Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Quan Dạ Hành

Chương 19: Bức ảnh

« Chương Trước
Chương 19 : Bức Ảnh

Có thể là một đôi khác.

Mù loà có ghi lại, loại giày này là vật nuôi quỷ thϊếp cực tốt, xuất hiện đôi giống vậy cũng không có gì là kì lạ.

Nhưng trong trường hợp này?

Tôi nhất định phải làm rõ ràng, dứt khoát nói: “Không được! Nhất định phải đi ngay bây giờ ta sợ sẽ không thấy gì vào ban ngày.”

Lâm Đông biết tôi nói có lý, nhưng trong lòng hắn rất sợ hãi .

Ấp úng, mặt đỏ lên nói: “Nếu không, ta ở ngoài bìa rừng chờ ngươi”

Tôi nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ , rồi chính mình đi đến rừng cây.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Đen nghìn nghịt.

Chỉ có tiếng bước chân cùng tiếng thở dốc của tôi.

Mới vừa đi đến bìa rừng , tôi liền cảm thấy gió thổi ngang sau gáy, thế nhưng có chút lạnh lẽo.

Bây giờ đang là mùa hè nóng nực nhưng tôi lại cảm thấy lạnh lẽo khi đứng ở cửa rừng. m khí trong rừng gần như bắt kịp với quan tài của ngọn đồi phía sau làng chúng tôi. Tôi sợ rằng nhiều người đã chết bên trong.

Trong lòng càng thêm khẩn trương, và lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Khi tôi bước vào, tôi không thấy xác chết nữ treo trên cây và không tìm thấy đôi giày nào trên mặt đất.

Đằng sau tôi phát ra tiếng hét của Lâm Đông: “Đồng Tử.”

Tôi đột nhiên xoay người sang hướng đó tôi thấy một sợi dây thừng treo trên cây, tôi không kịp phản ứng thì sợi dây thừng đãquấn quanh cổ tôi.

Sợi dây vô cùng mạnh mẽ.

Nó xiết chặt cổ tôi và kéo lên. Thật vô ích cho dù tôi có dãy dụa thế nào, nhưng tôi đã bị kéo lên ngay sau đó.

Toàn bộ người bị treo lơ lửng trong không trung.

Lâm Đồng vội chạy đến và muốn giữ chân tôi, nhưng sợi dây bị kéo lên quá nhanh và anh ta vồ hụt.

Tôi bị kéo rất cao, hơn ba mét.

Tôi cố gắng dùng tay tháo bỏ sợi dây quanh cổ .Bởi vì tôi không thể chạm đất, tôi không thể dùng bất kỳ lực nào, và hai chân đang cố giãy dụa.

Nhìn trên mặt đất có đôi giày nhỏ màu đỏ đó tôi ra sức hô: “Giày, giày.”

Lâm Đông ở ngay bên dưới tôi. Anh ta nhảy lên vài lần và không thể với tới tôi. Nghe tôi hét lên, anh ta cúi đầu xuống thấy một đôi giày nhỏ màu đỏ tươi được xếp gọn gàng dưới chân anh ta.

Tôi hét lên: “Đá đi, đá đi …”

Lâm Đông là một cảnh sát hình sự, và theo bản năng của anh ta đối với những cuộc nguy hiểm này anh ta rất nhanh nhẹn. Anh ta đá đôi giày ,ngay lúc giày nhỏ bị đá văng.

Dây thừng đang quấn cổ tôi đột nhiên buông lỏng, tôi liền ngã xuống.

Lâm Đông ở dưới tôi, nghe được tôi la một tiếng và tôi ngã xuống đè nên người anh ta.

May mắn anh ta ở phía dưới lót, nếu không ba mét cao như vậy tôi ngã xuống và chết rồi.

Vừa lúc ngã trên mặt đất, tôi ngẩng đầu nhìn lên, dây thừng không đi chuyển lên trên, biến mất ở ngọn cây, tôi liền nhìn sang đôi giày nhỏ i.

Đôi Giày Bị Lâm Đông đá vào một phát mạnh và cũng không thấy.

Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất và chạy ra khỏi rừng.

Thật đáng sợ.

May mắn máy thứ đó đã không đuổi theo .

Hai chúng tôi chạy vào trong xeb những dây thần kinh căng thẳng lúc này mới được thư giãn, và chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều trông rất sợ hãi.

Lâm Đó nói: “Bây giờ thì sao?”

Thật khủng khϊếp khi ở trong rừng. Nếu Lâm Đông không đi theo tôi vào có lẽ tôi đã chết.

Tôi với khuôn mặt trắng bệch nói: “Về nhà trước.”

Về đến nhà, Lâm Đông đi vô tủ lạnh cầm hai lon bia, ném tôi một lon, liền mở ra uống mấy ngụm: “Thật con mẹ nó dọa người tý xỉu, ta đây súng đạn không sợ mà chuyện vừa rồi lại làm ta suýt chết .”

Tôi thuận tay mở lon bia mở, nhưng vẫn còn đang suy nghĩ về đôi giày nhỏ kia.

Lâm Đồng hỏi: “Làm thế nào để ngươi biết rằng làm gì đó đôi giày sẽ giúp ngươi thoát nạn???.”

Thành thật mà nói, tôi cũng không biết. Vào thời điểm đó, tôi nghĩ sợi dây liên kết với đôi giày.

Tôi nở một nụ cười và không nói gì nếu không có anh ta di cùng tôi thì bây giờ tôi đã là một con ma bị treo cổ.

Lâm Đồng nhíu mày nhìn tôi.

Chúng tôi đã thảo luận về kế hoạch đi vào rừng một lần nữa trong ngày mai.

Tôi nằm trên đất trằn trọc ngủ không được.

m Dương Sư thủ đoạn thật là đáng sợ, một giây bị gϊếŧ chết, còn không được giải oan.

Tôi phải mạnh mẽ hơn.

Bằng không đi tìm Diệp Nhất , cũng chỉ là đi tìm cái chết.

Nghĩ đến đây tôi lấy ra sách mù loà đưa cho tôi và đọc.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm ,điện thoại ở nhà reo nên đó là cục cảnh sát gọi tới, nói rằng thi thể của người phụ nữ bị Lâm Đông bắn chết tối hôm qua đã bị đánh cắp.

Hãy để Lâm Đông trở lại đồn cảnh sát.

Tôi đã giúp Lâm Đông kiểm tra vết thương. Màu đen trên đó có vẻ nhẹ hơn một chút : “đã đỡ hơn so với máy hôm trước. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ăn cơm nếp cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối.”

Lâm Đông gật gật đầu.

Tôi nhắc nhở: “ ngươi phải khiến cho những người bị thương tối hôm đó cũng phải ăn cơm nếp.”

Điều này hơi rắc rối và các đồng nghiệp của anh ta sẽ không ăn, nhưng tôi không thể kiểm soát điều này. Để Lâm Đông lo lắng về điều đó.

Lâm Đồng nói: “Đồng Tử, hãy đến đồn cảnh sát với ta. Ta dự định sẽ đưa dòng nghiệp đến rừng Tây Sơn. Mọi người sẽ chăm sóc lẫn nhau.”

Thật sự quá nguy hiểm cho hai người đi vào.

Đi vào Tây Xuyên ( thường tuii hay gọi là X Xuyên) cục cảnh sát, nghe nói Lý trường vũ đã xuất viện, nhưng hôm nay còn không thể tới đó.

Lâm Đông đi vào không bao lâu đi ra cùng khoảng mười mấy cảnh sát .

Ngồi trong xe cảnh sát, tiếng chuông báo động vang lên.

Tôi với Làm Đông ngồi ghế phụ.

Chiếc xe cảnh sát lao thẳng vào rừng Tây Sơn.

Ban ngày rừng Tây Sơn cảnh tượng hôm nay với hôm qua hoàn toàn khác nhau, tiếng chim hót , có từng đợt gió mát dịu , thoải mái đến không tưởng tượng ra được.

“Đi vào.”

Hơn mười người mặc đồng phục cảnh sát tiến vào rừng.

Khu rừng không lớn lắm, vì vậy chúng tôi tìm rất nhanh nhưng trống rỗng và không có gì.

Lâm Đông đến bên tôi và nói: “Nó có thể đã rời đi không?”

Tôi gật đầu và nói, “rất có khả năng.”

Mà bùn đất nơi này có chút kỳ quái.

Nó có màu đen.

Tôi lấy một chút rồi đưa lên mũi ngửi, nhưng không có mùi bùn đất rất giống mực, tôi quẹt mạnh bằng đôi giày của mình, và bùn mở ra để lộ ra một màu trắng.

Bọn tôi đồng thời kinh ngạc .

Vôi!

Tôi nói: “Mực chống ẩm và vôi chống ăn mòn. Có vẻ như cái này được sử dụng để giữ xác chết.”

Nhắm mắt lại, và những ngón tay kiếm của tôi bắt chéo trước mắt .

Thấy ánh sáng đen tỏa ra từ lòng đất cách đó không xa, tôi bước đi vài bước và dừng lại

Lâm Đông hỏi: “Thế nào?”

Tôi nói với Lâm Đông: “Nơi này, nơi này, ngươi thử đào nên xem.”

Lâm Đông gật gật đầu, lúc xuất phát bọn tôi liền đoán trước đến đối phương có khả năng chôn thi thể, cho nên đã mang theo xẻng

Anh ta liền bảo mấy viên cảnh sát đào lên.

Bùn đất rất mềm xốp đào lên cũng không tốn sức lắm, Lâm Đông đào phải thứ đồ vật gì đó rất cứng, hắn ngồi xổm xuống dùng tay đẩy bùn đất ra.

Một cái ngón tay đen, khô quắt là một ngón tay nhỏ!

Lâm Đông kêu lên: “Má ơi!”

Đột nhiên, mọi ánh mắt của cảnh sát đều nhìn anh ta, và khi họ nhìn thấy ngón tay út lộ ra trong bùn, tất cả đều kinh sợ.

Lâm Đông là một người đàn ông dũng cảm, nhưng giờ đây hẳn đã thực sự sợ hãi trước một xác chết.

Nếu là trước kia Lâm Đông nói là tuyệt đối sẽ không sợ, nhưng trải qua hai ngày này, hắn dù là thần kinh bằng thép cũng không thể chịu được.

Bọn họ cố hết sức mới đào được hết.

Một cơ thể đen thui đã lộ ra bên dưới vì mực và vôi được trải ở đây sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến việc khám thi thể của bác sĩ.

Hình dạng của xương chậu là một cơ thể phụ nữ.

Và bụng phình nhẹ.

Xác chết nữ đã mang thai trước khi chết.

Lâm Đông nói với tôi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, tất cả phụ nữ mang thai Mộ Tuyết cơ thể phụ nữ hôm qua và hôm nay như thế nào.”

Tôi nói: “Hãy đào tiếp thử xem còn cái gì không.”

Như dự đoán.

Các thi thể cũng được đào ở một nơi, nhưng mức độ ăn mòn khác nhau, cả hai đều là nữ và đang mang thai.

Điều này làm tôi nhớ đến phần trước của cuốn sách.

Nuôi ma!

Nếu thật là như vậy, tên m Dương Sư cũng quá vô nhân tính, hắn lại gϊếŧ chết phụ nữ mang thai để nuôi dưỡng ma.

Nghĩ đến nó tôi lại sởn tóc gáy.

Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại cái người tạo ra thứ này đã không thành công.

Lâm Đông nói: “Mang xác trở lại để xác minh danh tính.”

Trở lại đồn cảnh sát, thông qua so sánh DNA, danh tính của một trong những xác chết nữ đã nhanh chóng được xác nhận.

Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hóa ra là Tôn Lan, cháu gái của bà già đó.

Chính vì bà già đã gọi cảnh sát ,cảnh sát đã điều tra vụ mất tích và thu thập DNA của Tôn Lan, danh tính có thể được xác định nhanh chóng như vậy.

Lâm Đông rất là thổn thức, hắn cũng không biết có nên đem tin này nói cho bà lão đó nghe hay không.

Lo lắng bà lão đó dqx có tuổi không chịu nổi cú sốc này.

Chúng tôi đi tới và gõ cửa nhà bà lão, lão thấy thấy tôi và Lâm Đông, và mời chúng tôi vào phòng.

Ở giữ phòng khách là điện thờ.

Thờ thần rất kỳ quái,không nhận biết là vị nào thần nào ,mặc bộ quần áo hồng, mắt trợn giận dữ nhìn nhìn, thực khiến người ta hú hồn.

Trong nhà lão ánh sáng rất ít, cửa sổ đóng chặt,rèm cửa đều buông het xuống.

Ban ngày ban mặt mà như buổi tối .

bà lão mời chúng tôi ngồi xuống, nói: “Có phải đã có tin tức của cháu gái ta ??.”

Lâm Đông do dự một chút, sau đó lắc lắc đầu.

Đôii mắt bà đỏ lên, nói: “Lâm cảnh sát cậu đừng gạt ta, cậu ngày thường nhìn thấy tađều trốn không kịp, vì cái gì mà hôm nay chủ động tới đây.”

Tuy bà lão tuổi lớn nhưng trí nhớ vẫn rất tốt.

Lâm Đông cũng không có biện pháp nàoche giấu, đem hết sự tình nói ra.

bà nghe xong không thể ngồi yên, khóc sụt sịt, đấm đánh vào ngực của chính mình, bi thương nói: “Cháu gái của ta chết oan , chết oan ……”

Lâm Đông nói: “Ta tới để điều tra vụ án và bắt hình thủ gϊếŧ người.”

Bà nói: “Lâm cảnh sát, cậu muốn hỏi cái gì, lão già đây biết nhất định đều nói cho cậu.”

Lâm Đông nói: “Trước khi Tôn Lan mất tích đã cùng những người nào?”

Lão bà nói: “Ta thậm chí không biết bạn bè của nó. nhưng ta nhớ rằng cháu gái ta đã rất hạnh phúc trước vụ tai nạn và nói rằng cô đã có bạn trai.

Tôn lan chết thời điểm trong bụng có thai.

Lâm Đông nói: “Bà biết bạn trai là ai không?”

Bà lão nói: “Các cậu từ từ, ta nhớ rõ có tấm ảnh của tiểu lan cùng bạn trai, lúc ấy cháu ta tự dưng đưa ta xem, sau lại liền đặt lại ở trong phòng.”

bà đứng dậy vào phòng của Tôn Lan.

Chỉ chốc lát, bà đi ra, trong tay còn cầm một quyển album.

Nó chứa đầy những bức ảnh của Tôn Lan, cô ấy là một cô gái xinh đẹp.

Lật đến một nửa, bà lão dừng lại và chỉ vào một người đàn ông trong bức ảnh chụp với Tôn Lan: “Đây là bạn trai của cháu ta.”

Tôi nhìn đến đây ,đôi mắt tôi trừng lên.
« Chương Trước