Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Quan Dạ Hành

Chương 13: Biến mất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 13: Biến Mất

Tôi nghĩ tới nhà, nghĩ tới bố mẹ.

Hướng về phía ngôi nhà hét lên: “Bố mẹ , con đã trở lại, con vẫn còn sống, vẫn còn sống, con trai của bố mẹ vẫn còn sống.”

Tôi chạy xuống núi.

Tôi bị nhốt trong quan tài trong một ngày hai đêm, nhưng có cảm giác như tôi đã bị chôn vùi dưới đất hàng trăm thậm chí hàng ngàn năm.

Khi đến chân núi, anh nhìn xa.

Những ngôi nhà quen thuộc và những con đường mòn quen thuộc không hề thay đổi.

Không thay đổi!

Ngôi làng rất yên tĩnh, yên tĩnh giống như chết người và không ai bật đèn.

Đi bộ đến làng, đầu tiên đi qua trường tiểu học bỏ hoang.

Mái nhà của trường tiểu học bị sập với cửa ra vào và cửa sổ treo xuống theo đường chéo, và lá cờ đỏ sáng không còn sáng nữa,

Cái con kia nữ quỷ không biết có còn còn trong rừng cây không???

.

Nghĩ đến cảnh cô ấy khóc trong ngôi mộ, tôi nhói lên trong tim, bước vào khu rừng và gọi .

Thật đáng tiếc, không ai trả lời.

Cô ấy đi rồi.

Cô ấy nói rằng người giấy đã tấn công cô ấy, khiến nguyên khí của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, tôi không biết bây giờ cô ấy thế nào.

Rời khỏi khu rừng và tiếp tục di chuyển về phía trước.

Những ngôi nhà ở hai bên đường trở nên dột nát, cửa ra vào và cửa sổ mở toang.

Dường như không ai sống trong một thời gian dài.

Tôi bắt đầu cảm thấy sai và không khỏi nhanh hơn bước chân.

Phía trước chính là cửa hàng.

Cánh cửa của cửa hàng cũng mở và màu sắc cũ của quảng cáo ở cửa đã nhạt dần.

Tại sao có thể như vậy?

Người trong thôn đâu?

Không có ai ở đó. Tôi cảm thấy một làn sóng sợ hãi trong lòng và chạy về phía ngôi nhà.

“Bố mẹ”

Cửa nhà tôi cũng là toang hoang , đồ dùng trong nhà bừa bãi lộn xộn rơi lả tả trên đất, hiện đầy trên tầng, góc tường cũng hiện đầy mạng nhện.

Dường như không có ai sống trong nhà trong một thời gian dài.

Làm sao chuyện này có thể?

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?

Không có ai trong làng, cả làng vắng tanh.

Tôi sắp xếp đồ đạc ở nhà, từng cái một.

Hai bức ảnh rơi xuống dưới bàn ăn, và những bức ảnh phủ đầy bụi.

Một là bức ảnh của bố tôi và Diệp Văn Mạnh cùng con gái .

Bức kia là ảnh của bố tôi với hai người đàn ông, một người là chú Diệp Văn Mạnh, và người kia là một nông dân già trung thực.

Đầu của lão nông được bao phủ bởi một vết bẩn nhỏ, hầu hết không thể nhận ra.

Nó rất quen thuộc.

ID của tôi vẫn còn trong ngăn kéo.

Ngay cả cuốn sách cưới Thiến Thiến tặng tôi cũng ở trong phòng của bố mẹ tôi.

Những điều quan trọng trong gia đình vẫn còn đó.

Bố mẹ tôi đi đâu, tại sao họ lại mất tích?

Tôi lại đi sang nhà sư phó .

Nhà của sư phó cũng đã không có người ở trong một thời gian dài, nhưng có một sự khác biệt đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, những thứ có giá trị đều được sắp xếp, và cửa ra vào và cửa sổ được đóng chặt.

Làm thế nào chỉ có gia đình của sư phó là đặc biệt.

Cái quái gì đang xảy ra, tất cả mọi người trong làng đều biến mất.

Tôi cảm thấy như một đứa trẻ bị người lớn bỏ rơi. Tất cả các loại cảm xúc tiêu cực chiếm giữ cơ thể và tâm trí của tôi, lo lắng, lang thang, bất lực, và sợ hãi hơn.

Như thế nào chỉ có sư phó gia đặc thù.

Tôi lo lắng ở trên ghế sofa cả đêm.

Ngày hôm sau, tôi đi ra khỏi làng.

Đến ngôi làng bên cạnh, có một gian hàng ở lối vào làng của tôi, và một vài ông già đang chơi cờ.

Nhìn thấy một người sống, sự lo lắng của tôi giảm bớt phần nào.

Tôi bước tới và hỏi một ông già nhàn rỗi: “lão ơi, cho tôi hỏi lão vài thứ.”

Lão hán bỏ bao thuốc cầm trong tay, gõ đế giày, nói: “Chuyện gì. “

Tôi nóii: “người trong thôn Hoa Lưu đã biến mất . “

Nghe được 3 từ thôn Hoa Lưu lão hán sắc mặt biến đổi: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên tránh xa chỗ đó ra, chỗ đó xảy ra chuyện lớn nó đã bị bỏ hoang “

Tôi nói: “bỏ hoang? “

Lão hán nói: “Ngươi đừng hỏi nữa, tranh thủ thời gian quay về đi. “

Tôi nói: “Tôi không có nơi nào để đi nay đến Hoa Lưu tìm người thân nương tựa. “

Lão hán nghe tôi nói như vậy, mới thở dài nói ra: “Chúng tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ nghe nói nó bị ma ám.”

Tôi cau mày : “Ma ám ???. “

Lão hán lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Trong vòng một đêm, toàn bộ người trong thôn biến mất không biết tung tích. “

Tôi ngạc nhiên nói: “Toàn bộ đều không thấy chỉ sau một đêm ư? “

Lão hán nói: “đúng, cả thôn hơn ba trăm người trong vòng một đêm toàn bộ không thấy”, lão dừng thoáng một phát nói tiếp: ” nó không còn được gọi là thôn Hoa Lưu mà là niêm phong cửa thôn “

Niêm phong cửa thôn, một ngôi làng được đóng kín.

Những ngôi làng như vậy chủ yếu đi kèm với truyền thuyết ma quỷ khủng khϊếp.

Tôi nhất định phải biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.

Tôi nhất định phải tìm về bố mẹ của tôi.

Nếu để cho tôi điều tra rõ ràng là ai đang làm trò quỷ quái này, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Bây giờ mọi người đã biến mất, manh mối duy nhất là Trương lão hán ở làng tóc húi cua. Tôi dự định tìm lão ta.

Nhà của lão đã bị hủy hoại khi tôiđến lần cuối.

Mái nhà sụp đổ, cửa ra vào và cửa sổ rơi xuống, những mảnh vụn vỡ vụn ở khắp mọi nơi, các góc được phủ bằng mạng nhện và có vẻ như không ai sống trong nhiều năm.

Toàn bộ căn phòng rất ẩm ướt và ảm đạm.

Tôi nhắm mắt lại và mắt tôi đột nhiên tối sầm lại.

Bàn tay phải được tạo thành một ngón tay kiếm, hơi cong và mạnh mẽ lướt qua trước mắt. Một ánh sáng màu lục nhạt được nhìn thấy trong bóng tối, và sự mờ nhạt sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Đây là kỹ thuật m Dương mà tôi học được từ những chữ vàng gọi là thuật thông linh .

Đây cũng là lần đầu tiên tôi sử dụng, không nghĩ tới thật đúng là có tác dụng.

Mở mắt ra một lần nữa và tập trung nhìn vào, hóa ra đó là một bức ảnh của tám người đã chết .

Bức ảnh được phủ bằng vải trắng và bụi.

Tôi nâng tấm vải trắng lên.

Bức ảnh là một bức ảnh đen trắng 16 inch. Khi tôi mở bức ảnh để nhìn thấy những người trong bức ảnh, tôi không thể không mở to mắt.

Trương lão hán!

Sợ tới mức tôi suýt chút nữa ngã ra mặt đất.

Trương lão hán là ma ư?

Khó trách sư phó lại để cho hắn làm người chết thay tôi cuối cùng cái chết vẫn là sư phó, hắn đã chết như vậy làm sao mà có thể làm kẻ chết thay cho tôi được???

Tôi lại đi vào trong buồng .

Trong buồng cửa sổ đóng chặt, ánh sáng rất ít, chính giữa là một đĩa mài đá.

Dùng thuật Thông Linh tìm một vòng, cũng không gặp hồn ma Trương lão hán .

Người chết ở đâu chính là hồn ở đó, ban ngày chỉ có thể ở tại chỗ, buổi tối cũng không thể rời khỏi phạm vi mười dặm, nếu như rời đi sẽ hồn siêu phách tán.

Nơi đây âm khí nặng như vậy nhất định là Trương lão hán đã ở đây rất lâu , có khả năng chính là hắn đã gây ra chuyện đó.

Hôm nay Trương lão hán đi vắng, hoặc là hắn bị người khác thu phục, cũng có thể hắn chính là người nuôi dưỡng tiểu quỷ.

Nếu tôi không thể tìm thấy lão ta, manh mối này sẽ bị phá vỡ.

Ùng ục ục.

Bụng tôi reo lên.

Tôi không cảm thấy đói trong quan tài nhưng ra ngoài lại cảm thấy đói và tôi đã nhịn cho đến bây giờ.

Đến một tiệm mì trong thôn, tôi gọi một bát mì trứng.

Tôi trò chuyện với bà chủ trong cửa hàng và hỏi ông về lão Trương

Hắn đúng là người trong thôn tóc húi cua ,nhưng lão ta đã chết hơn mười năm trước hắn ta đã bị một chiếc xe hơi đâm vào khi đang lái xe ba bánh để bán đậu phụ trong thị trấn.

Cái chết này rất giống với cái chết của sư phó .

Một người đàn ông trung niên cầm một chiếc túi xách da màu nâu bước vào ngưỡng cửa.

Hắn ngồi xuống đối diện tôi, da ngăm đen, mắt nhìn thẳng vào tôi, nói: “là ngươi đó sao , Đồng Tử.”

Tôi nói: “Ngươi là người điều tra cái chết của sư phó sao. “

Hắn nghiêm mặt nói: “Là ta, thôn các ngươi đã xảy chuyện gì vậy,bốn năm ngươi đã đi đâu, sao bây giờ ngươi lại trở về, những người khác đâu? “

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Bốn năm?

Tôi bị giam tại trong quan tài bốn năm ? không có gì lạ khi những ngôi nhà trong thôn đều bị sập đổ, như thể không có ai sống trong một thời gian dài.

Hóa ra bốn năm đã trôi qua.

Nhưng tôi bị nhốt trong quan tài trong bốn năm và tôi vẫn còn sống. Có phải vì tôi đã ngủ, hay đó là một mối quan hệ âm dương nào khác?

Hiện tượng này tôi cũng đã từng được nghe.

Tôi nghe nói rằng một xác chết nữ đã được đào ra khỏi ngôi mộ , da cô ấy như tuyết, cơ bắp của cô ấy đầy đặn và đàn hồi, và cô ấy bắt đầu thối rữa chỉ mười ngày sau khi rời khỏi ngôi mộ.

Và lý thuyết khoa học hiện đại, chức năng bảo quản năng lượng nhiệt độ thấp sẽ không bị phá hủy.

Có thể là tôi đã bị m khí đóng băng và chìm vào giấc ngủ sâu trong bốn năm, chức năng thể chất của tôi đã ngừng hoàn toàn, và tôi thức dậy khi m khí biến mất.

Chẳng khác gì là một giấc ngủ!

Bất kể như thế nào, tôi còn sống, đây mới là trọng điểm.

Người cảnh sát kiq tên là Lý Dài Vũ.

Hắn ta hỏi tôi nhiều câu hỏi hết lần này đến lần khác và tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Hắn đưa tôi đến xe cảnh sát và nói rằng sẽ đưa đến thành phố X Xuyên để giam giữ và thẩm vấn.

Hơn ba trăm người ở thôn Hoa Lưu biến mất chỉ sau một đêm.

Vụ việc này gây ra một cảm giác rất kì lạ. Sở Công an tỉnh đã ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, nhưng họ không tìm thấy manh mối gì.

Toàn bộ người trong thôn tựa như bốc hơi khỏi trái đất.

Sự xuất hiện bất ngờ của tôi cho họ thấy bình minh của vụ án. Ngay khi Lý Dài Vũ nhận được báo cáo rằng ai đó giống tôi xuất hiện, hắn ta lập tức chạy đến thành phố X Xuyên.

Trên xe cảnh sát.

Lý Dài Vũ hờ hững nhìn tôi: “Thành thật mà nói, ngươi đã ở đâu trong bốn năm này?”

Tôi nói: “Ta nói rất nhiều lần rồi, ta đi đến nhà người thân:((. “

Tôi không thể nói với hắn ta rằng tôi đã bị nhốt trong quan tài của sư phó và chôn sống trong bốn năm. Tôi vừa thoát ra vào hôm qua.

Nếu tôi nói điều này, hắn ta sẽ nghĩ tôi đang đùa hắn, xog hắn sẽ nghĩ tôi là một kẻ thần kinh.

Lý Dài Vũ nói: “Người thân, người thân ở đâu? “

Tôi đương nhiên sẽ không nói ra, loại chuyện này căn bản không được điều tra.

Chiếc xe cảnh sát thực sự lái trên đường quốc lộ đến thành phố sông tây.

Tôi đã bị sốc: “Ngươi thực sự muốn đưa ta đến tây sông??.”

Lý Dài Vũ nói: “Ngươi cho rằng ta lại đi đùa giỡn với ngươi,hơn ba trăm người biến mất chỉ sau một đêm, mười ba lãnh đạo chính quyền địa phương đã chết , ngươi có nghĩ đến nó không? Ta không nghĩ ngươi không biết về mức độ nghiêm trọng của nó.”

Nhìn lên bầu trời bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.

Mà ở mặt trời ánh sáng màu đỏ về sau có một sự ám ảnh.

Đây là âm khí.

Tôi nói, “Trời sắp tối rồi chúng ta phải tìm một nơi để nghỉ ngơi chúng ta sẽ đi vào ngày mai.”

Lý Dài Vũ nói: “Tiểu tử, đừng có đùa bịp bợm, ngươi vểnh lên thoáng một phát bờ mông, lão tử đã biết rõ ngươi muốn cái gì ??. “

Tôi nói: “Lái xe đêm sẽ gặp những điều chúng ta không thể ngờ tới ví dụ như ma quỷ.”

Lý Dài Vũ trên mặt có lộ vẻ giận giữ quát lớn: “Tiểu tử, nói ít cho ta ngươi nói cái gì?? Ma…. Quỷ ….ta không tin. “

Tôi chỉ có thể ngậm miệng lại.

—————————————–
« Chương TrướcChương Tiếp »