Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Quan Dạ Hành

Chương 12: Tôi đã chết?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 12:Tôi Đã Chết?

Tuy tôi không khống chế nổi thân thể của mình nữa, nhưng có thể cảm giác được tình thế bên ngoài.

Hòm quan tài đang chậm rãi chìm vào huyệt.

Nghe thấy đám tang hét lên: “Đó là một con cừu, một con chó, một con gà và quay lại.”

“Vào cái chết!”

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng trầm tích rơi trên quan tài.

Họ đang lấp đầy ngôi mộ bằng cát.

Khi sư phó qua đời, tôi nhận ra rằng tôi có thể không thoát khỏi bất hạnh, nhưng tôi không nghĩ đó là cái chết kiểu này.

Bị chôn sống trong quan tài!!

Tôi không cam lòng, tôi hận …….

Tại sao tôi không thể kiểm soát cơ thể của mình, là bị quỷ nhập vào người sao ?

“Ha ha ha “

Lại là điệu cười quỷ dị đó, trên người đột nhiên chợt nhẹ nhàng, âm u lạnh như băng cảm giác cũng tùy theo biến mất.

Có thể động?

Tôi mãnh liệt ngồi xuống, đầu loảng xoảng một tiếng trùng trùng điệp điệp đâm vào nắp quan tài bên trên, đυ.ng vô mắt tôi muốn nổ đom đóm mắt, đau quá tôi nghiến răng nghiến lợi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa!

Đập nắp quan tài, hét lên: “Tôi ở bên trong, để tôi ra ngoài nhanh, để tôi ra ngoài.”

Rầm rầm rầm

Tôi đập vào quan tài, và tôi đã thử toàn bộ phận của mình, nhưng đất trên nắp quan tài quá nhiều không thể đẩy.

Quan tài bị tôi gõ được bang bang ra, tôi đã dùng hết sức của bản thân, nhưng quan tài đắp lên đắp đất , cát nhiều lắm, tôi không thể đẩy ra.

Người mù nói với tôi rằng đây là một nơi đặt quan tài và ở nơi đặt quan tài là ngôi mộ.

Cho dù chết, linh hồn đều không thoát ra được, vĩnh viễn bị giam cầm ở bên trong.

Điều này sẽ khiến tôi không còn sợ hãi, nhưng cảm thấy rất buồn, buồn vô tận.

Cho dù bọn họ phát hiện tôi mất tích, cũng không thể tưởng được tôi bị chôn sống dưới đất.

Tôi chết rồi.

Lòng tôi vô cùng tuyệt vọng.

Đều nói người đang trước khi chết, qua lại sinh hoạt sẽ như phóng điện ảnh giống nhau trong đầu phát ra, ta đột nhiên phát hiện ta còn có thiệt nhiều sự tình không có làm.

Tôi vẫn còn trẻ.

Quan tài vốn là nơi âm khí hội tụ , phạm vi mười dặm, thậm chí chỗ xa hơn âm khí đều hướng đến nơi đây tụ tập,các quan tài âm là nơi với hầu hết âm khí trong quan tài.

Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh và không mất nhiều thời gian để tôi cảm nhận được nó , tôi cảm thấy như đang nằm trên băng.

Túi vải trên vai tôi trong túi có những que diêm và nhang để sưởi ấm nó.

Tôi lấy túi vải và cho tay vào lấy diêm và nến.

Xùy~~!

Diêm thắp sáng.

Tôi đốt lên ngọn nến.

Một chút dầu sáp được nhỏ giọt trên sàn quan tài, và sau đó tôi đặt nó lên.

Tôi bắt đầu trở nên nhàn rỗi, nhớ đến cuốn sách mà mù loà đưa cho tôi và lấy nó ra khỏi túi vải.

Tôi vốn cực chán ghét đọc sách.

Nhưng lúc này tôi cảm thấy rất may mắn, có quyển sách để đọc thư giãn.

Một tờ giấy trắng theo cuốn sách rơi ra tờ giấy này rất mới, và nó hoàn toàn khác với tờ giấy màu vàng và đen của cuốn sách

Ồ!

Ta nhặt nó nên và nhìn.

Kiểu chữ rất viết ngoáy, không phải nói viết ngoáy, mà là phải nói uốn éo.giống như một người không bao giờ viết và như đứa trẻ con moihojc viết vậy.

Chẳng lẽ là mù lòa?

Mù loà không thể nhìn thấy , vì vậy không có gì lạ khi viết chữ như thế này.

Tôi cầm đọc ,đại khái rằng tất cả những điều này là một quỷ kế. Hắn ta sẽ gϊếŧ tôi và phong ấn tôi trong một quan tài và chôn sống nó.

Thấy vậy, tôi rất tức giận.

Tôi không có chút thù hận nào với hắn ta, tại sao hắn lại làm những chuyện này với tôi????

Tôi tiếp tục đọc nó, và tôi nói một cách để thoát khỏi quan tài.

Sấm chớp!

Cỗ quan tài này được làm từ gỗ cây bách, quan tài này dễ dẫn ra sét hơn mà không cần thêm linh sam. Miễn là gặp thời tiết giông bão, sét có thể làm nổ tung lớp đất bên trên.

Nhìn thấy điều này, trái tim tôi bùng cháy hy vọng sống.

Khụ khụ.

Tôi ho dữ dội và đột nhiên nhận ra rằng không có nhiều không khí trong quan tài mà tôi còn đi thắp nến.

Tôi vội vã tắt nến.

Vừa mới dấy lên hy vọng tại thời khắc này lại biến thành u ám.

Trong quan tài không khí rất thưa thớt, tôi còn chọn ngọn nến, cái này không khác gì tự đâm đầu vô chỗ chết, ngẫm thấy tôi ngu thật.

Nhưng không nghẹn thở.

Tôi có thể ở lại được bao lâu? Nếu tôi sống sót qua cơn giông bão, thì tôi cũng chết vì đói và khát.

Tại sao người viết thư này không đến cứu tôi, miễn là anh ta đào đất ép lên quan tài, tôi có thể ra ngoài và cứu tôi.

” A Đồng Tử……”

” A Đồng Tử……”

Tôi nghe thấy ai đó bên ngoài gọi tôi là giọng của một người phụ nữ, đó sẽ là ai? Mọi người tôi biết đều gọi tôi là Đồng Tử, và rất ít người gọi tôi bằng tên đầy đủ.

Bất kể là ai, có thể tới cứu tôi ra là được.

Tôi nhói lên một cách tuyệt vọng ở nắp quan tài và hét lên: “Ta đang ở trong quan tài, hãy mau cứu ta.”

Cô ấy xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, ta không có biện pháp cứu ngươi. “

Tôi hét lên: “Nếu cô không thể đào đất thì hãy đi đến làng để tìm ai đó, đến gặp bố mẹ ta nhanh lên, nhanh lên.”

Giọng cô ấy khóc, “Ta xin lỗi….”

Cái quái gì thế này, thật kinh khủng, tôi kích động nói: “Nhanh, đi đến làng để tìm người giải cứu ta.”

Tôi không muốn ở đây một chút.

Cô ấy nói: “Ta không thể đến làng gọi ai đó để giúp ngươi. “

Tôi buộc mình phải bình tĩnh, và vì cuộc sống của chính mình, tôi phải kiên nhẫn, và giọng nói của tôi trở nên nhẹ nhàng: “Tại sao?”

Cô ấy nói: “Ta, ta…… “

Cả buổi nói không nên lời.

Tôi nhanh chóng thật sự rất muốn mắng chửi cô ấy.

Cô ấy nói: “Ta bị thương, một cái người giấy tiểu quỷ thừa lúc ta không để ý đã giam cầm ta”

Câu nói của cô ấy làm tôi kinh ngạc, và một cảnh một người giấy đang vật lộn trên giường hiện lên trong tâm trí tôi. Cuối cùng, người giấy đứng dậy như một con người và đứng yên.

Toàn thân lông tơ đều dựng đứng nên: “Ngươi, ngươi……Ngươi là nữ quỷ trong đôi giày kia??”

Cô im lặng.

Rồi nói:” Khả năng cô lập của việc niêm phong các ngôi mộ quá mạnh. Ta không dễ để truyền giọng nói. Ta không thể cứu ngươi, ngươi chỉ có thể tự cứu mình.”

Tôi chợt nói: “Bên trong tờ giấy là ngươi ghi. “

Cô ấy lắc đầu nói: “Không phải ta, là tiểu Hào ta đã dạy hắn ghi. “

Tôi ngạc nhiên, khó trách chữ viết uốn éo : “Ngươi là người kéo quần áo của ta và khuyên tôi không nên lên núi?”

Cô ấy yên lặng.

Tôi cảm thấy một cơn lạnh, răng đập vào nhau, các cơ bắp của toàn cơ thể bắt đầu đóng băng và tê liệt và bàn tay của tôi dường như bị đóng băng.

Tôi đã không nhận ra không sự phấn khích vừa nãy, điều này sẽ khiến cả người tôi không thể chịu nổi.

Thấy tôi bỗng không nói, cô ấy khóc nức nở: “A Đồng Tử..

Tôi hàm răng phát run nói: “Lạnh quá. “

Cô ấy nói: “Gặp không may rồi, âm khí trong bán kính dặm mười tất cả tập trung tại các quan tài, Đồng Tử này là một người thường … ngươi nhanh chóng đọc cuốn sách mà mù loàđã cho ngươi.”

Nhưng tôi đã thổi tắt nến làm sao mà nhìn thấy chữ mà đọc??

Cô ấy nói: “Ngươi nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang đọc sách……Có thể chánh được cái lạnh. “

Tôi đã làm những gì cô ấy nói.

Ánh sáng vàng xuất hiện trước mắt, được phản chiếu trong cuốn sách. Ánh sáng vàng từ từ trở nên rõ ràng.

Vẫn còn những bí mật trong cuốn sách này!

Nhưng tôi lạnh đến mức tôi dần mất ý thức.

Tôi cứ như vậy mà chết sao?

Tôi bối rối, dường như tôi nghe thấy cô ấy hét lên tuyệt vọng tên tôi, và sau đó, tôi nghe thấy cô ấy khóc, khóc rất lâu.

Không biết đã qua bao lâu.

Ngón tay tôi khẽ búng nhẹ, sương giá trên tay tôi đã tan chảy, và ý thức của tôi trở lại với cơ thể tôi.

Tôi không chết.

Tôi nghĩ ngay đến nữ quỷ bên ngoài.

Rầm rầm .

Tôi gõ phía trên quan tài hô: “Này, ngươi vẫn còn trên đó chứ? “

Không có âm thanh trên đó.

Tôi cố gọi là vài tiếng, vẫn là không ai đáp lại, chẳng lẽ đã rời đi, hay có gì đó không ổn?

Nếu không, cô ấy nhắc nhở tôi rằng các nhân vật vàng trong cuốn sách có thể chống lại âm dương.

Tôi sợ rằng tôi đã bị đóng băng đến chết.

Rầm rầm rầm.

“Có ai không …. “

Tôi kh muốn chết ở đây. Tôi khao khát thế giới bên ngoài, và tôi muốn sống. Ngay cả khi tôi có thể chống lại âm dương, sớm muộn tôi sẽ chết ngạt và chết đói.

Nhưng bị mắc kẹt trong quan tài và bị chôn vùi dưới đất, bị ép bởi hàng ngàn bùn, cát.

Không thể thoát ra được.

Chỉ chờ ngày giông bão.

Hy vọng, tôi sẽ còn sống khi trời giông bão.

Chán trong đó, tôi đọc cuốn sách mà mù loà đã đưa cho tôi, và mỗi trang đều chứa đầy những chữ vàng dày đặc.

Văn bản rất cũ, nhưng hẳn là chữ Hán và nó rất cay đắng khi đọc, nhưng đây là điều duy nhất tôi có thể làm nó tốt hơn là không có gì, vì vậy tôi đọc nó.

Dần dần, tôi có thể hiểu được một chút đều là về m-Dương và những thứ tương tự, tất cả đều liên quan đến quỷ và một số kiến

thức về phù lục.

Trong quan lại bắt đầu trở nên lạnh, độ ấm càng ngày càng thấp.

Tôi nghĩ đến một loại khả năng.

Nó có thể là đó là bên ngoài bóng tối, và âm khí trong mười dặm bầu trời bắt đầu hội tụ về phía quan tài, và sau đó đã được đưa vào quan tài.

Điều đó nói rằng, tôi nên hôn mê cả đêm.

Một lúc sau, tôi tựa như nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên băng Bắc Cực.

Băng lạnh thấu xương

Nhưng tôi đã không như lần trước.

Cái lạnh hành hạ tôi liên tục.

Tôi thà bị đóng băng đến chết trực tiếp còn hơn, nó quá đau đớn.

Tôi cảm giác trước mặt bùn đất có cái gì rơi xuống, rất dày đặc.

Chẳng lẽ là trời mưa?

Ý nghĩ này lóe ra, tôi hết sức hưng phấn.

Ầm ầm tiếng sấm.

Trời thực sự mưa và trời rất mưa.

“Sấm…, đánh chết ta đi”

“Đánh chết ta đi”

Tôi điên cuồng hét to, tiếng sét ầm ầm bên ngoài, mưa to mưa như trút nước , đất đá chuyển động.

“Đánh chết ta! “

Một dòng điện mạnh mẽ xoắn từ trên trời xuống, xé toạc bầu trời và sấm sét theo sau gần như là một cú đánh mạnh xuống đất.

Oànhh!

Tia sét đánh vào đất, cát và đất trên mặt đất phát nổ cao hơn một mét

Trong trái tim của tôi run rẩy, máu sôi sục, thật sự nó đánh xuống, tôi càng thêm điên cuồng kêu to: “Đánh chết ta, nhanh đánh chết ta. “

Oànhhh!

Một tia sét lớn khác giáng xuống mặt đất.

Tiếng xèo xèo vang.

Tôi thấy được điện xuyên qua bùn đất đến hòm quan tài.

Tôi kích động không thể nghi ngờ kèm theo: “Đến đánh chết ta! “

Một tiếng vang thật lớn.

Cái nắp quan tài bay lên với đất cát, cao ba hoặc bốn mét, lăn qua lăn lại rơi xuống đất và bị đốt cháy.

Tôi nằm trong quan tài và thấy mưa rơi liên tục, và một cơn giông lóe lên trên bầu trời.

Tôi cảm thấy mắt mình ướt đẫm, và những giọt nước mắt ấm áp chảy xuống khóe mắt.

Tôi đã khóc.

Đứng lên từ quan tài, cảm giác thật tuyệt khi đứng dậy, mở rộng vòng tay và để mưa rơi vào người tôi.

—————————————–
« Chương TrướcChương Tiếp »