Đám đông người xem đều lấy ánh mắt giễu nhìn hai người đi ra Thủy gia.
Bọn họ đều ít nhiều nghe được một ít về sự tình vừa xảy ra ở phòng khách Thủy gia, nhưng nghe kể cùng chính mắt thấy lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Vừa nhìn thấy Sở Hành Vân mang theo Thủy Lưu Hương xuất hiện, bọn họ đều mở miệng cười cợt, trong tiếng cười tràn đầy sự chế giễu.
"Cóc lấy ếch, lời nói này thật đúng là hoàn toàn chính xác."
"Phế vật Sở Hành Vân kết hôn cùng tiện chủng Thủy Lưu Hương, thật đúng là xứng đôi a!"
“Không cần để ý bọn họ, chúng ta về nhà thôi.” Sở Hành Vân quay sang nhìn Thủy Lưu Hương nói, trên miệng nở một nụ cười ấm áp, sau đó nắm tay nàng dắt đi trực tiếp đối diện sự châm chọc, chế giễu của đám đông, không chút nào trốn tránh.
Phủ đệ của Sở Hành Vân không ở trong thành Tây Phong mà là ở Sở trấn nằm bên ngoài thành Tây Phong
Mặc dù nói là phủ đệ, nhưng thực chất "phủ đệ" này là một cái sân không có nhiều diện tích lắm, chỉ có ít ỏi hai, ba gian phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy bất kỳ người hầu cùng tỳ nữ nào.
16 năm trước, Sở gia không giống với hiện tại. Lúc đó, Sở gia là đại gia tộc tiếng tăm lẫy lừng tại thành Tây Phong, ngay cả phủ thành chủ đều phải nể mặt 3 phần.
Năm đó, Sở Hành Vân cũng vừa được sinh ra. Đáng tiếc, Sở Hành Vân sinh ra không bao lâu thì Sở gia gặp tai họa, không biết vì sao lại bị một đám người lạ mặt ám sát. Cả gia tộc tử thương thảm trọng, mẫu thân của Sở Hành Vân cũng vì vậy mà mất tích.
Để tìm thê tử, cha của Sở Hành Vân đã ly khai thành Tây Phong đi tìm kiếm. Từ đó thì không có bất kì tin tin tức gì, không biết sống chết ra sao.
Từ đó về sau, Sở gia bắt đầu trở nên suy tàn đến mức phải di cư Sở trấn ra ngoài thành Tây Phong. Sản nghiệp trong gia tộc của cha hắn đều lấy lý do Sở Hành Vân còn nhỏ tuổi, lần lượt bị người khác tiếp quản.
Cuối cùng, gia tộc chỉ đưa Sở Hành Vân "cái phủ đệ" này. Cuộc sống của hắn khá là khổ cực.
Hai chữ thiếu chủ của hắn chỉ có danh mà không phận!
“Đi ra ngoài có chút vội vàng nên chưa có quét dọn qua a.” Sở Hành Vân liếc nhìn bên trong đình viện cỏ dại mọc thành bụi, ngượng ngùng gãi đầu.
“Vân ca ca đồng ý lấy ta làm vợ, ta vui mừng còn không kịp, làm sao lại để ý những thứ này.” Thủy Lưu Hương cười cười nói. Lời nói này thực sự là đến từ sự chân thành từ đáy lòng của nàng. Chỉ cần có thể ở cùng với Sở Hành Vân, cho dù khổ nữa, nàng cũng sẽ không oán giận tí nào.
Hai người vừa đi vào sân liền thấy một thiếu niên. Thân hình của hắn gầy gò, tay hắn đang cầm một con gà trống lớn, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, trên cánh tay thậm chí còn có vài vết máu.
“Thiếu chủ, ngươi đã trở về. Hôm nay là ngày vui của ngươi nên ta cố tình đi trộm một con gà, chuẩn bị làm thịt ăn mừng các ngươi kết hôn a.” Thiếu niên gầy gò nhếch miệng lên cười hắc hắc, nhưng đau đến nhăn nhó cả khuôn mặt.
“Tiểu Hổ, ngươi không cần phải làm như vậy!” Sở Hành Vân không có vui vẻ tí nào, ngược lại thở dài một hơi.
Thiếu niên gầy gò này tên là Sở Hổ, lúc nhỏ hắn lớn lên cùng Sở Hành Vân ở Sở gia, hai người sống nương tựa lẫn nhau, đặc biệt có tính cảm.
Hôm nay, lúc Sở Hành Vân tỉnh lại liền không phát hiện thấy Sở Hổ, toàn bộ đình viện đều trống rỗng, không có bất kì khí tức của ai.
Khi đó, Sở Hành Vân còn tưởng rằng Sở Hổ chịu không nổi nên đã ly khai Sở gia, tìm nơi khác nương tựa.
Hắn không ngờ, Sở Hổ cũng không có ly khai Sở gia mà lại nghe được tin tức Sở Hành Vân đi Thủy gia cầu hôn nên cố ý đi trộm một con gà trở về để chúc mừng chuyện vui của Sở Hành Vân.
Những vết thương trên người của hắn, không cần nói ra thì Sở Hành Vân cũng có thể đoán được chắn chắn là đi ăn trộm gà bị đánh.
“Thiếu gia, nếu như không phải trước đây Sở gia thu nhận ta, ta chỉ sợ đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ, chỉ một chút khổ sở liền không đáng kể chút nào! Vì thiếu gia, coi như là dầu sôi lửa bỏng, ta cũng không chối từ.” Sở Hổ quỳ hai đầu gối xuống đất nói.
Sở Hành Vân vội vàng đỡ lấy hắn, trong ánh mắt tràn đầy cảm động, cười nói: “Hôm nay là ngày vui, chúng ta không nói những việc không may mắn này. Ngươi nhanh đi làm thịt gà, chúng ta phải ăn một bữa thật ngon.”
“Vâng, thiếu chủ!” Sở Hổ gật đầu, lộ ra khuôn mặt ngây ngô. Sau đó hắn lập tức đem con gà trống lớn kia vào nhà bếp làm thịt.
Sở Hành Vân cùng Thủy Lưu Hương cũng không nhàn rỗi. Bọn họ tỉ mỉ quét dọn đình viện, mang bàn ghế ra, treo lên đèn l*иg màu đỏ thẫm ở trước cửa. Mặc dù chỉ trang trí đơn giản nhưng cả tòa viện lại tràn đầy không khí vui mừng.
Ăn cơm xong thì ngoài trời đã là một màu đen, vầng trăng tròn phát ra ánh trăng nhu hòa trên bầu trời đêm.
Hôm nay là ngày đại hôn, theo phong tục thì Sở Hành Vân phải cùng Thủy Lưu Hương ngủ chung gường, chính thức kết thành phu thê.
Nhưng sau khi ăn cơm tối xong, vẻ mặt của Thủy Lưu Hương bỗng đỏ bừng, vội vàng đi vào gian phòng khóa cửa lại.
Vẻ mặt và hành động của Thủy Lưu Hương làm Sở Hành Vân có chút dở khóc dở cười.
Trong lòng hắn biết rõ Thủy Lưu Hương đối với hắn là thật tâm thật ý, nhưng tuổi Thủy Lưu Hương quá nhỏ, chỉ là tiểu cô nương 15 tuổi, còn chưa trải qua chuyện nam nữ. ( Là nện đó ae - lushi:crazy)
Sở Hổ đang rửa bát nhưng cũng chú ý đến Sở Hành Vân. Hắn nhìn theo ánh mắt của Sở Hành Vân, nhìn về phía căn phòng của Thủy Lưu Hương, trên mặt lập tức lộ ra thâm ý tươi cười, nói: “Thiếu gia, ta nhớ không lầm thì ở trong kho hàng còn có chiếc chìa khóa sơ cua a, người có muốn ta lấy ra không?”
“Cái tên này, thiếu gia ta là hạng người như vậy sao!” Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Sở Hổ, thấp giọng quát: “Tên đầu đất, còn nghĩ đến mấy thứ này sao, nhanh đi ngủ đi.”
“A.” Sở Hổ bĩu môi, lập tức chạy nhanh như chớp về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng Sở Hổ rời đi, Sở Hành Vân lắc đầu. Nhưng bầu không khí này làm hắn có cảm giác thật thoải mái giống như cảm giác ấm áp của gia đình vậy.
Trở lại phòng của mình, Sở Hành Vân cũng không có lập tức ngủ mà ngồi xếp bằng ở trên giường.
Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở. Nơi mi tâm của hắn toát ra một đạo kim mang, ngưng tụ thành một quả ngọc thạch lớn chừng quả đấm như trẻ mới sinh, rơi vào trong tay của Sở Hành Vân.
Nhìn quả ngọc thạch quen thuộc này, Sở Hành Vân bỗng nhiên cười, có chút không thể lí giải nổi.
Trước ngày hôm nay, hắn nhớ rõ là hắn đang khổ tu ở đỉnh núi Thiên Linh Sơn, chuẩn bị bước vào Đế Cảnh thì một thanh trường thương bất thình lình đâm thấu ngực, xuyên qua trái tim của hắn.
Người động thủ là anh em kết nghĩa của Sở Hành Vân, Ngạo Dương Võ Hoàng, một trong thập đại Võ Hoàng - Tiêu Hình Thiên.
Người này kết bạn cùng Sở Hành Vân ở Vô Tận Nghiệt Hải. Khi đó, Tiêu Hình Thiên bị vô số cường giả vây công, đã đến đường cùng. Sở Hành Vân chính là người đã cứu hắn, giúp hắn giải vây, giúp hắn chữa thương.
Sau đó, hai người bọn họ cảm thấy hợp nhau, liền kết bái làm huynh đệ từ đó cùng nhau đi vào chân linh đại lục, đột nhập bí cảnh, gϊếŧ cường địch, đoạt bí bảo, tình nghĩa sâu nặng còn hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Nhưng cuối cùng, Tiêu Hình Thiên lại phản bội Sở Hành Vân, âm thầm đánh lén làm hắn chết tại chỗ!
Trước khi chết, Sở Hành Vân vẫn khó mà tin được sự thật này. Khi xung quanh bao phủ đều là màu đen, hắn lần thứ hai mở hai mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện hắn đã trờ về lúc hắn mười sáu tuổi.
Nghĩ đến đây, Sở Hành Vân chợt rơi vào trong ký ức xa xưa.
Sở Hành Vân còn nhớ rõ trước đây sau khi hắn khỏi hẳn bệnh nặng thì vội vội vàng vàng chạy đến Thủy gia cầu hôn Thủy Thiên Nguyệt. Kết quả cuối cùng, hắn không chỉ có bị Thủy gia cự tuyệt, còn bị Thủy Sùng Hiền đánh thành trọng thương, đuổi ra khỏi thành Tây Phong.
Khi đó, Sở Hành Vân cảm giác hắn gần như đã sắp chết rồi. Thủy Lưu Hương bỗng xuất hiện giúp hắn chữa thương, tìm chỗ ở, chiếu cố hắn, cho đến khi hắn khỏi hẳn.
Trải qua đoạn thời gian này, Sở Hành Vân đã yêu Thủy Lưu Hương sâu đậm. Hai người ly khai thành Tây Phong, mai danh ẩn tích, ở Lưu Vân Hoàng Triều lang thang, nay đây mai đó, lấy trời làm mền, đất làm chiếu sống qua ngày.
Lúc đó tuy rằng rất khổ cực nhưng hai người bọn họ đều tràn đầy hạnh phúc trên khuôn mặt.
Nhưng ngày vui chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, bọn họ không may gặp thú triều tập kích. Thủy Lưu Hương vì bảo vệ Sở Hành Vân nên chết thảm ở dưới nhanh vuốt yêu thú.
Cảnh tượng đó đã khắc ở sâu trong đầu hắn, Sở Hành Vân vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên.
Trải qua trận thú triều hung hiểm đó, Sở Hành Vân vẫn còn sống.
Mặc dù thiên phú của hắn thấp nhưng bằng vào cảm giác sinh tồn nhạy cảm, hắn đi hết cả chân linh đại lục. Qua nhiều kỳ ngộ, cuối cùng trở thành Phách Thiên Võ Hoàng oai phong một cỏi.
“Nghìn năm thời gian giống như một giấc mộng a! Nếu trời cao lại cho ta một cơ hội, ta nhất định sẽ không để sự việc năm đó phát sinh nữa!” Sở Hành Vân nắm chặt tay lại, ở trong lòng yên lặng phát thệ. Trong đầu hắn chậm rãi hiện ra hai hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ thân thiêt.
Dịch giả: lushi