Chương 73

"Nguy rồi!" Mộc Á Tùy mãnh liệt đập tường "Tử Tiêu sẽ không đem người kia gϊếŧ a?"

Lâm Thần Cương vừa mới bị gọi ra ngoài, mà cậu cùng Giản Hoa cũng đều nhanh chạy trốn, không biết pháo hôi ở trong phòng có hay không bị vạ lây

Giản Hoa cười cười "Đừng lo lắng, hắn sẽ không động thủ, với lại người này là bạn của tôi, không phải là người bình thường"

Thấy hắn thoải mái cười nói như vậy, Mộc Á Tùy cũng không lo lắng, rất nhanh đem người này vứt ra sau đầu, hiện giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ phải làm như thế nào cho Tử Tiêu kinh ngạc

"Vậy hiện giờ chúng ta nên làm cái gì đây?" Giản Hoa bị biểu tình kích động của cậu làm cười cho ra tiếng, liền không nghĩ cười quá lớn khiến cho cơn đau ở ngực kéo tới

"Làm sao vậy? Hay là đi bệnh viện kiểm tra toàn thân?" . ngôn tình ngược

Mộc Á Tùy không khỏi đỡ Giản Hoa đứng lên, gọi một chiếc taxi rời đi, mà không quan tâm đến Tử Tiêu đang hờn dỗi, xém chút nữa đã đem phòng của Giản Hoa hủy đi

- ------------------------

"Anh có thể toàn thây trở ra?" Lâm Thần Cương nhấp một ngụm trà, ngữ khí kinh ngạc cùng gương mặt bình tĩnh của hắn hoàn toàn không ăn khớp. Mộc Á Tùy âm thầm khinh bỉ hắn, thuận tay giúp Giản Hoa lấy ra rượu thuốc

Giản Hoa kiểm tra qua, xương cốt cũng không gặp vấn đề gì, chỉ có chút sưng tấy, thoa qua rượu thuốc cùng uống chút thuốc tiêu sưng là khỏi. Lâm Thần Cương còn không biết Giản Hoa bị thương, nhìn thấy Mộc Á Tùy lúc này vô sự, không khỏi cảm thấy có chút nghi ngờ

Mà pháo hôi bên cạnh bọn họ, vẻ mặt khó chịu vô cùng, nhìn hai người được gọi là bạn bè của hắn

"Hai người sáng nay thấy nguy hiểm chỉ biết chạy lấy thân, bỏ lại một mình tôi chịu chết? Nếu không phải tôi chớp thời cơ chạy ra ngoài từ cửa sổ, không chừng ngày này sang năm các người phải tới tảo mộ cho tôi đi"

"Cửa sổ?" Mộc Á Tùy nháy mắt mấy cái, nếu như nhớ không lầm, phòng của Lâm Thần Cương bọn họ là ở tầng 11, nếu muốn nhảy ra từ cửa sổ thì chẳng phải rất nguy hiểm!

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Á Tùy, pháo hôi vẻ mặt đắc ý "Đó chính là bản lĩnh của tôi, có cơ hội tôi cho cậu xem qua...."

"Khụ khụ!!!" Giản Hoa hợp thời ho khan một tiếng, Lâm Thần Cương cầm lấy chai thuốc trên tay của Mộc Á Tùy xem lấy

"Đây là thuốc đông y? Cậu không thấy thoải mái ở đâu sao?"

Giản Hoa lắc lắc đầu, nhận lấy một hơi cạn sạch. Mộc Á Tùy chột dạ mở mắt, vừa vặn tầm nhìn vào hai mắt của pháo hôi. Hai người đối mắt với nhau, đều sửng sốt một chút. Nam pháo hôi đối với cậu nở nụ cười

"Tôi gọi là Lý Dương, là bạn thời đại học của Giản Hoa, còn cậu xưng hô thế nào?"

Lý Dương thoạt nhìn rất nhiệt tình cùng chân thành, Mộc Á Tùy nghĩ đến sau này lợi dùng người này để kích động Tử Tiêu, lập tức có điểm chột dạ

"Mộc Á Tùy, là bằng hữu.... của Hoa ca" Ngại ngùng cười một cái, nháy mắt cậu khiến cho Lý Dương hai mắt đều lóa

Lý Dương chính là một gay tiêu chuẩn, đây cũng chính là điểm mấu chốt để Lâm Thần Cương đến tìm hắn giúp đỡ. Người này ngay từ thời đại học đã công bố rõ tính hướng của bản thân, không chỉ vậy hắn còn là kẻ trăng hoa, gặp người liền yêu. Người như vậy, chẵng những có thể đùa giỡn thành tính, còn rất biết cách kết thúc những mối tình như thế nào cho tốt

Lúc này vừa thấy có nguy hiểm, nhìn thần sắc hắn chuẩn bị tán tỉnh Mộc Á Tùy. Giản Hoa thầm nghĩ không tốt, chuyện này chỉ có thể diễn trò, nếu như bọn họ thật sự quen nhau, mạng của Lý Dương này phỏng chừng mất luôn, mà chủ mưu của chuyện này là hắn cùng Lâm Thần Cương, kết cục cũng có thể tưởng tượng được

"Á Tùy, cậu có thể lấy giúp tôi ly nước?" Giản Hoa cười đem cái ly đưa tới, Mộc Á Tùy lập tức vâng lời nhận lấy, rất vui vẻ chạy đi. Vẻ mặt của Lý Dương lại hiện ra vẻ say mê

"Hảo, thật tốt! Nhu thuận nghe lời, lớn lên cũng thật thanh tú! Chậc chậc....!"

Giản Hoa ném cho hắn ánh mắt khinh thường

"Lý Dương, tôi nói trước, gọi cậu tới chỉ là muốn cậu hợp tác diễn trò, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cậu chắc cũng biết, đừng đến một ngày nào đó mạng mất rồi thì cũng không có chỗ kêu oan"

Lý Dương hoàn toàn không thèm để ý "Chuyện này nói là diễn trò, nhưng tôi đã có chút tình cảm vào trong đó a! Cậu xem, người trong nhà tôi cũng đang thúc giục chuyện kết hôn của tôi, tôi nhìn cậu ta cũng không sai biệt lắm, tính tình hảo, rất thích hợp để bầu bạn"

Giản Hoa càng nghe lông mày càng nhíu "Lý Dương, đừng nói tôi chưa cảnh báo trước cho cậu, chuyện này chỉ là diễn trò, sau này tránh cậu ấy càng xa càng tốt. Cậu cũng thấy rồi đấy, người kia không dễ trêu vào"

Lý Dương bộ dạng cà lất cà phơ nhún nhún vai "Cậu đừng có quan tâm thái quá, nếu như chúng tôi thật tâm yêu nhau, thì có chuyện gì mà không vượt qua được. Hơn nữa, tôi còn chưa xuất hết bản lĩnh thật sự đâu!"

Nhìn dáng vẻ của hắn, giống như hắn đối với Mộc Á Tùy là vừa gặp đã yêu. Xem ra chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu

Giản Hoa không nói gì, trong nội tâm không khỏi sầu não, lần này có khi đã rước thêm họa vào thân. Nhìn vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của Lý Dương, cùng vẻ mặt mê mang của Lâm Thần Cương, Giản Hoa lại càng đau đầu

Đồng dạng cùng đau đầu giống hắn, chính là người vừa ngồi trong phòng của Giản Hoa

Tử Tiêu sau khi bị chọc giận trở vể nhà cổ, áp suất quanh nhà cổ lập tức tuột giảm. Mộc Á Tùy không có trở về làm cơm, bọn họ đã vài ngày đều ở ngoài ăn, tâm tình đã đủ đau khổ. Không thể tưởng tượng được Tử Tiêu trở về, đem một góc nhà cổ đánh sập. Cứ theo chiều hướng này, chẳng mấy chốc, đống phế tích đó có thể là bọn họ

Bạch Diễn gấp đến độ dỏ cả mắt, cậu cùng Hắc Liêu tránh ở phía sân nhỏ. Đôi mắt gấu trúc khả ái hướng đến người mà cậu cho là có thể giải quyết được rắc rối này

"Thanh Hiện ca, anh nhanh nghĩ biện pháp a....."

Thanh Hiện vuốt vuốt cằm, một bộ dáng bí hiểm

Bạch Diễn bất đắc dĩ xoay người lôi kéo tay áo của Hắc Liêu "A Liêu, làm sao bây giờ? A?!" cậu đột nhiên mãnh liệt đập đùi "Á Tùy! Mau mau mau, nhanh đem Á Tùy trở về. Chỉ có anh ấy là có thể ngăn cản cơn tức giận này của lão đại"

Hắc Liêu trấn an sờ đầu cậu, quay đầu nhìn Thanh Hiện. Ngọc Trinh so với Bạch Diễn còn muốn gấp hơn, giẫm phải giẫm trái những mảnh vụn dưới chân, miệng lẩm bẩm "Đều tại cái tên quê mùa kia! A a a, nhà của tôi cùng Tử Tiêu ca ca sắp bị phá hủy...."

Tô Danh Lễ nhìn cậu một cái, lập tức xoay người. Ngọc Trinh ở bên cạnh hô lớn "Anh lúc này muốn qua đó chịu chết? Tôi mới không muốn nợ nhân tình của anh, anh là có đang nghe tôi nói hay không? Dù anh có đi tôi cũng không cảm kích anh"

Tô Danh Lễ cười đến đắc ý vừa lòng "Tôi biết mà"

Nói rồi thân ảnh liền phóng ra ngoài, vẻ mặt của Ngọc Trinh liền tràn đầy lo lắng cùng sốt ruột.

Thanh Hiện ở bên cạnh vỗ vỗ cậu "Yên tâm, không có việc gì" nói rồi cũng lách mình đi theo

Ngăn chặn những cơn giận của Tử Tiêu chẳng những là kỹ năng sống, mà còn dùng để luyện thể lực vô cùng hiệu quả. Đợi cho khói bụi tan hết, có hai người trong phế tích đang thở hồng hộc

Thanh Hiện ở bên cạnh nhẫn nhịn cười, cuối cùng khó ức chế mà cười lớn

"Thật thoải mái! Đã sớm muốn cùng anh ta so chiêu, không nghĩ tới lại có cơ hội"

Tô Danh Lễ cũng thở hổn hển, nhìn Thanh Hiện cười thoái mái, cũng không nhịn được lộ ra tia tiếu ý

"Nếu như hắn quả thật vô tình vô ái, tên kia ở Minh Giới chắc cũng không quản nổi hắn"

Nếu như không có Mộc Á Tùy, thì Tử Tiêu sẽ không có bất luận nhược điểm nào, đó là loại tồn tại đáng sợ thế nào cơ chứ

Thanh Hiện cười nhạo Tô Danh Lễ một cái, quay đầu chân thành nhìn hắn

"Hôm nay cám ơn anh, anh cũng mau trở về đi thôi, có người chờ đến nóng nảy rồi"

Nói rồi hắn đứng dậy, thiên địa thoáng chuyển, hắn liền thấy bản thân đnag ở chỗ cấm địa của Mộc Á Tùy – nhà bếp, vị boss vừa mới nổi giận, lúc này lại mặt lạnh ngồi trên bệ cửa sổ đối diện phòng bếp

"Á Tùy không chịu cùng anh trở về?" Ngữ khí chắc chắn này của hắn làm cho Tử Tiêu có chút bực bội

"Cậu cũng cho là hắn không nên trở về?" Tử Tiêu bình tĩnh quay đầu nhìn hắn, thần sắc nghiêm túc như lâm đại địch

Thanh Hiện bất đắc dĩ nói "Anh một mình trở về, kết quả không cần nói ra cũng có thể tưởng tượng được"

Ở bên cạnh bệ cửa sổ Tử Tiêu đang ngồi, Thanh Hiện đi đến ngồi xếp bằng dưới đất, Thanh Hiện vung tay lên, hai chai bia liền xuất hiện

"Lam Trản người này cũng không có hảo tửu" Đối với việc lấy hai chai bia từ phòng của Lam Trản, Thanh Hiện không hề cảm thấy xấu hổ, không khách sáo cầm lấy bia của Lam Trản uống một phen

Tử Tiêu cũng không có tâm tình phụ họa, tiếp nhận chai bìa ngửa cổ uống, biểu tình giống như uống rượu độc ở trong thâm cung bị vứt bỏ

Thanh Hiện cũng nhấp miệng, nhìn thấy Tử Tiêu đã tỉnh táo, hắn chậm rãi mở miệng

"Bên đó đã có chuyện gì xảy ra? Á Tùy thật sự muốn leo tường?"

Vốn là một câu đùa giỡn, nào ngờ vừa thốt ra khỏi miệng, khí áp bên người Tử Tiêu đột nhiên giảm mạnh, đỉnh đầu giống như có mây đen bao phủ, tùy thời có thể phóng ra sấm sét.

"Không phải chứ?" Dù hắn có trấn tĩnh đến đâu, cũng cảm thấy vô cùng kinh hãi. Á Tùy cũng không phải là người như vậy, chắc hẳn đã có sự hiểu lầm gì đó

Đem mọi chuyện từ trước đến giờ suy nghĩ lại, Thanh Hiện cũng không khỏi cười nhẹ. Nếu như Á Tùy còn đang tức giận bởi nụ hôn của Tử Tiêu cùng Hoàng Nghiêu, như vậy thì mọi chuyện như vậy có thể lý giải.

Chỉ có điều, thoạt nhìn thì Tử Tiêu chưa hiểu rõ, nhưng người trong ngõ đã tỏ a!

"Anh có định tính toán gì không?" không biết vì cái gì, tận sâu trong tâm của Thanh Hiện dâng lên một cổ cảm xúc muốn phá hoại. Như vậy thì chuyện này, hắn có nên không biết xấu hổ mà thêm một chân?