- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Linh Quan Dạ Hành
- Chương 5: Người giấy
Linh Quan Dạ Hành
Chương 5: Người giấy
Chương 5 : Người Giấy
Mù lòa nói khiến cho lòng tôi xiết chặt: “Tiên sinh có phải biết rõ cái gì? “
Mù lòa dừng tay lại bên trong, đang muốn trả lời.
Bên cạnh một cái chỉnh lại vòng hoa lưng lão nhân âm thật sâu nói: “Ngươi đã quên mình tại sao bị mù à???. “
Mù lòa nghe vậy toàn thân chấn động, xanh đen trên mặt lộ ra cực độ hoảng sợ cuống quít cúi đầu trát người giấy, cũng không dám nữa nói chuyện.
Lưng còng lão nhân thật sâu liếc nhìn tôi rồi quay người đi làm việc.
Chờ hắn đi xa, tôi hỏi lại mù lòa hoàn toàn cho rằng không nghe thấy gì, tôi nói thế nào cũng không muốn mở miệng nói chuyện nữa.
Mù lòa càng không muốn nói, tôi thì càng thêm cảm thấy mù lòa biết rõ cái gì, hắn có thể cứu tôi.
Chẳng qua là nếu là hắn cứu tôi, thì hắn có thể rước họa vào thân.
Tôi thật sự không thể hỏi được, tuy trong nội tâm không cam lòngnhưng là đành phải thôi.
Tôi đành phải quay người đi chờ thời điểm thích hợp thì mù lòa đột nhiên ho khan một tiếng, tôi một lần nữa quay người lại , tay của hắn ấn trên bàn hướng tôi đii bên cạnh đẩy tới, tay hắn phía dưới đè nặng cái kéo cắt bỏ đi ra tiểu người giấy.
Tôi không hiểu nhìn về phía hắn.
Mù lòan phát ra âm thanh rất nhẹ: “Lấy về đặt ở trên giường, nó có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng thêm một đêm. “
Liệu phác thảo của một hình người được cắt ra từ một mảnh giấy trắng như vậy có thể tiếp tục cuộc sống của tôi trong một đêm không?
Tôi thực sự không thể thấy bất cứ điều gì lạ về người cắt giấy này, nhưng vào thời điểm này, con ngựa chết cũng đã trở thành một bác sĩ ngựa sống.
Thò tay đem tiểu người giấy cầm lên, nhét vào trong túi áo, thấp giọng nói ra: “Cám ơn! “.
Tôi không biết tiểu người giấy có phải là thật hay không nhưng mù lòa nói nó có thể giúp tôi kéo dài tính mạng một đêm, nhưng tối thiểu có một ý muốn điều này làm cho trong lòng của tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi lại thấy được Thiến Thiến.
Thiến Thiến liếc tôi, ánh mắt của cô ấy rất lạnh lùng, thậm chí còn mang theo oán hâjn, điều này làm cho trong nội tâm của tôi cực kỳ khó chịu.
Tô nhất định phải giải thích rõ ràng với cô ấy.
Tôi gọi cô ấy ra và đến con lạch nơi chúng tôi từng đi.
Thiến Thiến nói: “Có lời gì nói đi? “
Trước khi tôi yêu cầu cơ ấy đi ra ngoài, tôi có rất nhiều muốn nói với cô ấy nhưng giờ phút này tôi lại một câu đều nói không đi ra, nửa ngày mới lên tiếng “Tôi không có hại sư phó, thật không có. “
Thiến Thiến đôi mắt đen kịt sáng ngời đồng tử lạnh như băng nhìn chăm chú lên tôi: “Ngươi gọi ta đi ra chính là vì nói cái này? ” Cô ấy quay người muốn rời di.
Tôi vội vàng kéo lại tay của cô ấy, tay của cô ấy rất lạnh: “Thiến Thiến tôi…tôi làm sao có thể hại sư phó được , cho dù hắn không phải sư phụ tôi, cô cũng là con của hắn, tôi làm sao có thể hại bố của ngươi. “
Thiến Thiến dùng sức giãy giụa tôi đang nắm tay của cô ấy và cô ấygiơ lên trong tay một tờ giấy đen, chất vấn tôi: “Ta hỏi ngươi, đây là vật gì? “
Tôi mờ mịt lắc đầu, tôi nào biết được đây là cái quái gì.
Thiến Thiến tức giận đem tờ giấy màu đen và lắc đi lắc lại trên mặt của tôi.
Tờ giấy màu đen trông giống như một lời mời hoặc một cái gì đó tương tự. Nó khá sang trọng. Tất cả các góc được phủ bằng giấy vàng. Nó rất nặng và nặng trong tay.
Tôi nói : “Cái này có vẻ như là lá thư kết hôn”.
Bình thường hôn thư đều là giấy hồng chữ màu đen, cái này hôn thư nhưng là tờ giấy đen màu đỏ.
Thiến Thiến nói ra: “Ngươi mở ra nhìn xem”.
Tôi đem hôn thư mở ra, phía trên viết:Nhâm phủ hôn nguyên tùy ý, phu tạo:tên Đồng Tử học trò nổi tiếng, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1978 …
Nhìn đến đây tô ngây ngẩn cả người, đây là tôi sao ???
Tôi tranh thủ thời gian nhìn xuống, vợ tạo:Lá Tiểu Tình, sinh ngày 14 tháng 7 năm 1978 …
Bà mối:Trần Kiên.
Tôi mờ mịt nhìn về phía Thiến Thiến hỏi: “Cái này, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra, như thế nào mà hôn thư phía trên nhà trai là tôi, mà bà mối là sư phó, Tiểu Tình là ai? “
Thiến Thiến một mực nhìn chăm chú lên ánh mắt của tôi: “Ngươi thật sự không biết”.
Tôi lắc đầu.
Thiến Thiến trong mắt toát ra một tia sợ hãi, bờ môi có chút tái nhợt nói: “Ba ngày trước, ta nhận được một lá thư có chứa giấy chứng nhận hôn thư.”
Tôi nói: “Thiến Thiến, tôi thật sự không biết người phụ nữ Tiểu Tình tên Tiểu Tình này”.
Thiến Thiến nói ra: “Ngươi còn nhớ hay không bố của ngươi có một bạn tốt, tri kỉ gọi Diệp Văn Mạnh ư? “
Tôi nhẹ gật đầu, nhưng tôi chưa từng gặp qua người này, chẳng qua là toàn nghe bố tôi nhắc qua.
Thiến Thiến nói ra: “Diệp thúc thúc từ nội thành đến ở nông thôn , vừa vặn an bài tại thôn chúng ta, với bố ngươi quan hệ đặc biệt tốt, nghe nói bố của ngươi còn đã cứu mạng của hắn, song phương còn ước định, đều sinh con trai thì làm huynh đệ, đều sinh con gái liền làm kim lan tỷ muội, một trai một gái mà nói liền kết làm phu thê. “
Tôi vừa liếc nhìn hôn thư bên trên tên người phụ nữ ấy, có ấy cũng họ Diệp, chẳng lẽ……
Thiến Thiến nói ra: “Nhà các ngươi sinh ra nhi tử, mà Diệp thúc thúc sinh ra một cái nữ nhi, ngươi nghĩ không sai chính là lá Tiểu Tình, càng trùng hợp chính là bọn ngươi sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm . “
Chẳng lẽ Thiến Thiến ghen tị?
Biết được tôi lấy người đính hôn ước đặc biệt từ tỉnh thành gấp gáp trở về, nhưng vừa gặp gỡ bố của cô ấy gặp nạn.
Nghĩ tới đây, trong lòng của tôi có chút ít thoải mái, khóe miệng không khỏi vỡ ra một nụ cười.
Thiến Thiến nhìn khóe miệng tôi tự dưng cuoii âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi cười cái gì? Có cái gì tốt mà cười cha ta đã chết, ngươi buồn cười vậy sao? “
Tôi cuống quít thu ngay nụ cười: “Tôi không có. “
Thiến Thiến tâm tình đột nhiên liền không kiểm soát, tức giận chỉa vào người của tôi nói: “Có, ngươi thì có, ngươi cút cho ta, cút cho ta”.
Tôi chưa bao giờ thấy Thiến Thiến với bộ dạng này , tôi bị chửi nên cũng lặng lẽ đi.
Buổi tối tôi vốn định nên cho sư phó túc trực bên linh cữu, nhưng Thiến Thiến cố hết sức phản đối, nói cái gì cũng không chịu.
Tức giận mẹ của tôi đem tôi túm trở về nhà.
Về đến nhà mẹ của tôi liền mắng:
“Nha đầu hông có giáo dục, không cho con ta chăm sóc bố nó trước lúc lâm chung sao? “
Bố tôi nói: “Bớt tranh cãi đi , a kiên đã chết roi. Đối Thiến Thiến đả kích rất lớn. “
Mẹ của tôi nghe bố nói như vậy, cũng liền không có mắng nữa thở phì phì.
Tôi nnhớ Thiến Thiến đã cho tôi hôn thư, cầm đi ra, đưa cho bố tôi hỏi: “bố, đây là chuyện gì? “
Bố tôi thấy tôi lấy ra một mảnh giấy đen, nghi ngờ, mở ra và nhìn nó, nhưng không đợi bố tôi nói chuyện. Mẹ tôi gọi: “Bố tôi, chuyện gì đang xảy ra, khi nào con trai tôi nói chuyện gia đình Diệp đã quyết định đính hôn. “
Bố tôi cũng rất mờ mịt: “Không có a…, Văn Cường là có đứa con gái gọi Tiểu Tình, chúng ta cũng ước định hài tử lớn lên kết làm phu thê nói như vậy thế nhưng đều là hài tử không có sinh ra trước nói đảm đương không nổi thực. “
Mẹ của tôi một chút đoạt mất giơ hôn thư hỏi: “Cái này là chuyện gì xảy ra? “
Bố tôi lắc đầu: “Ta cũng không biết, Văn Cường vừa đi tây sông thành phố thời điểm chúng ta còn có lui tới, nhưng hắn về tỉnh thành sau chúng ta ít liên lạc , gần nhất hơn mười năm qua tin tức đều đã bị phá vỡ. “
Mẹ của tôi nói: “Vậy làm sao có cái giấy hôn thư này ??? Đồng Tử, cái này con lấy ở đâu. “
Tôi đáp: “Là Thiến Thiến cho con, nói ba ngày trước có người cho cô ấy vật này. “
Mẹ tôi trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ý nghĩa nheo mắt nhìn bố tôi và nói: ” nếu gia đình Diệp gia muốn kết hôn với con trai ta ,ta cũng không phản đối. “
Bố tôi nói: “Mười mấy năm trước tôi nói không đúng sự thật . “
Hắn biết rõ hai gia đình chúng ta cách xa nhau, nhà của ta ở nông thôn , mà Diệp Văn không chỉ có là người trong thành lại còn xuất thân từ gia đình cán bộ.
Cho dù Diệp Văn Mạnh thực hiện năm đó lời hứa, bố tôi cũng sẽ không đồng ý.
Bố tôi vén rèm rồi vào trong phòng.
Mẹ của tôi nói: “A Đồng Tử con bận rộn suốt ngày, cũng mệt rồi đi ngủ chút đi “, nói xong vội vàng đi vào phòng.
Tôi cũng tiến vào phòngmình .
Đôi giày nhỏ ba inch được đặt đối diện với đầu giường mà không có bất kỳ chuyển động nào,nhưng bằng cách nào đó khi tôi nhìn vào đôi giày nhỏ này và cảm thấy hoảng loạn trong lòng tôi có một nỗi sợ hãi không thể giải thích được.
Giày đối giường, quỷ trên giường.
Nhớ tới những lời này lông tơ của tôi đang gục bị dựng lên, to cũng không dám trên giường để đi ngủ.
Phòng của tôi có một TV nhỏ , đó là thời tôi còn đi học bà ngoại mua cho.
Mười ba tivi trắng đen.
Khi tôi mở ra, tiếng rè rè vang, màn hình đều là bông tuyết.
Tiết mục ti vi đều ngừng hết?
Tôi xem thoáng một phát đồng hồ báo thức11:30p, khó trách tiết mục ti vi đều ngừng.
Trương lão hán đã từng nói qua, nhất định phải ngủ trước mười hai giờ trên giường , kết hết âm hôn.
Nếu không, nữ quỷ sẽ đến với cuộc sống của tôi.
Làm sao bây giờ?
Tôi nghĩ về người đàn ông giấy mà người mù loà đưa cho tôi ,tôi thò tay vào túi quần đem ra, chính là một tờ giấy trắng cắt thành hình người, không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào, đem cái đồ vật này đặt ở trên giường thật có thể cho tôi kéo dài tínhh mạng một đêm ư?
—————————————–
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Linh Quan Dạ Hành
- Chương 5: Người giấy