Vào lúc Lệ Vô Ngân cứu Đông Phương Ngạo ra, Sở Lạc Lạc cũng dựa vào ánh lửa mà nhìn rõ cái xúc tua kia.
Tuy là vẻ mặt nàng không chút thay đổi nhưng đôi mày đẹp vẫn hơi nhăn lại. Nàng lạnh nhạt nhất tay, ở trước mặt bóng đen lập tức nổi lên một bức tường lửa. Không gian kín mít vốn không hề có gió nhưng ngọn lửa lại giống như bị gió lạnh thổi qua mà đong đưa. Dường như trong không khí có một cỗ sát khí nhìn không thấy, sờ không được.
Sở Lạc Lạc nghiêng đầu nói với Lệ Vô Ngân: “Nhanh! Đỡ bọn họ đến một bên đi.”
Lệ Vô Ngân đè xuống cảm giác khác thường từ đáy lòng, cái loại cảm giác làm cho lắn nổi da gà, lập tức, hắn rất nhanh chuyển Trương đại thúc và nữ pháp sư A Tử đến một góc an toàn.
Lúc trước, vì tình huống khẩn cấp hắn chỉ có thê quăng Đông Phương Ngạo đến một bên. Làm đầu hắn đập vào vách tường chỉ là vô ý vì vậy hắn đi tới bên người Đông Phương Ngạo, muốn đỡ cái tên đang suy yếu vô lực kia. Nhưng mà Đông Phương Ngạo vung tay hét lớn: “Tránh ra! Lão tử không cần người đỡ!”
Lệ Vô Ngân vốn cũng là một thiếu niên chính trực, mặc dù bề ngoài lạnh lùng ổn trọng nhưng trong lòng cũng có chút kiêu ngạo. Nếu không lúc trước khi thí nghiệm để nhận học cũng sẽ không vì một chút bụi bặm trên người mà đánh nhau với Đông Phương Ngạo. Nhìn thấy Đông Phương Ngạo không biết cảm kích như thế, Lệ Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên cạnh Sở Lạc Lạc.
“Đông Phương Ngạo! Đường có đùa giỡn tính tình.” Đôi mắt màu hổ phách của Sở Lạc Lạc xuyên qua ánh lửa, gắt gao nhìn chằm chằm bóng đen đang từ từ tới gần, khẽ nhíu mày, lạnh giọng quát.
Đông Phương Ngạo nghe vậy chỉ bũi môi, cuối cùng cũng không tranh luận nữa, tự mình cố sức lết về phía Trương đại thúc và nữ pháp sư kia.
Nhưng vào lúc này, trước mặt bọn họ phảng phất nổi lân một trận âm phong, âm hàn đến thấu xương. Trận gió kia khiến cho bức tường lửa cuốn về phía bóng đen, dường như bị thứ gì đó ăn mòn, hấp thu, dần dần biến mất.
Lửa này biến mất một cách vô cùng quỷ dị làn cho Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân cũng không khỏi sửng sốt.
Lúc này, bọn họ nghe được một tiếng cười ghê rợn.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy cái xúc tua từ trong bóng tối lộ ra, không ngừng đong đưa tròng không khí.
Nếu như nói thế giới này có thứ gì có thể khiến cho người ta gặp ác mộng thì quái vật trước mắt chính là một trong số đó.
Hiện tra trước mặt Sở Lạc Lạc lúc này là một con quái vật lớn ước chừng bằng mấy người cộng lại. Nói nó là quái vật chính là bởi vì vật thể màu đen trên mặt đất kia. Không có xương cốt, không có chân cũng nhìn không thấy tay. Cả người che kín một loại chất lỏng sền sệt màu đen, chất lỏng màu đen kia không ngừng lưu động, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cánh tay, đôi chân của nam pháp sư kia trồi lên khỏi chất lỏng đặc sệt, sau đó lại bị kéo xuống, tiếp tục bị ăn mòn.
Chất lỏng sóng sánh kia chồng chất lên người quái vật, trên người nó cũng tản ra hơi thở hắc ma pháp nồng đậm. Ở trên đầu lại hé ra một gương mặt giống như loài người, cái miệng màu đỏ thật lớn mở ra, phát ra tiếng trầm thấp, dường như là tiếng cười.
“Hương vị này, rất bình thường ha ha… Không nghĩ tới tế phẩm hôm nay lại thú vị như vậy, ta dường như cảm nhận được ba cỗ hương vị rất ngon.”
Đây chính là Thủ hộ Thần trong miệng dân chúng Thủy Hàn Thành, một con quái vật ghê tởm như vậy!
Hiện tại, Sở Lạc Lạc cảm thấy nghi hoặc trong lòng ngày càng rõ ràng, từ những lời nói nhỏ nhặt nghe được lại một lần nữa lặp lại trong lòng. Đặc biệt sau khi bọn họ đánh bại hỏa hạc xong nghe được lời nói nhỏ của dân chúng, còn có lời nói của đám người vừa đưa bọn họ tới làm tế phẩm.
“Những người này đều thông qua khảo nghiệm.”
“Đợi hơn hai tháng rốt cục cũng đợi được, lần này thần nhất định sẽ rất vừa lòng.”
“Đây là những người chúng ta chờ đợi đã lâu, là tế phẩm đã thông qua khảo nghiệm của ngài, bọn họ đã gϊếŧ chết hỏa hạc. Lần này nhất định ngài sẽ vừa lòng.”
Nói như vậy thì bọn họ cũng không phải là nhóm người đầu tiên bị đem thành tế phẩm.
Hơn hai tháng này, nhất định đã có không ít người vì tiền thưởng mà đến. Những người đó không phải thành thức ăn trong bụng nhện nước và hỏa hạc thì cũng trở thành đồ ăn để nuôi nấng thủ hộ thần này. Tuy rằng không biết cái gọi là khảo nghiệm kia là thế nào nhưng mà bọn họ là nhóm người đầu tiên có thể gϊếŧ chết hỏa hạc, cho nên cũng trở thánh tế phẩm “có thể làm cho thần vừa lòng.”
Nếu như có thể lựa chọn, Đông Phương Ngạo tình nguyện đây chỉ là một cơn ác mộng không có thật.
Đông Phương Ngạo chưa đi được xa nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, đến khi thấy bộ dạng của quái vật không khỏi sợ ngây người. Đặc biệt khi nhìn thấy nhứng xúc tua vừa quấn lên người mình, hắn nhịn không được nôn khan vài tiếng, vừa nôn vừa nói: “Đây là thứ quỷ gì a! Thật ghê tởm!”
Trong lòng Sở Lạc Lạc lúc này là phẫn nộ, mặc dù không biết con quái vật ghê tởm này là người nào dùng hắc ma pháp gọi đến nhưng mà toàn bộ dân chúng thành này đều bị che mắt, thậm chí cho rằng nó là thần thủ hộ mà cúng bái. Còn nghĩ muốn đem một số người có tu vi cung kính dâng cho nó làm đồ ăn. Điều này làm cho nàng sao có thể không tức giận.
Cho nên nàng phát động công kích, vừa ra tay đã là Hỏa Long Thuật – pháp thuật hỏa hệ cao cấp! Một con rồng lửa từ lòng àn tay nàng bay lên, gào thét bay về hướng quái vật.
Cảm nhận được lửa cháy nóng rực, con quái vật đong đưa xúc tua vầ một bên. Mắt thấy rồng lửa sẽ đánh trúng mục tiêu thì một đống vật thể màu đen kia bỗng nhiên bắt đầu vặn vẹo.
Lúc này, âm phong thổi qua nơi này.
Ở giữa luống gió xuất hiện một khoảng trống thật lớn, giống như mắt bão, cũng chính là nơi bắt đầu của luồng gió. Khoảnh khắc rồng lửa bị hút vào trong đó, lập tức nó biến mất cùng với khoảng trông kia.
Rồng lửa biến mất?
Cứ như vật biến mất, giống như là một chiêu kia của Sở Lạc Lạc chưa từng được xuất ra.
Biến cố này chẳng những khiến cho những người đang xem cuộc chiến, ngay cả Sở Lạc Lạc cũng ngẩn ra. Không nghĩ tới con quái vật này lại có khả năng hấp thu hỏa nguyên tố. Một khi đã vậy…
Chưa đợi này ra tay, Lệ Vô Ngân bên cạnh đã xuất chiêu, chiêu này là chiêu thức ma pháp hệ băng lợi hại nhất mà hắn có thể sử dụng vào lúc này, cũng là một pháp thuật cao cấp – Băng Chi Phá!
Sở Lạc Lạc cũng biết rõ uy lực của chiêu này, chỉ là khi quả cầu màu lam đánh về phía quái vật cũng là lúc mắt bão lại một lần nữa xuất hiện, mà vận mệnh của quả cầu cũng giống hệt rồng lửa, biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này, không một tiếng động, hô hấp của mọi người đều tại một khắc này đình chỉ.
Tiếng thở dài thỏa mãn phá vỡ sự yên tính, con quái vật kia phát ra âm thanh “Cô lỗ, cô lỗ”, giống như đang cắn nuốt, hấp thu năng lượng.
“Hương vị rất ngọn! Rất muốn ăn…”
Thực hiển nhiên, thứ nó muốn ăn không phải là nguyên tố ma pháp này mà là những ma pháp sư phát ra nhứng nguyên tố này.
Sở Lạc Lạc khϊếp sợ, là vì lúc này nàng phát hiện ra năng lực của quái vật này không phải là hấp thu hỏa nguyên tố mà chính là cái gọi là Cắn Nuốt!
Tâm tư Sở Lạc Lạc xoay chuyển, muốn tìm ra một phương pháp khả thi nhưng mà cái miệng to kia lại một lần nữa xuất hiện, nguy cơ xuất hiện!
Con ngươi hổ phách khẽ nheo lại, nàng hô lớn: “Lệ Vô Ngân! Mau tránh ra!”