiên ngồi đấy uống trà sữa mà không có biểu cảm gì cả.
- Các bạn cho bọn mình tham gia với! – Uyên sốt sắng dắt tay Cường lại gần bàn của Nguyên và Thảo. Lúc này hai cô gái đang ăn cá viên chiên và chơi bài. Vừa thấy cặp đôi phía trước sà xuống thì Nguyên đã vội lên tiếng:
- Thôi khỏi ha! Bọn này không muốn ngồi chung với mấy đứa thảo mai và giả dối đâu.
- Này! Cậu nói gì kì vậy? Là ai thảo mai? – Nhã Uyên hơi ngạc nhiên, bất ngờ cô quay sang Mộc Thảo và bật lại – Phải rồi! Tôi cũng không muốn hạ mình ngồi cùng chỗ với bọn tầng lớp thấp kém và thất bại đâu ha!
- Mày vừa nói gì vậy cái con này? – Nguyên không giữ được bình tĩnh nữa, cô sấn sổ bước về phía Uyên định tặng cho con nhỏ xấc láo này một cái tát bởi vì cũng tại nó mà người bạn thân nhất của mình mấy tuần nay cứ buồn rười rượi.
- Đủ rồi đó! – Cường nào để Nhã Uyên bị thương. Cậu vội vàng nhảy vào ngăn cản, nhưng vì quá sốt sắng quá nên lỡ tay đẩy Nguyên ngã xuống bàn. Một phần sắc nhọn nào đấy đã cắt trúng tay của cô ấy khiến nó chảy máu ra đầm đìa. Sự việc diễn tiến quá nhanh khiến Cường cũng không thể nào ngờ đến...
- Đưa cô ta rời khỏi đây ngay đi! – Mộc Thảo lạnh lùng lên tiếng và kích hoạt Gift [Hồi Phục] của mình giúp cho vết thương của Nguyên nhanh chóng lành lại.
- Tôi xin lỗi! – Cường ăn năn nói với Nguyên rồi dắt Nhã Uyên rời khỏi đó. Kết quả là buổi đi chơi không được như ý, ở bên Uyên mà lòng cậu cứ nghĩ đến đâu đâu. Cậu mong chuyện bất hòa của hai người này sẽ sớm chấm dứt, vì cả hai với cậu đều là người rất quan trọng.
Nhưng mà phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí...
Lớp 10C1 của Cường có vinh dự được tham gia vào một tiết mục múa chào mừng ngày Nhà giáo Việt Quốc 20/11. Mà chuyện này có công lớn cũng nhờ đám con gái thôi chứ trong đội hình làm quái gì có thằng con trai nào đâu. Xui xẻo làm sao mà cả Nhã Uyên và Mộc Thảo đều ở trong cái đội đó. Và đến ngày biểu diễn thì sự cố lại bất ngờ xảy ra, quần áo biểu diễn của Nhã Uyên đã bị ai đó cắt phá nham nhở... Bộ váy đó Uyên nói là kỉ vật mẹ cô để lại cho mình nên khi thấy nó trở nên tả tơi như vậy thì ngồi khóc sướt mướt hơn cả nửa tiếng, ai khuyên gì cũng không nghe.
- Làm sao bây giờ? Sắp tới giờ diễn mất rồi! – Mấy đứa trong lớp lo lắng hỏi.
- Dễ mà! Bỏ đi một đứa trong đội cũng có sao đâu? – Nguyên hả hê nói.
Mọi người trong lớp 10C1 đều biết Mộc Thảo và Nhã Uyên có mâu thuẫn với nhau nên bây giờ nhìn thấy sự việc như vậy thì họ đều hướng ánh mắt về phía cô gái đang thản nhiên ngồi ăn bánh tráng trộn đằng kia. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình như vậy, Mộc Thảo cũng bức xúc:
- Nè! Tôi không có làm à nha. Mọi người đừng có nghi ngờ lung tung.
- Không phải mày thì là ai hả? Ở đây ai cũng biết chỉ có mày là có xích mích với Uyên mà thôi! - Người lên tiếng là nhỏ Thùy, bạn thân nhất của Nhã Uyên ở lớp này.
- Thùy! Thôi đi! Đừng làm lớn chuyện nữa... Hức hức! - Nhã Uyên nức nở - Tất cả là do mình không tốt, là do mình thôi...
- Nè! Cô ngậm máu phun người mà còn làm ra dáng vẻ tội nghiệp hả? - Mộc Thảo cãi lại nhưng mọi người nhìn vào cô ấy lúc này lại càng nghi ngờ nhiều hơn, đến nỗi cô phải lên tiếng thề - Tôi thề, tôi không có làm. Lúc đó tôi đang...
- Mộc Thảo! Tôi rất thất vọng về bà đó.
Mộc Thảo bàng hoàng khi nghe những lời nói đó, người vừa phát biểu chính là Lưu Chí Cường. Trở lại 20 phút trước, chính mắt cậu đã trông thấy Mộc Thảo dùng kéo cắt vụn váy áo của Uyên. Cường cũng đã muốn bỏ qua không muốn nhắc đến rồi nhưng nhìn dáng vẻ bình thản của cô ta cùng những giọt nước mắt trên má Nhã Uyên làm cậu không thể nào chịu nổi nữa.
- Bà có biết bộ quần áo đó rất quan trọng với Uyên không? Nó là kỉ vật mà mẹ bạn ấy để lại đó. Với lại tại sao bà lại có thể thản nhiên nói dối như vậy trong khi tôi...
Chát! Một tiếng động khô khốc vang lên cắt ngang những lời mà Cường đang nói. Mộc Thảo đang đứng trước mặt cậu, ánh mắt của cô đã đỏ hoe:
- Nói dối sao? Ông có tư cách gì để nói với tôi câu đó hả? Với tôi thì bất kì ai cũng có thể không tin tôi. Tôi không hề quan tâm. Nhưng ông thì không được. Thật uổng công tôi đã tin tưởng ông. Vậy mà...
Trước mắt cậu giờ đây không còn là hình ảnh của một cô gái dễ thương đang ngoan ngoãn dúi vào ngực mà nói: "Nè Cường! Tôi tin tưởng mới kể về quá khứ của mình cho ông đó nha! Tôi coi ông như anh trai vậy! Đừng có mà phản bội tôi đó!" mà là một vẻ mặt đầy phẫn nộ, uất hận. Mộc Thảo ngửa mặt lên trời cười một tràng rồi cầm chiếc váy lên, cô kích hoạt Gift của mình lên thứ vô tri đó. Phải nói là đây là một hành động cực kì ngu xuẩn vì [Hồi Phục] tuy có thể làm lành lặn cả những vật thể nhưng phí tổn ma lực là vô cùng lớn, cộng thêm việc chưa hồi phục hoàn toàn khiến miệng và mũi Mộc Thảo bắt đầu trào máu ra, trông tình cảnh này có thể khiến bất kì thằng con trai nào cũng phải đau lòng thương xót...
- Con này! Mày không việc gì phải làm vậy hết! – Nguyên tức giận kéo tay Thảo. Mấy đứa khác thì ôm mặt kinh hoàng vì không hiểu tại sao cô ấy có thể bất chấp sinh mạng của mình mà làm đến như vậy. Thế nhưng Mộc Thảo lúc này đã bỏ ngoài tai tất cả, luồng ánh sáng xanh lục vẫn cứ cứng đầu mà tỏa ra. Cuối cùng thì chiếc váy kia cũng đã lành lặn hoàn toàn, nhưng đổi lại là hình ảnh mệt mỏi đến thảm hại của cô. Thảo cầm lấy chiếc váy ném vào mặt Cường rồi tuyên bố:
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi không làm chuyện này. Còn tôi với ông, từ nay không ai can dự vào cuộc sống của ai nữa. Xin lỗi mọi người, tôi không thể tham gia đội múa được nữa rồi...
Vừa dứt lời thì cơ thể của cô đã gục xuống. Mấy đứa bạn thân ngay lập tức dìu Thảo lên phòng y tế. Khỏi phải suy nghĩ cũng biết tính mạng của cô ấy đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc rồi. Nghĩa chạy qua chỗ Cường để tiến hành cấp cứu cho Mộc Thảo, nó cũng kịp để lại lời nhắn làm tim cậu như bị xé nát:
- Anh ba, anh thật tệ quá! Em đã dùng [Sự Thật] để xác nhận rồi! Thảo không hề nói dối chúng ta đâu.
Mọi người đều đã ra ngoài đi xem tình trạng của Mộc Thảo, chỉ còn lại một người với nỗi hối tiếc khôn nguôi còn đứng chôn chân ở đây. À không, chính xác là 2 người. Khang nãy giờ chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nó siết chặt nắm đấm rồi từ từ tiến đến tống cho Cường một cú đầy đau đớn. Trước khi rời khỏi đó, nó không quên buông lời đe dọa:
- Thằng chó, mày biến khỏi cuộc sống của Thảo đi...