“Câm miệng!” Sau khi nghe Sở Hành Vân nói, đột nhiên Tần Sơn phẫn nộ quát một tiếng.
Vẻ mặt của hắn rất cổ quái, không phải phẫn nộ, cũng không phải lạnh lùng mà lại có vài phần sợ hãi.
Chỉ thấy hắn vung tay lên, cửa chính của căn phòng liền bị đẩy ra, hơn mười người hộ vệ cầm đao đi đến, đem Sở Hành Vân bao vây lại, ánh mắt gắt gao nhìn Sở Hành Vân chằm chằm, như lâm đại địch.
“Phẩm chất đan dược không cao cũng không để cho người khác nói ra, đây là tác phong làm việc của Bách Bảo Lâu sao?” Trên mặt Sở Hành Vân toát ra vẻ trào phúng càng đậm, liếc mắt nhìn đan dược trên mặt bàn như chưa từng được thấy.
“Sở công tử, Bách Bảo Lâu chúng ta không làm cuộc giao dịch này nữa, xin ngươi mau chóng rời khỏi. Nếu như ngươi còn dám can đảm tiếp tục chửi rủa thì cũng đừng trách ta trở mặt.” Tần Sơn tựa hồ rất gấp, nháy mắt với bọn hộ vệ, tựa hồ có ý là đem Sở Hành Vân mang ra ngoài.
“Tần Sơn, đem tiểu tử này mang tới chỗ ta.” Đúng lúc này, một giọng nữ thanh thúy từ xa truyền tới, làm cả người Tần Sơn run lên, toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng lên.
“Một tên tiểu tử còn chưa dứt sửa chỉ thuận miệng nói bậy mà thôi, xin Vũ Yên tiểu thư bớt giận.” Tần Sơn lấy lòng nói, vừa nói hắn vừa chỉ tay ra ngoài, ý là bảo Sở Hành Vân mau cút ra Bách Bảo Lâu.
“Dẫn hắn lại đây!” Giong của vị nữ tử kia vang lên lần thứ hai. Thanh âm lần này lộ ra vẻ không kiên nhẫn rất rõ ràng.
“Dạ”.Tần Sơn không dám nhiều lời nữa, chỉ dám dạ một tiếng xác nhận với vị tiểu thư nọ.
“Tiểu tử, một lát nữa ngươi tốt nhất không nên nói chuyện lung tung, bằng không thì ai cũng không bảo vệ được ngươi.” Tần Sơn nói lời đe dọa, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Sở Hành Vân. Sau đó hắn liền dẫn Sở Hành Vân đi tới một gian mật thất ở bên ngoài.
Đẩy cửa phòng ra, thứ đầu tiên đập vào mắt Sở Hành Vân là một tòa thanh đồng đan đỉnh cao to, dưới đỉnh có hỏa diễm đang cháy, khói bốc lên dày đặc, chính giữa mật thất lại tràn đầy hương thơm của đan dược.
Ở phía trước đan đỉnh có một người nữ tử đứng thẳng. Người thiếu nữ này mặc nghê thường(*), tóc trên đầu cột thành búi, đôi mắt sáng như trăng, đôi môi có màu hồng phấn, da thịt thì trắng nõn như tuyết vậy, trước ngực là hai quả đồi núi tương đối lớn, đường viền có thể nói là đủ để ngạo nhân.
Cô gái này nhìn qua thì mới chỉ 22, 23 tuổi nhưng phát ra khí chất mê người không gì sánh được, giống như đào mật vừa chín làm cho người ta khó mà dời đi ánh mắt.
Tần Sơn khom người, căn bản không dám nhìn thẳng hồng y nữ tử, lại rất cung kính nói: “Vũ Yên tiểu thư, ta đã mang đến người ngươi muốn, hắn đang đứng ở trước cửa.”
“Cho hắn vào đi.” Giọng nói Tần Vũ Yên có vẻ tùy ý vang lên. Sau đó, cô ta quay sang nhìn Sở Hành Vân, cảm giác không khỏi có chút cổ quái.
Thiếu niên đứng ngoài cửa có tuổi còn khá nhỏ, đang ở thời kì trưởng thành, thường dễ dàng xúc động nhưng trên người của hắn thì Tần Vũ Yên lại hoàn toàn không cảm giác được vẻ táo bạo này, ngược lại cô ta lại cảm thấy hắn có vẻ trấn định một cách tự nhiên, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Lúc Tần Vũ Yên quan sát Sở Hành Vân thì ánh mắt của Sở Hành Vân cũng dừng lại ở trên người Tần Vũ Yên, trong lòng hắn có chút khϊếp sợ. Cô gái này rất xinh đẹp, trên người còn tự nhiên tản mát ra một luồng mị khí. Nếu đổi lại là nam nhân khác thì sớm đã bị mê hoặc, điên đảo tâm trí.
“Cô gái này cũng không phải người bình thường!” Sở Hành Vân đưa ra nhận xét,trong lòng hắn âm thầm cảnh giác. Sau đó, hắn trực tiếp bước chân vào mật thất.
Tần Vũ Yên hướng về phía Sở Hành Vân đi tới, cứ mỗi một bước đi thì bộ ngực của cô ta sẽ nẩy lên rồi hạ xuống, nhìn vô cùng kí©h thí©ɧ, nói đơn giản là khung cảnh cực kỳ hương diễm.
Cô ta khoanh hai tay để trước ngực, trong giọng nói có chút lạnh lùng: “Ngươi mới vừa nói dược hiệu Thối Thể Đan do ta luyện chế không đủ bốn thành, còn nói ta không có tư cách tự xưng là thâm niên luyện đan sư. Ngươi có giải thích gì cho những lời nói của ngươi không?”
“Vũ Yên tiểu thư, vừa rồi ta cũng đã nói rõ, tiểu tử này chỉ là thuận miệng nói bậy, đơn thuần muốn vu tội Bách Bảo lâu chúng ta. Chỉ bằng vào thân phận của Vũ Yên tiểu thư là luyện đan sư nhị cấp, luyện chế một quả Thối Thể Đan nho nhỏ tuyệt đối là dễ như trở bàn tay.” Tần Sơn vội vàng nói.
“Thì ra cô nàng này là một gã luyện đan sư nhị cấp!” Trong lòng Sở Hành thầm nghĩ.
Con đường luyện đan yêu cầu thiên phú cực cao, rất ít người có thể trở thành một gã luyện đan sư.
Người nữ tử xinh đẹp trước mắt này tuổi không lớn lắm lại có thể đạt tới được trình độ nhị cấp luyện đan sư, thật sự là rât hiếm có, tiền đồ bất khả hạn lượng. Khó trách Tần Sơn sẽ cung kính như thế đối với nàng.
“Ta cho ngươi nói chuyện sao?” Tần Vũ Yên trừng mắt nói làm Tần Sơn ngậm miệng đứng tại chỗ, không dám lên tiếng nữa. Sau đó, ánh mắt của cô ta rơi vào trên người của Sở Hành Vân, nói: “Hôm nay nếu ngươi không đưa ra cho ta một lời giải thích thì cũng đừng nghĩ đến chuyện bước nửa bước ra khỏi Bách Bảo Lâu.”
Giọng nói của Tần Vũ Yên mang theo vẻ lạnh lùng, đồng thời còn mang theo ý tứ uy hϊếp Sở Hành Vân.
Nhưng Sở Hành Vân cũng không có vì vậy mà sợ hãi, hắn lạnh nhạt nói: “Thối Thể Đan là đan dược nhất phẩm chỉ sử dụng có ba loại linh tài nhưng tỉ lệ mỗi một loại linh tài đều cực kỳ nghiêm ngặt. Đặc biệt, trước khi sử dụng thì linh tài phải dùng sương sớm ngâm qua để tiêu trừ tạp chất. Nếu không coi như là có luyện chế thành công thì đan dược cũng sẽ còn chứa nhiều tạp chất, làm suy giảm dược hiệu.”
“Ngâm sương sớm để tiêu trừ tạp chất? Ta chưa từng nghe nói qua cái phương pháp này.” Tần Vũ Yên nhíu mày nói. Nàng học tập đan đạo được ba năm, đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi nhưng lại chưa từng nghe nói qua phương pháp mà Sở Hành Vân vừa mới nói.
“Chưa nghe nói qua không chứng minh được là nó không tồn tại. Ngươi chỉ cần thử một chút liền sẽ biết đúng sai, ý ngươi thế nào?” Sở Hành Vân bước đi đến trước cái bàn, tay hắn lấy ra một tờ đan phương đặt trước mặt của Tần Vũ Yên.
“Dựa theo tỉ lệ linh tài trên đó luyện chế Thối Thể Đan một lần nữa, nhớ kỹ lời nói của ta, phải dùng sương sớm ngâm trừ tạp chất, một chút cũng không thể sai.” Sở Hành Vân quay sang nhìn Tần Vũ Yên nói, trong giọng nói mang theo một tia nghiêm khắc.
“Làm càn, ngươi không biết Vũ Yên tiểu thư là người phương nào sao, lại dám ra lệnh cho nàng!” Thấy một màn như vậy, Tần Sơn cả kinh nhảy dựng cả người lên, quay sang Sở Hành Vân quát.
Nhưng Tần Vũ Yên lại phớt lờ Tần Sơn, gật đầu với Sở Hành Vân nói: “Được, ta nhất định dựa theo lời ngươi nói làm từng bước. Nếu thành công thì ta không truy cứu nữa, ngược lại nếu thất bại, ta tuyệt đối sẽ cho ngươi biết th Bách Bảo Lâu nửa bước.”
“Tùy ngươi xử trí.” Sở Hành Vân nhún vai.
Thấy Sở Hành Vân tựa như đã định liệu trước tình huống này, Tần Vũ Yên cảm thấy thật thú vị, dùng tay cầm tờ đan phương lên, bộ dáng giống như là chuẩn bị bắt đầu luyện chế đan dược.
“Này!”Thanh âm của Sở Hành Vân đột nhiên vang lên làm Tần Vũ Yên đứng lại.
Tần Vũ Yên quay đầu lại, giọng nói có chút lạnh lùng: “Thế nào? Ngươi muốn đổi ý?”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ta tuyệt đối sẽ không đổi ý, chỉ là ngươi luyện chế Thối Thể Đan, cũng cần tốn một ít thời gian. Trong khoảng thời gian này thì ta có thể hay không mượn dùng đan đỉnh của ngươi một chút?” Sở Hành Vân chỉ vào lục túc đan đỉnh sau lưng Tần Vũ Yên nói.
“Ngươi cũng muốn luyện chế đan dược?” Tần Vũ Yên có cảm giác không thể tin nổi nói.
Tần Vũ Yên thấy được tu vi của Sở Hành Vân chỉ là Thối Thể Cảnh tam trọng thiên. Theo nàng, tu vi thấp như vậy thì cho dù là Thối Thể Đan cấp thấp nhất cũng không thể luyện chế ra tới.
Sở Hành Vân không trả lời Tần Vũ Yên, bình tĩnh nói: “Linh tài ta sử dụng sẽ trả cho ngươi dựa theo giá thị trường. Về phần lục túc đan đỉnh này là cao cấp phàm khí, ta sử dụng một lần liền trả ngươi 1000 lượng bạc, ý ngươi thế nào?”
Tần Vũ Yên lại nhìn Sở Hành Vân, từ trong đôi mắt của Sở Hành Vân, nàng dĩ nhiên cảm thấy có một ngọn lửa nóng, tựa như là một gã đan đạo tông sư lánh đời nhiều năm lại nhìn thấy đan đỉnh lần thứ hai, không kịp chờ đợi muốn ngay lập tức luyện đan một phen, đại triển thân thủ.
“Được, ngươi có thể tùy ý sử dụng linh tài nơi này.”
Ánh mắt Tần Vũ Yên dời đi, quay qua Tần Sơn nói rằng: “Tần Sơn, ngươi ở bên ngoài coi chừng, bất kể là ai tới, cũng không cho vào. Ta cũng muốn nhìn xem hắn có thể luyện chế ra loại đan dược nào!”