Bên dưới ánh trăng có thể thấy được khuôn mặt của Diêm Độc, bởi vì trong tình trạng phẫn nộ nên hắn trông rất dữ tợn.
Độc ban trên mặt của hắn như những con độc trùng đang nhúc nhích, nhìn rất là đáng sợ.
Nếu như để ý kĩ sẽ phát hiện không những trên mặt hắn chằng chịt độc ban, mà cánh tay của hắn cũng xuất hiện không ít. Chúng có màu đỏ như máu, tỏa ra mùi rất khó chịu.
Đúng như lời của Sở Hành Vân, đã qua ba ngày, Diêm Độc đơn giản không có cách nào ngăn chặn độc tính của Ảm Nhiên Huyết Độc, độc tố bắt đầu tràn ra ngoài tạo thành lớp độc ban dày đặc.
Diêm Độc lần này đã tìm mọi cách để ngăn chặn độc tính của Ảm Nhiên Huyết Độc nhưng đều thất bại.
Nếu như việc này vẫn cứ tiếp tục, khi độc lan vào lục phủ ngũ tạng thì hắn sẽ phải chết.
Khi Diêm Độc đang nản lòng thì trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của Sở Hành Vân. Hắn lẻn vào Sở trấn, đến chỗ Sở Hành Vân, trong lòng ôm một tia hi vọng.
Nhưng Diêm Độc trăm triệu lần không nghĩ đến tên Sở Hành Vân này lại giả vờ ngây ngốc, hồn nhiên không biết chuyện đang xảy ra, điều này chứng tỏ đang nhục nhã, miệt thị hắn.
Diêm Độc tức giận đến tê dại cả da đầu.
Hắn là nhân vật thế nào tự nhiên lại bị một tên thiếu niên đùa giỡn trên đầu trên cổ. Nhưng khi hắn nghĩ đến hình ảnh Ảm Nhiên Huyết Độc trên người mình đành phải nuốt cục tức này xuống.
“Ta biết ngươi có cách hóa giải Ảm Nhiên Huyết Độc, nếu ngươi cho ta biết, ta sẽ đem Viêm Tâm Quả tặng cho ngươi.” Diêm Độc cố gặng ngăn chặn lửa giận trong lòng, âm thanh nhẹ nhàng đi rất nhiều.
“Viêm Tâm Quả này vốn thuộc về Sở gia ta, ngươi nói muốn tặng nó cho ta, thật khiến ta khó hiểu.”
Sở Hành Vân nhảy xuống từ trên hòn non bộ, duỗi người rồi nói: “Hơn nữa, cho dù nó là của ngươi, chờ lúc ngươi bị độc chết cũng không phải sẽ thành vật vô chủ, sau cùng cũng lọt vào trong tay ta sao?”
Diêm Độc bất chợt cảm thấy khôi hài, hắn muốn đáp trả nhưng không biết nói cách nào.
Hắn nắm chặt hai tay, không tiếp tục áp chế lửa giận, nói đầy uy hϊếp: “Ngươi đã vô tình như vậy thì đừng trách ta độc ác. Chỉ cần ta thả ra khói độc thì trong vòng một đêm cả Sở trấn sẽ không còn người sống!”
Vừa nói, trên người Diêm Độc bốc lên cuồn cuộn khói độc, bao phủ cả Sở trấn ở trong.
“Ngươi đã tự tin với độc công của mình như vậy thì cứ thử một lần xem, ta cũng muốn nhìn coi tốc độ gϊếŧ người của ngươi nhanh hơn hay tốc độ cứu người của ta hơn. Bất quá ta có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi thi triển độc công trên phạm vi lớn sẽ chỉ gia tăng tốc độ khuếch tán Ảm Nhiên Huyết Độc, lúc đó sợ rằng ngươi chưa kịp độc chết ai đã phải ngã xuống rồi”
Diêm Độc sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn làm sao lại không biết việc này.
Chính là do Ảm Nhiên Huyết Độc khiến hắn không dám tùy tiện thúc dục linh lực, nếu không đối với tên nhóc như Sở Hành Vân hắn căn bản không để vào mắt, nói gϊếŧ liền gϊếŧ.
“Được lắm, ngươi muốn trao đổi thế nào?” Diêm Độc hít một hơi sâu, hình như đang làm ra quyết định to lớn.
“Nếu ngươi giúp ta hóa giải Ảm Nhiên Huyết Độc, ta nguyện ý trở thành khách khanh của Sở gia, sẽ thủ hộ nơi này ba năm.” Diêm Độc nói từng chữ một cách hết sức gian nan.
Diêm Độc thân là Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên, là cường giả hàng đầu ở thành Tây Phong này, số người có thể chiến thắng hắn lác đác không có mấy.
Đã từng có rất nhiều gia chủ gia tộc quỳ trước mặt hắn, cầu xin hắn trở thành khách khanh của nhà họ nhưng hắn đều nhất quyết cự tuyệt.
Hiện tại, vì muốn đảm bảo mạng sống, hắn nguyện ý cuối đầu làm khách khanh của Sở gia!
“Ba năm quá ngắn, nếu ngươi nguyện ý nghe theo lệnh Sở gia cả đời thì ta có thể suy nghĩ lại” Sở Hành Vân nhìn Diêm Độc, nhếch miệng cười.
Nụ cười này, rất xán lạn, như một thiếu niên biết nghe lời.
Nhưng rơi vào trong mắt Diêm Độc lại rất khó nhìn. Tên Sở Hành Vân có phải đã điên rồi không mà lại dám yêu cầu hắn nghe theo lệnh Sở gia cả đời!
“Sở Hành Vân, ngươi dám dùng công phu Sư Tử Ngoạm với ta?” Diêm Độc cũng cười, nhưng nụ cười rất nhạt đầy lạnh lùng.
Sở Hành Vân nhướn chân mày, giọng hàm xúc đầy ý mỉa mai: “Điều nên nói ta cũng đã nói hết, nếu ngươi đồng ý, ta sẽ lập tức hóa giải Ảm Nhiên Huyết Độc giúp ngươi, còn nếu ngươi không muốn thì tranh thủ làm tốt hậu sự khi độc còn chưa bộc phát để tránh phơi xác nơi hoang dã.”
Nghe vậy, nhịp tim Diêm Độc trở nên hung bạo, lửa giận mãnh liệt cuộn trào như muốn đốt sạch ý chí của hắn.
Hắn sống vài chục năm, đã thấy qua vô số cường giả, thậm chí cả cường giả Địa Linh Cảnh cũng không ít, nhưng hắn chưa từng thấy ai kiêu ngạo như tên nhóc trước mắt, căn bản không coi ai ra gì.
Bất quá lời của Sở Hành Vân cũng là thật.
Ảm Nhiên Huyết Độc đã khuếch tán, rất nhanh sẽ tràn vào lục phủ ngũ tạng. Sợ rằng nếu không kịp hóa giải, hắn phải sớm chuẩn bị hậu sự cho mình.
Có điều nếu hắn đáp ứng Sở Hành Vân, hắn sẽ phải nghe theo lệnh Sở gia cả đời, đây cũng là điều hắn không muốn.
Trong lúc Diêm Độc đang đau đầu, lỗ tai liền giật giât, hắn cảm giác được hai cổ khí tức âm lãnh đang đến gần.
“A ha!”
Một đạo linh quang hiện lên trong đầu hắn, trên mặt không còn mang vẻ khổ sở mà là phách lối cười một tiếng, nói với Sở Hành Vân: “Lúc nãy ngươi cầm tính mạng của ta ra để áp chết ta, ép ta phải nghe theo ngươi, thì hiện tại ta cũng cầm tính mạng của ngươi đến áp chế ngươi, chỉ cần ngươi nói ra phương pháp hóa giải ta liền cứu ngươi một mạng,”
Sau những lời này, thân hình Diêm Độc lóe lên, trực tiếp tiến vào trong bóng tối, không lộ ra một chút khí tức nào.
Không lâu sau đó, hai đạo thân ảnh xông vào từ bên ngoài đình viện, trực tiếp tới trước mặt Sở Hành Vân.
Một người mặc cẩm y, bộ dáng lộ vẻ phúc hậu. Người còn lại mặc hắc y, cả người tỏa ra khí tức lạnh lùng.
Hai người này là nhị trưởng lão cùng tên nam tử lạnh lùng xa lạ.
“Hai gã cao thủ Tụ Linh Cảnh, xem ra Sở Bình Thiên vẫn rất xem trọng ta.” Đối với sự xuất hiện của hai người này, Sở Hành Vân không có chút kinh ngạc nào, ngược lại hắn nghĩ đó là điều tất nhiên.
Hắn đã đuổi đám người Sở Bình Thiên ra khỏi Sở trấn, xóa tên khỏi gia phả, đối phương tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nếu Sở Bình Thiên không có bất kì hành động nào mới thật sự kỳ quái.
Đồng thời, Sở Hành Vân cũng hiểu ra lời vừa rồi của Diêm Độc.
Lấy thực lực của Diêm Độc nhất định đã sớm phát hiện hai người này, hắn biết bọn họ đến để ám sát Sở Hành Vân. Hắn muốn mượn tay hai người để ép Sở Hành Vân giao ra phương pháp hóa giải.
“Không hổ là người mà Sở Bình Thiên cảm thấy khó xơi, chết đến nơi mà vẫn thong dong như vậy.” Nam tử lạnh lùng vỗ tay một cái, mang theo một tia trêu tức trong giọng nói.
Trong mắt hắn, Sở Hành Vân đã là người chết, mà đã là người chết sẽ không thể mang đến bất kì uy hϊếp nào.
“Ngươi bớt lảm nhảm đi, mau mau gϊếŧ hắn.” Nhị trưởng lão gấp gáp, lúc ở đại hội gia tộc, khi Sở Hành Vân đối diện Sở Bình Thiên cũng có bộ dáng bình tĩnh thong dong như vậy.
Hắn sợ lần này lại có biến cố nên muốn nhanh chóng giải quyết Sở Hành Vân, tránh diễn ra hậu quả khó lường.
“Bị một tên thiếu niên dọa sợ tới như vậy, thật sự là mất mặt.” tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị cười nhạo, lật nhẹ hai tay, cầm chặt hai thanh trủy thủ, tiến nhập vào trong bóng tối, lướt đi rất nhanh tới hướng Sở Hành Vân.
Trên mặt nhị trưởng lão hiện lên vẻ độc ác, tay cầm trường đao hướng Sở Hành Vân gϊếŧ tới, hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất triệt để chém gϊếŧ Sở Hành Vân.
Cảm giác được dữ tợn sát ý trên người bọn họ, Sở Hành Vân không tỏ ra e ngại, hắn nhìn thật sâu về hướng Diêm Độc đang ẩn nấp, cười khẩy nói: “Chỉ bằng hai kẻ này cũng muốn uy hϊếp ta, ta thật bội phục sự vô tri của ngươi.”
Vừa nói, Sở Hành Vân nhảy lùi về sau, búng hai cánh tay áo, ngân quang lóe lên, một ngân châm nhỏ đột nhiên xuất hiện, Hồn Độc Châm.
Dịch: Hào Ca