- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Linh Quan Dạ Hành
- Chương 8: Tỷ tỷ
Linh Quan Dạ Hành
Chương 8: Tỷ tỷ
Chương 8 : Tỷ Tỷ
Dưới nhà kho, bốn ngọn nến đang đung đưa, một chiếc đèn l*иg trước quan tài trống rỗng,toàn bộ không khí tràn ngập nến nhang và mùi chết chóc trộn lẫn với giấy cháy .
Cảm giác này quả thực để cho da đầu tôi tê cứng vào!
Mù lòa nói nhà kho hiện tại là chỗ an toàn nhất.
Hắn giục tôi tranh thủ thời gian đọc nhanh.
Đây không phải là một cuốn sách nónhư một bản ghi nhớ, và tác giả không phải một người cộng với có bốn hoặc năm người bị mù, và ghi lại kinh nghiệm của họ về việc bắt ma trong những năm qua.
Thoạt nhìn một chút nó cũng không có vẻ gì nhàm chán cả, cảm giác như đang đọc linh dị tiểu thuyết.
Xiên không chết.
Hoàn toàn có tội khi đọc một cuốn tiểu thuyết ở một nơi kinh khủng như thế này.
Ngu ngốc nhất là tôi đọc nó với vẻ thích thú.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tiếng gáy của con gà trống đánh thức tôi, tôi thức dậy và nhìn lên bầu trời, và ánh sáng mờ ảo bắt đầu tỏa sáng.
Vô thức, tôi đọc nó suốt đêm
Ở xa truyền lại tiếng bước chân, tôi quay người nhìn lại.
Là Thiến Thiến.
Thiến Thiến đứng cách nhà kho khoảng 5~6 mét xa địa phương, nói với tôi : “A đồng tử, ngươi đứng ở nhà kho làm cái gì, đi ra nhanh cho ta. “
Thiến Thiến tiến lên phía trước và tình cờ dẫm lên bụi giấy bị cháy, và nhanh chóng lùi lại.
Nàng thúc giục nói: “Ngươi mau ra đây …. “
Tôi đứng dậy khỏi tấm thảm, vỗ mông tôi và đi về phía cô ấy.
Đột nhiên, chân tôi bị ai đó túm lấy, và tôi mù loà đang ngủ bên cạnh tôi làm cho ngạc nhiên thì thầm : “Đừng đi ra ngoài.”
Tôi nói, “Không sao đâu, gà trống gáy rồi.”
Mù loà nói: “Mặc dù gà trống gáy, phải mất một lúc trước khi mặt trời ló dạng.”
Thiến Thiến nhìn lên bầu trời, bầu trời tối hiển thị một chút ánh sáng và khuôn mặt cô ấy hơi thay đổi, hét lên: “Ngươi mau đến đây ngay…”
Tôi trả lời: “cho tôi.”
Mù loà buông tay và nói: “Đó là cuộc sống của ngươi, tự quyết định đi.”
Mù lòa có thái độ làm cho tôi do dự, hắn đã từng nói nhà kho là chỗ an toàn duy nhất, mà Thiến Thiến lại để cho tôi đi qua, vì đó là mang sống của tôi…, tôi phân tâm hỏi: “Tìm tôi có việc ư? “
Thiến Thiến bực mình khi tôi kh bước ra khỏi nhà kho tức giận nói n: “Không có việc gì thì ta không thể tìm ngươi, ngươi đi ra cho ta. “
Tôi cười hì hì đùa nghịch nảy sinh lại nói: “Ngươi tới đây. “
Thiến Thiến cắn cặp môi đỏ mọng, giậm chân quay người rời đi.
Tôi hét về phía lưng cô ấy: “Này,cô đang tìm tôi làm cái quái gì vậy?”
Thiến Thiến cũng không quay đầu lại.
Đưa mắt nhìn cô ấy đi xa, tôi hỏi mù lòa: “Vì cái gì không cho ta ra khỏi nhà kho, chẳng lẽ ngươi sợ Thiến Thiến sẽ làm tổn thương tôi “
Mù lòa nói ra: “Vẫn là cẩn thận một chút sẽ tốt hơn. “
Thiến Thiến đi không lâu sau, bầu trời sáng nên hoàn toàn.Một đêm này cuối cùng là vượt đi qua.
Những người trong đội tang lễ cũng ra khỏi nhà kho và bắt đầu làm việc.
Mù lòa đem tôi qua một bên, cho ta một tờ giấy, trên đó viết gạo nếp, dây đỏ, hương nến, tấm gương, chu sa, bút lông, rượu đế……
Dặn dò tôi phải mua những thứ đó về.
Chúng tôi chỉ có một cửa hàng nhỏ ở Danh Hoa Lư. Đừng nhìn vào nó. Nó có mọi thứ trong đó. Nó cũng kéo đường dây điện thoại duy nhất trong làng, ngay bên cạnh hội trường tổ tiên.
Bà chủ là mẹ Hầu Tử, Hầu Tử gầy nhưng mẹ hắn là một ngườimập mạp, và luôn thích quần áo đồ và màu đào . Miệng bà như một khẩu súng máy và nó kêu răng rắc (*không dứt).
Bà chủ nhìn tôi hỏi: “A đồng tử ngươi cần cái gì? “
Tôi đưa cho tờ giấy mà mù loà đưa cho.
Bà chủ tiếp nhận tờ giấy liền vào cửa hàng tìm thứ đồ vật, một bên vẫn không quên nói chuyện với tôi: “A đồng tử,mọi người trong làng nói rằng xe của sự phó lái xe tốt để ông làm cho Diêmm Vương , Đây là một điều tốt, bạn ơi, đừng buồn.”
Tôi trả lời một cách mơ hồ.
Bà chủ tay chân rất nhanh nhẹn, cô ấy đã tìm thấy tất cả những gì trong danh sách và đặt một túi lớn màu đỏ. Khi cô ấy đưa nó cho tôi, cô ấy nói, “Tôi sẽ nói với bạn vài điều.”
Tôi không có ý nói truyện với cô ấy, và tôi muốn chạy đi sâu khi trả tiền : “tôi đang có chuyện rất bận để lúc khác nói chuyện nha. “
Bà chủ nói: “Chuyện này có liên quan đến Thiến Thiến . “
Tôi vừa nghe có liên quan đến Thiến Thiến, trong lòng không khỏi xiết chặt, bước chân cũng ngừng lại: “Chuyện gì? “
Cô ấy lấy tay che miệng của mình hạ giọng nói: “không phải sư phó của ngươi đã bảo tôi gọi để thông báo cho cô ấy sau vụ tai nạn ngày hôm đó sao? Đoán xem,đại học Kiến An căn bản không có người này.”Tôi nghe vậy không khỏi sững sờ.
Thiến Thiến lúc trước thi lên đại học, sư phó vẫn còn nhà thờ tổ bày tiệc rượu.
Tôi nhớ được rất rõ ràng,Thiến Thiến học trên đại học Kiến An.
Tại sao có thể như vậy, đại học Kiến An làm sao nói không có Thiến Thiến?
Tuy nhiên, có một chút xác thực rất kỳ quái.
Người bình thường khi đi đại học nghỉ tết và nghỉ hè đều trở về, Thiến Thiến không chỉ không có nghỉ hè không trở lại, thậm chí ngay cả lễ mừng năm mới cũng không có trở về, vừa trònhai năm.
Nếu sư phó không qua đời lần này, cô ấy có thể đã không trở về.
Sau khi đưa những thứ đồ vật cho mù lòa xong , tôi ý định về nhà một chuyến.
Quỷ thϊếp không thể đến giường của bố mẹ tôi, đôi giày ba inch giữ tôi ở nhà.
Để tránh xuất hiện biến cố vẫn là mau chóng lại để cho mù lòa hành động càng sớm càng tốt.
Lúc về đến nhà bố tôi đã đi ra ngoài cửa. Mẹ tôi đang cầm một bức ảnh đen trắng cũ ở nhà, nhìn nó và cười.
Gặp tôi trở về mỉm cười vẫy tay: “A đồng tử, mau đến xem. “
Trong nội tâm của tôi cũng rất tò mò mẹ nhìn anh gì mà vui vẻ vậy .Đó là một bức ảnh chụp cứ kĩ, đều là tóc vàng, trên tấm ảnh là hai nam nhân chụp ảnh chung.
Một cái là bố tôi.
Chụp với bố tôi là một người đàn ông lịch thiệp và đẹp trai, đeo kính, trông rất đẹp trai và lịch lãm. Ông cũng ôm một cô bé hai hoặc ba tuổi trên tay.
Cô bé rất đáng yêu.
Mẹ của tôi nói ra: “Cái này chính là Diệp Văn Mạnh , cô bé hắn ôm trên tay là Tiểu Tình, đáng yêu như người nước ngoài như, hiện tại khẳng định có ấy rất xinh.”
Tôi nói: “Mẹ, bố bố đã nói năm đó chính là một câu vui đùa. “
Mẹ tôi nói :”Ah, con trai ngốc nghếch của ta làm thế nào mà con có một cái đầu gỗ như bố của con vậy, gia đình Diệp gia nếu con muốn trở thành con rể của gia đình họ, thì … Đó là bay trên cành cây và trở thành phượng hoàng.”
Tôi không có tâm tư nghe những thứ này,vén rèm vải đầu chui vào gian phòng.
Đôi giày đâu?
Góc tường trống rỗng không có cái gì, trên giường tiểu người giấy cũng không có, tôi kêu lớn lên: “Mẹ, mẹ……”
Mẹ của tôi đi đến: “Quỷ gào cái gì. “
Tôi kích động cầm chặt cánh tay của mẹ tôi: “Giày …giày đâu, con đặt ở giường đối diện giờ nó đâu rồi?? “
Mẹ của tôi vẻ mặt bối rối nói: “Giày?đôi giày nào ta không hề động vào nó… “
Tôi nói: “Màu đỏ, ba inch “
Mẹ của tôi lắc đầu nói: “Không thấy …, buổi sáng ta đã dọn phòng không nhìn thấy gì cả”, nói đến đây dừng thoáng một phát, mẹ nói: “Ah, đúng rồi, Tiểu Hào đã tới tìm con. ” (Tiểu Hào là em họ của tôi, sáu tuổi, đứa trẻ xì hơi luôn bám lấy tôi)
Tôi thầm kêu dậy không phải một trò đùa, chẳng lẽ bị oắt con kia cầm đi.
Tôi phải tranh thủ thời gian đi lấy về.
Tôi cuống quít ra cửa đi tìm tiểu Hào.
Mẹ của tôi xông ra hô: “con trai, cơm không ăn còn đi đâu. “
Cái lúc này tâm trạng ở đâu còn lo lắng ăn cơm, tôi sẽ nguy hiểm hơn khi vật kia nhiều tại tiểu Hào
Tôi đi tới nhà tìm nó,nó lại không có ở nhà.
Lại đi ra chỗ bình thường tiểu Hào hay chơi đùa nghịch ở địa phương, cũng đều không tìm được nó.
Nên tìm địa phương tìm khắp.
Tên oắt con này không biết đã đi nơi nào.
Trường học!
Chỉ có chỗ ấy tôi không có đi tìm qua, tôi tranh thủ thời gian lại chạy đến trường học.
Thôn chúng tôi trường học vứt đi nhiều năm, ba gian phá nhà ngói cùng một cái bùn đất , tuy nhiên rách nát, nhưng nó đều yêu ở chỗ này chơi đùa.
Lá cờ đỏ tung bay trong gió trên sân chơi, và gió hòa lẫn với tiếng cười khúc khích của trẻ con: “Chị ơi, chị đẩy cao hơn,cao hơn chút nữa ” nó cười khúc khích
Thực sự có người!
Tôi chạy tới với tốc độ nhanh nhất có thể.
Trống trải trên bãi tập chỉ có một đứa trẻ đang nhảy dây.
Đứa trẻ ăn mặc áo khoác đen, và chiếc xích đu bay rất cao tiểu hài tử khanh khách cười không ngừng, không phải tiểu Hào còn có ai.
Tôi nói: “Tiểu Hào! “
Tiếng cười trẻ con đột ngột dừng lại, và sân chơi dịu xuống.
Bốn phía cũng không có người nào…, tiểu Hào vừa rồi nói chuyện với người nào, tiểu Hào theo bàn đu dây cao thấp đến, khẩn trương nhìn qua tôi, tôi hỏi hắn: “Ngươi đem đồ của ta đi đâu ?? người nào cầm vậy. “
Nó ấp úng nói: “em đưa cho tỷ tỷ? “
Tỷ tỷ?
Tôi hỏi: ” tỷ tỷ nào? “
Nó quay người chỉ hướng trường bên cạnh khu rừng nhỏ nói ra: “Chính là cái tỷ tỷ ấy. “
—————————————–
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Linh Quan Dạ Hành
- Chương 8: Tỷ tỷ