Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)

Chương 43: Hồi 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Từ Anh cùng Lý Ngọc Châu đi lại, mỗi người cầm một viên trung tâm đơn, bóc lấy mảng vỏ bên ngoài nuốt vào. Nhất Linh nhìn vẻ mặt van nài của đám Lý Thanh Long, lạnh lùng: “Nối giáo cho giặc, vốn dĩ ta muốn để mặc mấy người, nhưng nể mặt Anh tỉ, Ngọc Châu, ta tha cho lần này!”

Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu mừng rỡ cùng đám sư đồ Hồng y lão tổ đi lại, mỗi người lấy một viên trung tâm đơn. Uống xong thuốc giải, trên mặt người nào người ấy không khỏi lộ vẻ ngượng nghịu khó xử.

Nhất Linh lại quay sang hỏi Thủ Tự Hùng: “Ngũ chưởng môn trúng độc gì, thuốc giải đâu?”

“Ngũ chưởng môn trong hóa công tán, đây là thuốc giải.” Thủ Tự Hùng lại lấy ra một bình ngọc: “Lấy một ít bôi lên mũi là được!”

Nhất Linh mở nắp bình ra xem, bỗng hắt hơi một cái, thốt lên: “Thơm quá!” Đoạn cười hì hì đưa bình đến trước mặt Hàn Nguyệt Thanh: “Bảo kiếm tặng tráng sĩ, phấn thơm tặng giai nhân! Bình phấn thơm này xin Nguyệt tỉ hãy nhận cho.”

Hàn Nguyệt Thanh lườm cậu một cái sắc như dao: “Bẻm mép!” Rồi hớn hở cầm lấy bình ngọc đưa cho ngũ đại trưởng môn.

Nhất Linh bỗng nhớ đến chuyện của Phương Kiếm Thi, lại nhìn Thủ Tự Hùng gằn giọng: “Ngươi đã có thực lực hùng bá Hắc Bạch lưỡng đạo, vì sao còn hai lần gây nên xung đột giữa Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ Thiên Long, rốt cuộc ngươi có dã tâm gì?”

“Cái gì mà hai lần gây xung đột giữa Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ Thiên Long, ta không có!” Thủ Tự Hùng đờ người ra nghi hoặc, vẻ ngây ngô như không hiểu gì.

“Còn dám giở trò trước mặt ta hả?” Tinh quang trong ánh mắt Nhất Linh rực lên, chằm chằm nhìn vào mắt Thủ Tự Hùng quát: “Lần thứ nhất Hỏa Long đạo nhân hại chết Vạn Vân Phi, Kim Long Thuỵ, sau đó Thất phu nhân hại chết Phương Kiếm Thi, mục đích đều là gây nên xung đột giữa Hiệp Nghĩa Đạo và thuộc hạ Thiên Long, lẻ nào không phải do ngươi sai khiến?”

“Hỏa Long đạo nhân, Phương Kiếm Thi?” Thủ Tự Hùng lẩm bẩm, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ, song cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không phải ta, ta không quen biết họ.”

Tử Long chân nhân hét lớn: “Rõ ràng là ngươi gϊếŧ Phương Kiếm Thi, đến bây giờ vẫn còn giảo biện!” Mặt lão đỏ phừng, khớp ngón tay vặn vào nhau răng rắc. Nếu không phải vì công lực chưa hồi phục, chỉ e lão đã xông đến liều mạng với Nhất Linh rồi.

Nhất Linh liếc mắt nhìn Tử Long chân nhân, trong lòng nghi hoặc lẫn thất vọng, nghĩ thầm: “Cả Hoả Long lẫn Thất phu nhân đều không phải do Thủ Tự Hùng sai khiến, thế thì người này rốt cuộc là ai? Xem ra chướng ngại ngăn cản giữa ta và Nguyệt tỉ không phải chốc lát mà phá bỏ được.”

Trong lòng bực tức, Nhất Linh lạnh lùng nói với Thủ Tự Hùng: “Ta và ngươi duyên phận không ít, vốn có thể có chút tình cảm, nhưng lòng dạ ngươi quá độc ác, những chuyện ngươi làm đều không thể tha thứ, ngươi dùng trung tâm đơn hại người, vậy hãy dùng nó mà tự kết liễu đi!” Nói rồi vứt cho Thủ Tự Hùng một viên trung tâm đơn đã bóc vỏ.

Bỗng Lục Từ Anh kêu lên một tiếng thất thanh: “Không!” Rồi lao người lại gạt viên độc dược, đoạn quỳ sụp xuống khóc lên thảm thiết.

Nhất Linh giật nãy mình, vội đỡ nàng dậy: “Anh tỉ, tỉ sao vậy?”

Lục Từ Anh vẫn không chịu ngẩng mặt lên.

Lý Ngọc Châu cũng từ từ bước lại, nước mắt ròng ròng. Nhất Linh lại một phen giật mình, thốt lên: “Ngọc Châu, nàng… các nàng sao vậy?”

“Bọn thϊếp… đều có mang rồi!”

Lý Ngọc Châu nhắm nghiền hai mắt, uất lệ lã chã tuôn rơi, giọng nói tràn đầy những đau khổ tuyệt vọng, thân người lảo đảo như muốn ngã.

“Không, chuyện này không thể nào!” Nhất Linh điên cuồng gào lên.

Lý Ngọc Châu mở mắt ra nói: “Là thật đấy, mấy hôm nay bọn thϊếp đã cảm thấy nhưng không tin, tối qua bị… bị sư phụ hắn nhìn ra được.”

“Không đúng mà!” Nhất Linh lẩm bẩm, đưa tay bắt mạch Lục Từ Anh, lòng bỗng rung lên đoạn lại đưa tay đặt lên mạch môn của Lý Ngọc Châu, sắc mặt lập tức tái mét.

Lục Từ Anh đứng dậy, nước mắt trên mặt còn chưa khô song giọng nói đã có vẻ bình tĩnh: “Ta và Ngọc Châu đã thương lượng rồi, đứa bé không thể không có cha, xin chàng hãy nương tình, phế bỏ võ công nhưng đừng làm hại đến tính mạng hắn.”

Ánh mắt Lục Từ Anh vẫn đầy đau khổ nhưng đã trở lại kiên định. Lý Ngọc Châu trái lại vẫn ròng ròng nức nở, nghẹn ngào nói không thành tiếng: “Nhất Linh!”

Nhất Linh ảo não gật đầu: “Được rồi, hai nàng đã cho ta cơ hội, chỉ là ta không tốt với các nàng.” Đoạn giơ tay điểm vào khí hải đan điền của Thủ Tự Hùng, hóa giải Nhϊếp hồn đại pháp.

Thủ Tự Hùng rùng người dần dần tỉnh lại, định nhảy lên nhưng lại rơi phịch xuống đất. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, dần hiểu ra mọi chuyện, thù hận nhìn Nhất Linh cay cú: “Vương Nhất Linh tên tặc trọc đầu nhà ngươi. Ngươi thắng rồi, gϊếŧ ta đi, tất cả những gì của ta, cả Thiết Huyết Minh và nữ nhân đều thuộc về ngươi rồi.”

Nhất Linh lắc đầu: “Không, là ngươi đã thắng. Thiết Huyết Minh ta không muốn, cái ta muốn là Anh tỉ và Ngọc Châu nhưng họ đều đã không cần ta nữa!” Nhất Linh nhìn Lý Ngọc Châu rồi Lục Từ Anh đoạn nói: “Thiết Huyết Minh vốn là của Thủ Tự Hùng, hai nàng hãy nhận lấy. Hãy đến Trung Nghĩa cốc, ta sẽ bảo Cổ đường chủ mấy người phò trợ các nàng, đợi bọn trẻ lớn lên hãy cho chúng làm minh chủ Thiết Huyết Minh.”

Lục Từ Anh gật đầu, quay người đỡ Thủ Tự Hùng đứng dậy, đi thẳng đến cỗ xe ngựa còn mui, đến khi khuất hẳn vào trong xe cũng không quay lại nhìn Nhất Linh thêm một lần.

Lý Ngọc Châu sà vào lòng Nhất Linh, nức nở mãi không chịu rời.

Nhất Linh lòng đau như cắt, cố gượng kềm chế bản thân, khẽ vỗ vào vai nàng, dịu dàng: “Nàng hãy học theo Anh tỉ đi đi!”

Lý Ngọc Châu bưng mặt chạy vào trong xe ngựa. Từ cỗ xe bắt đầu truyền ra tiếng khóc nức nở không thể kiềm nổi của cả hai nàng.

Nhất Linh tối mặt lảo đảo, cuối cùng cũng không thể kềm nổi nước mắt, đau đớn thốt lên; “Anh tỉ, Ngọc Châu, ta biết kiếp này ta đã mất hai nàng rồi!”

Tất cả những người có mặt tại đó, không một ai là không cảm thấy xót xa, nhất là những người trong Quần Anh, Thanh Long hai hội. Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu mắt đều hoen đỏ.

0O0

Hàn Nguyệt Thanh giải độc cho ngũ đại trưởng môn, đầu tiên là Thiên Phong Tử, Pháp Tính Thiên ni là người thứ hai, Tử Long Chân nhân đang đứng sau đột nhiên tranh lên trước nhận lấy ngọc bình, lấy ra một ít bôi lên mũi.

Cảnh sinh ly tử biệt giữa Nhất Linh và Từ Anh, Ngọc Châu hai ànng đã thu hút mọi ánh mắt của chúng nhân tại đó, không còn ai để ý đến Tứ Long chân nhân đang lặng lẽ lẻn đến bên cạnh xác Nguyên Linh Tử, cầm lấy bảo kiếm của lão ta.

Đúng vào lúc Nhất Linh đang đau đớn đến mất cả thần hồn thì Tử Long chân nhân bất ngờ lao đến như một tia chớp, bảo kiếm trong tay đâm thẳng tới Nhất Linh, miệng thét lên: “Yêu nghiệt ma giáo, nạp mạng đây!”

Chưởng môn Võ Đang võ công đâu phải tầm thường, thanh xuất kiếm đáo, nháy mắt đã uy hϊếp tính mạng Nhất Linh. Chúng nhân nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, Hàn Nguyệt Thanh là người đầu tiên phát hiện song cũng không kịp ngăn cản, khϊếp hãi đến đờ cả người.

Chỉ một sát na là tính mạng Nhất Linh hưu hỉ, bỗng một luồng ám lực từ đâu ào đến đâm sầm vào người Tứ Long chân nhân, hất lão bật ra đến cả ba trượng.

Tứ Long ngã chỏng gọng, máu me rỉ ra cả mồm lẫn mũi, bảo kiếm tuột khỏi tay bắn tung ra xa.

Lý Phi căm hờn hét lên: “Tặc đạo vô sỉ, dám đánh trộm há!”

Thì ra Lý Phi tuy quay lưng lại song mọi động tĩnh phía sau đều không qua khỏi đôi tai chàng. Có điều chàng cũng không ngờ Tứ Long chân nhân lại thâm độc vô sỉ đến vậy, có thể mặt dày ám toán người vừa cứu mạng mình, may mà còn ra tay kịp.

Thực ra võ công đạt đến cảnh giới như của Nhất Linh, người khác đã hoàn toàn không còn khả năng ám toán, nhưng khí ấy Tình Ma trong cậu đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, quên hết mọi thứ mà than khóc vì mất hai nữ nhân, đâu còn bụng dạ nghĩ đến chuyện có người đánh lén.

Lý Thanh Long cùng Lục Cửu Châu đồng thanh hét lên, lao đến Tứ Long chân nhân. Hàn Nguyệt Thanh và bốn vị trưởng môn kia đều giật thót mình, vội vàng dịch người đứng chận trước mặt lão ta.

Lý Thanh Long quát lớn: “Hàn côn nương xin hãy tránh ra, bằng không Lý Thanh Long này phải đắc tội rồi!

Bên cạnh lão, Lục Cửu Châu, Hồng Y lão tổ và mấy đàn chủ người nào người ấy cũng tức giận ngút trời. Nhất Linh chế phục Thủ Tự Hùng giải phóng mấy người, lại còn không hiềm thù cũ mà cho họ thuốc giải độc. Mấy lão nhân vừa kính vừa sợ, đang không biết lấy gì báo đáp, lúc này chỉ hận một điều không thể ăn sống nuốt tươi Tử Long chân nhân. Nếu không e dè mối quan hệ đặc biệt giữa Hàn Nguyệt Thanh và Nhất Linh thì Tử Long đã thành miếng thịt băm rồi.

Hàn Nguyệt Thanh vẫn đang run bắn bởi Nhất Linh thiếu chút nữa là chết dưới kiếm cjuar Tử Long chân nhân, nhưng cũng tuyệt đối không thể để cho lão ta phải bỏ mạng trong tay đám Lý Thanh Long. Tiến thoái lưỡng nan, nàng hốt hoảng thốt lên: “Nhất Linh!

Nhất Linh thở dài một tiếng, xua tay: “Long đầu, Hội chủ, đa tạ các vị, thôi bỏ qua đi!”

Nhất Linh đã lên tiếng, mấy lão nhân không thể không kềm chế nộ khí. Cửu Châu vẫn hằm hằm tức giận, chỉ vào Tử Long chân nhân gằn giọng: “Mũi trâu kia, nói cho ngươi hay, đừng có dại dột mà chống đối Vương Minh chủ! Hai tháng trước Thanh Long Quần Anh hai hội đều đã đại bại mà lui, hôm nay cả Thủ Tự Hùng cũng phải ôm hận, đều là bởi không biết tự lượng sức mình. Ngũ đại phái các ngươi có mạnh hơn được lưỡng hội ta không, có so được với Thủ Tự Hùng không? Nếu còn chấp nê bất ngộ, đợi đến lúc cả ngũ phải tuyệt diệt rồi hối cũng không kịp đâu!”

Những lời này chẳng khác gì sấm đánh bên tai dội thẳng vào Ngô Bán thiền sư bốn người, khiến cho ai nấy không khỏi mặt biến sắc.

Bản thân Nhất Linh võ công cao cường đã là không thể tưởng tượng nổi, nhưng điểm đáng sợ nhất là sự phức tạp trong lai lịch của cậu ta: Là Minh chủ Thiết Huyết Minh, cô gia của thuộc hạ cũ Thiên Long, lại còn có một đại ca Lý Phi khí thế khϊếp người, thần bí khó lường, thậm chí lúc này cả Thanh Long, Quần Anh lưỡng hội và Tuyết Sơn phái cũng lên tiếng nguyện xả thân cho cậu. Nếu khi nãy Tử Long chân nhân ray tay mà đắc thủ thì thảm họa nào sẽ giáng xuống đầu ngũ đại phái, thậm chí cả Hiệp Nghĩa Đạo đây? Thật là có nghĩ cũng không dám tưởng tượng.

Nhất Linh lại lắc đầu: “Thôi đi!” Rồi rút Thanh Long tiên ở thắt lưng đưa cho Lý Thanh Long; “Long đầu, hội chủ, Anh tỉ và Ngọc Châu cai quản Thiết Huyết Minh, còn phải mong hai vị quan tâm nhiều.”

Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đồng thanh: “Minh chủ yên tâm!”

Nhất Linh lắc đầu: “Ta không còn là Minh chủ nữa, gọi ta là Nhất Linh.”

Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đưa mắt nhìn nhau. Lý Thanh Long đột nhiên vòng tay nói: “Đợi con của Từ Anh và Ngọc Châu ra đời, ba đại bang phái Hắc đạo sẽ chính thức nhập làm một. Lúc đó Lý mỗ sẽ xin thay mặt ba đại phái Hắc đạo mời Vương công tử đảm nhiệm chức tổng minh chủ.”

Mấy đàn chủ phía sau đều hết sức phấn chấn, uy dũng của Nhất Linh quả thật đã làm cho họ phục đến sát đất, khi ấy đều đồng loạt vòng tay khom người nói lớn: “Kính thỉnh Vương công tử đảm nhiệm chức tổng minh chủ tam phái.”

Trong lòng Nhất Linh chỉ yêu phụ nữ, chán ghét nhất là quyền thế danh lợi, lòng đang tan nát vì phải vĩnh biệt cả hai mối tình, đâu còn tâm tư nghĩ đến bang chủ minh chủ, vội xua tay nói; “Cảm ơn các vị, minh chủ Thiết Huyết Minh ta không muốn làm, đâu còn ham muốn chức tổng minh chủ, xin các vị hãy tìm một cao nhân khác!”

Lý Thanh Long, Lục Cửu Châu đã biết rõ Nhất Linh coi thường quyền vị, nhưng lúc này đã có ý, đâu dễ để cậu từ chối. Lý Thanh Long mặt mày tươi tỉnh: “Minh chủ không cần phải làm gì cả, chúng tôi sẽ lập tức trở về chỉnh đốn đường môn, thương lượng chuyện ba phái hợp nhất, minh chủ cứ làm việc của mình, chúng tôi thương lượng xong sẽ đến bẩm báo với minh chủ.” Nói xong không để cho Nhất Linh tỏ thái độ, đồng loạt khom người, lên xe ngựa rời đi. Sư đồ Hồng y lão tổ cũng từ biệt trở về.

Nhìn bóng xe ngựa khuất dần, Nhất Linh càng thấy lòng đau nhói.

Tử Long chân nhân đột nhiên hét lên một tiếng, tung người chạy về một phía.

Thiên Phong Tử mấy người giật mình, đồng loạt thốt lên: “Tử Long đạo hữu!” Rồi cùng đuổi theo lão ta. Hàn Nguyệt Thanh cũng dợm bước định chạy theo họ.

Nhất Linn hoảng hốt gọi với theo: “Nguyệt tỉ!”

Hàn Nguyệt Thanh quay lại nhìn Nhất Linh, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn chạy theo ngũ đại trưởng môn.

Nhất Linh lảo đảo ngồi phịch xuống đất, Lý Phi giật mình chạy lại đỡ cậu ta dậy. Nhất Linh bỗng ôm chầm hai chân Lý Phi, khóc lóc thảm thiết: “Người ta đi cả rồi, đại ca, họ đều không cần đệ nữa rồi!”

Trong lúc đau khổ, Nhất Linh đã quên mất lời cảnh cáo không cho động chân động tay của Lý Phi, Lý Phi khẽ rùng mình nhưng vẫn đứng yên.

Nhất Linh gục đầu vào chân Lý Phi khóc lóc thảm thiết, Lý Phi bất giác đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc cậu, nghĩ bụng: “Không ngờ hắn ta lại đa tình đến vậy, hừm, hắn khóc thật chẳng khác một đứa trẻ!”

Lý Phi là người duy nhất biết Nhất Linh là truyền nhân của Thiên Long, nhưng cũng không tưởng tượng nổi Nhất Linh còn nhất thể tam tâm. Thiên Long tạo ra một Nhất Linh hào khí l*иg lộng càn khôn, Âm Ma khiến cậu có thể nhìn thấu mọi âm mưu quỷ kế của người đời, nhưng trong cơ thể Nhất Linh thực sự chiếm thế thượng phong lại là Tình Ma. Chính vì thế lúc đắc ý phong tình thì cơ trí linh biến, hão mãnh ngất trời, nhưng một khi tình trường thất ý thì lập tức thiên hờn địa ám, mềm yếu chẳng khác một đứa trẻ. Tính khí thất thường đó chính là kế thừa của Tình Ma không sai một mảy may.

Nhất Linh cứ thế khóc ròng, ướt sũng cả hai ống quần Lý Phi. Lý Phi xoa đầu cậu an ủi: “Đừng khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu, khóc khóc mếu mếu còn ra thể thống gì?”

Lý Phi không nói còn đỡ, vừa nói câu đó Nhất Linh còn khóc lớn hơn, than thở: “Nguyệt tỉ mấy người đều không cần đệ rồi, đệ thà làm nữ nhân cũng phải khóc cho thỏa!”

Lý Phi dở khóc dở cười, nghĩ một hồi rồi nói: “Lục Từ Anh, Lý Ngọc Châu đi theo Thủ Tự Hùng là chuyện không thay đổi được, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đâu phải không cần đệ nữa.”

“Nhưng tỉ ấy cũng đã đi theo năm trưởng môn rồi, lần này chắc cũng giống như lúc trước, sẽ không để ý đến đệ nữa đâu!” Nhất Linh lại khóc nức nở.

“Sao lại giống như trước được? Không thể như vậy!” Lý Phi lắc đầu: “Trước đây Hàn Nguyệt Thanh coi đệ là hung thủ giêt chết Phương Kiếm Thi, là tử địch của Hiệp Nghĩa Đạo, chỉ muốn trừ khử đệ. Nhưng giờ đệ đã là người mà cô ấy yêu thương nhất, nhìn thái độ khi Tử Long chân nhân ám toán đệ, ta biết cô ấy đã yêu đệ đến mức hận nỗi không thể chết thay cho đệ được.”

“Đó là sự thật?” Nhất Linh không khóc nữa, ngẩng đầu lên nói: “Nguyệt tỉ đúng là yêu đệ mà!”

Lý Phi nhăn mày: “Đã biết cô ấy yêu đệ, đệ còn khóc lóc như vậy là gì?”

Nhất Linh mở to mắt ra, nhất thời không biết trả lời ra sao. Thực ra cậu đau khổ như vậy là bởi Lục Từ Anh cùng Lý Ngọc Châu đều đã theo Thủ Tự Hùng khiến sự ra đi của Hàn Nguyệt Thanh càng làm cậu thêm thê lương. Nghe lời của Lý Phi, trong lòng Nhất Linh đã tỉnh táo trở lại, nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi; “Đại ca huynh nói xem, sau này đệ liệu có lấy được Nguyệt tỉ không?”

“Cái này phải hỏi bản thân đệ mới được! Lý Phi điềm đạm: “Nếu nhìn từ phía Hàn Nguyệt Thanh thì khó đấy. Cô ta lúc nào cũng lo nghĩ cho thiên hạ, muốn cô ta không để ý đến phản ứng của ngũ đại trưởng môn để sà vào lòng đệ thì gần như là không thể. Bởi thế mà tự đệ phải cố gắng, thực ra cửa ngõ gian nan nhất là trái tim Hàn Nguyệt Thanh, đệ đã công phá được rồi, trở ngại bây giờ chỉ là ngũ đại trưởng môn, hay nói cách khác là tên Tử Long mũi trâu ấy. Qua được cửa này cũng không phải dễ, nhưng chẳng lẽ đệ không làm được?”

Nhất Linh hừm lên một tiếng tức giận: “Tên tặc đạo này khiến đệ nóng mũi, đệ chỉ cần một chưởng là đập bẹp cái đầu hắn ngay.”

Lý Phi lắc đầu: “Nếu đệ lỗ mãng như vậy, cả đời này cũng đừng mong có Hàn Nguyệt Thanh. Hàn Nguyệt Thanh vốn xem trọng người khác hơn bản thân mình, huống hồ lại tính mạng của ngũ đại trưởng môn. Đệ muốn lấy được cô ấy, tốt nhất phải lấy được lòng của năm người họ.”

Nhất Linh lại hừm lên một tiếng, nghĩ một lúc mới lẩm bẩm: ” Vì Nguyệt tỉ, đệ sẽ cúp đuôi làm người tốt vậy!”

Lý Phi lại vẫn lắc đầu: “Như thế cũng không được! Tử Long chân nhân hận đệ thấu xương, nếu chỉ nhường nhịn hắn cũng không có ích gì. Đệ càng nhường nhịn, hắn càng ép đệ.”

“Nổi giận cũng không được, nhường nhịn cũng không xong, vậy đệ phải làm gì mới được?” Nhất Linh gãi đầu.

“Chuyện này đệ phải khôn khéo rồi.” Lý Phi nói: “Nếu đệ có thể ép được Ngũ trưởng môn không chỉ không dám ngăn cản Hàn Nguyệt Thanh yêu đệ, mà còn có thể lợi dụng sức ảnh hưởng của cô ấy mà cầu xin đệ làm việc giúp họ, khi ấy xem như đệ đã thành công.”

Nhất Linh mặt mày rạng rỡ: “Kế này thật tuyệt, có điều hơi khó khăn đấy. Làm sao có thể buộc ngũ trưởng môn cầu xin đệ đây! Huynh xem, đệ đã cứu được họ ra, Tử Long còn tặng đệ một kiếm. Huynh nói xem, đệ phải làm gì bây giờ?”

Lý Phi lạnh lùng: “Nam tử hán đại trượng phu, một chút khó khăn như vậy đã nhụt chí hay sao?”

Nhất Linh nhảy cẩng lên: “Đại ca dạy rất phải, nam tử hán đại trượng phu sợ gì khó khăn.” Chợt nhìn hai ống quần Lý Phi ướt đầm, liền xấu hổ nói: “Đại ca, đệ xin lỗi nhé!” Đoạn vén tay áo lên: “Để đệ lau cho huynh nào!”

Lý Phi giật thót mình, lạng người ra xa, quát: “Ta bảo đệ không được đυ.ng tay bừa bãi rồi, sao đệ cứ không nghe lời ta vậy hả?”

Nhất Linh tủi thân lí nhí: “Không phải đệ không nghe lời đại ca, là đệ nghĩ khi nãy ôm đại ca khóc, đại ca cũng đâu có phàn nàn gì, vì thế… vì thế mới cho rằng không sao…”

Lý Phi hừm lên một tiếng, dịu giọng: “Lần sau đệ phải chú ý, ôm ôm ấp ấp là chuyện của phụ nữ, nam tử hán đại trượng phu không như vậy.”

Nhất Linh gật đầu lia lịa: “Phải, phải!” Trong lòng lại nghĩ: “Đại ca đúng là nghĩ lệch lạc về phụ nữ. Nếu là ta, ta lại cho rằng phụ nữ mạnh mẽ gấp cả trăm lần nam giới. Cái gì mà nam tử hán đại trượng phu, rõ ràng là một lũ vừa điên vừa ngốc!”

Lý Phi trở lại chính sự: “Chúng ta hãy về Lạc Dương trước. Giữa Hàn Nguyệt Thanh và Tử Long chân nhân nhất định còn phải có chuyện. Tử Long hắn sẽ dùng con bài rút Võ Đang ra khỏi Hiệp Nghĩa Đạo mà ép Hàn Nguyệt Thanh phải giữ khoảng cách với đệ, còn Hàn Nguyệt Thanh thì vì đoàn kết của Hiệp nghĩa đạo chắc chắn sẽ đưa ra thỏa hiệp. Vì thế nếu đệ tìm cô ấy ngay bây giờ chỉ làm cô ấy thêm khó xử.”

Nhất Linh gãi đầu than thở: “Nguyệt tỉ à, chỉ vì tỉ quá tốt bụng thôi! Nếu là ta à, hừm hừm…”

Nói đoạn cùng Lý Phi cỡi lên lưng kim ưng. Nhất Linh vẫn chưa thôi vương vấn: “Đại ca, chúng ta tìm Nguyệt tỉ thử xem, xem họ đi về đâu.”

Lý Phi cười lạnh: “Xem cái gì mà xem, chỉ thêm phiền não thôi! Hàn Nguyệt Thanh có về Lạc Dương đi nữa thì tốt nhất đệ cũng không nên đi tìm cô ấy. Trừ phi đệ có thể khiến ngũ đại trưởn môn cầu xin đệ, bằng không có gặp cũng chỉ là tìm phiền não vô cớ thôi, cô ấy thì khó xử, còn đệ thì đau lòng.” Trong lúc nói chuyện, hai con kim ưng đã đằng không bay lên, nhằm thẳng hướng Lạc Dương lao đi vùn vụt.

Nhất Linh tuy biết Lý Phi có lý, song trong thâm tâm vẫn không cam lòng, ngồi trên lưng kim ưng không ngớt ngóng đông ngóng tây, nhưng Hàn Nguyệt Thanh đã biệt vô tăm tích.

Chưa đến nửa ngày, hai người đã về đến Lạc Dương. Lý Phi lấy cớ có việc gấp, chỉ thả Nhất Linh xuống rồi cưỡi kim ưng bay đi.

0O0

Thủy Liên Nhu Kim Phụng Kiều cùng Vạn Tiểu Hà ra đón Nhất Linh, người nào người ấy mặt mày rạng rỡ như hoa, tranh nhau hỏi dồn dập: “Nghe nói ngũ trưởng môn bị Thủ Tự Hùng bắt đi, bọn thϊếp thật lo lắng! Ngũ trưởng môn đã cứu được chưa vậy? Còn Hàn Nguyệt Thanh tỉ tỉ đâu?”

Nhất Linh bị ba mỹ nhân vây kín, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đến năm phần, liền cười ha hả: “Các nàng liến thoắng như vậy, bảo ta trả lời ai đây? Nào đưa môi ra, không được lên tiếng, mỗi người cho ta hôn một cái đã nào!”

Ba nàng mặt nóng bừng lên, quả nhiên ngoan ngoãn chu môi ra, bắt đầu từ Thuỷ Liên Nhu đến Vạn Tiểu Hà, mỗi người Nhất Linh đều tặng một nụ hôn thật nồng thắm.

Nhất Linh đưa tay vuốt ngực Tiểu Hà, cười cười: “Mấy ngày không gặp, ngực Tiểu Hà nhà ta tròn căng hơn trước nhiều rồi. Mau thành thật nói xem có phải vì nhớ phu quân này hay không?”

Vạn Tiểu Hà xấu hổ giấu mặt vào lòng Nhất Linh, khe khẽ giật đầu. Nhất Linh nhìn bộ dạng thẹn thùng đáng yêu của nàng, nhất thời sắc âm nổi lên, ra lệnh: “Tiểu Hà ngoan của ta, hai vị hảo tỉ tỉ à, phu quân đây nhiều ngày phải ăn chay rồi, mau cởi y phục ra chúng ta vui vẻ một chút.”

Ba nàng mặt đỏ bừng, hai mắt ánh lên. Thủy Liên Nhu vẫn là người trầm tĩnh hơn cả, dịu đàng cầu khẩn: “Hảo Nhất Linh à, bây giờ còn đang ban ngày, đợi đến tối được không?”

Nhất Linh tâm sắc một khi đã nổi lên thì đừng nói tối hay ngày, đến cả ngọc hoàng cũng bất chấp, liền vòng tay hai tay bế cả ba nâng lên giường.

0O0

Mấy ngày sau, Hàn Nguyệt Thanh và năm vị trưởng môn cũng về đến Lạc Dương. Nhất Linh lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận một điều không thể chạy đến ôm Hàn Nguyệt Thanh vào lòng. Nhưng vì ngũ đại chưởng môn, ngay cả gặp Hàn Nguyệt Thanh cũng không thể, trong lòng cậu vô cùng buồn bực, nghĩ tới nghĩ lui: “Làm sao khiến cho năm lão già không chịu chết kia phát cầu xin ta đây?”

Nhất Linh còn chưa nghĩ ra cách gì, Hàn Nguyệt Thanh cùng năm vị trưởng môn đã đột nhiên rời Lạc Dương, đem theo cả mười mấy hảo thủ của ngũ đại môn phái vượt qua Hà Bắc trực chỉ Kinh Sư.

Nhận được tin báo, Nhất Linh nghi hoặc nghĩ thầm: “Không lẽ Hiệp Nghĩa Đạo lại gặp phải chuyện lớn gì?”

Cậu lập tức lên đường bám theo nhân mã bạch đạo.

Khi ấy Lý Thanh Long cùng Lục Cửu Châu đã chỉnh đốn xong Thanh Long, Quần Anh lưỡng hội. Hai người thương nghị báo lên Nhất Linh lấy tên là Tam Hợp Minh, ngầm có ý tam phái hợp nhất. Minh chủ đương nhiên là Nhất Linh, hai lão tự nhận là phó minh chủ.

Tam phái Hắc đạo hợp minh phúc chốc đã trở thàn hiện thực. Cổ Uy, Tân Vô Ảnh vui mừng thiếu nước nhảy cẩng lên. Kim Phụng Kiều cùng Thuỷ Liên Nhu cũng hết sức hoan hỉ. Thủy Liên Nhu còn niệm một câu Phật hiệu, nói với Nhất Linh: “A di đà Phật, bây giờ cả Hắc đạo Trung Nguyên đều nằm trong tay chàng, giang hồ sẽ yên ả hơn nhiều, thϊếp cũng không phải lo lắng cho cha và ca ca nữa rồi.”

Kim Phụng Kiều ha hả cười: “Tỉ thật lo bò trắng răng, cho dù ba phái không hợp nhất, chỉ việc Nhất Linh là cô gia của Thủy gia, còn ai dám động đến Lục Thuận tiẻu cục chứ?” Thủy Liên Nhu trong lòng lâng lâng tự đắc, nhìn Nhất Linh vẻ đầy trìu mến.”

0O0

Từ Hoàng Hà trở về bắc là địa bàn của Quần Anh Hội. Từ khi Quần Anh Hội nguyện hợp nhất theo ba phái, Nhất Linh đến vùng này chẳng khác nào trở về nhà, tin tình báo cứ thế không ngớt đưa tới.

Hóa ra Hàn Nguyệt Thanh và ngũ đại trưởng môn đi một mạch qua Hà Bắc, ba ngày rau đã vào đến trong thành Bắc Kinh. Bắc Kinh vốn thuộc quản hạt của Bắc Kinh phân đà trong Chiêu Hiền đường của Quần Anh Hội, đà chủ phân đà là Từ Hy Bình long trọng nghênh tiếp phái đoàn của Nhất Linh.

Từ Hy Bình chừng bốn mươi tuổi, dáng người to béo đẩy đà, bề ngoài lúc nào cũng tươi cười, kỳ thực là một nhân vật hết sức thầm trầm lợi hại. Hắn ta theo Lục Cửu Châu công đánh Trung Nghĩa cốc, từng đích thân lĩnh giáo sự thần thông của Nhất Linh nên giờ đây hết sức cung kính với cậu. Sự cung kính ấy có lý do từ nỗi khϊếp sợ trong lòng chứ không đơn thuần là bởi mệnh lệnh của Lục Cửu Châu.

Nhất Linh lệnh cho Từ Hy Bình điều tra lý do Hàn Nguyệt Thanh bí mật đến Kinh thành. Họ Từ rất nhanh đã tìm ra manh mối, trở về bẩm báo: “Ngũ đại trưởng môn bí mật đến Kinh thành là để bảo vệ Thi Tề Thi đại nhân và Thái tử.”

Nhất Linh ngạc nhiên: “Con trai của Hoàng đế lão nhi, bên cạnh có biêt bao quan binh, đâu cần đến ngũ đại trưởng phái bảo vệ? Còn Thi Tề kia là người thế nào?”

Từ Hy Bình giải thích: “Những người bình thường đương nhiên không thể làm hại được Thái tử, nhưng người muốn hại thái tử lại không phải là người bình thường mà là Chu Quý Phi. Chu Quý Phi chính là phi tử được Hoàng thượng sủng ái nhất hiện nay, đã sinh cho Hoàng Thượng một con trai, năm nay lên bảy tuổi. Hoàng Thượng phế trưởng lập thứ để con bà ta lên làm Thái Tử. Hoàng Thượng mê đắm Chu Quý Phi, đã đem chuyện này ra thương nghị hai lần trong triều, chỉ bởi Thi Tề Thi đại nhân là quan đầu triều kịch liệt phản đối nên việc không thành. Chu Quý Phi vì thế mà hận Thi đại nhân thấu xương, nhưng Thi đại nhân đại thần ba triều, công chính liêm minh, uy tín không ai bì. Chu Quý Phi ngoài mặt không thể làm gì đại nhân, bèn tìm cách ngầm sát hại. Vốn dĩ chuyện này không liên can gì đến ngũ đại phái nhưng bởi Thái Tử từ nhỏ bái cao tăng của Thiếu Lâm là Ngộ Nguyên làm thầy, Ngộ Nguyên chính là sư huynh của trưởng môn Thiếu Lâm Ngộ Bản thiền sư, nên mới có chuyện ngũ đại phái hợp sức bảo vệ Thái Tử hiện này. Thực ra đấy cũng là vì chính ngũ đại phái, đệ tử Thiếu Lâm lên làm Hoàng Đế, ngũ đại phải quyền lời bao nhiêu không nói cũng biết.”

“Thì ra là như vậy! Nhất Linh hiểu ra, bỗng nhớ đến một chuyện, liền hỏi: “Chu Quý Phi kia không lẽ chính là con gái Chu gia, một trong Tứ đại thế gia của võ lâm Giang Nam?”

“Thì ra Minh chủ cũng biết.” Từ Hy Bình gật đầu: “Chu Quý Phi đúng là con gái lớn của Chu gia, tên gọi Chu Chỉ. Bà ta còn có một muội muội tên gọi Chu Tuyên, cách đây không lâu cũng đã vào cung.”

“Cái gì?” Nhất Linh chau mày giận dữ: “Tên Hoàng thượng lão nhi ấy cũng ép Chu Tuyên làm phi tử nữa sao!”

“Không có chuyện đó!” Từ Hy Bình ngạc nhiên nhìn Nhất Linh, không hiểu vì sao cậu lại nổi giận như vậy: “Chu Quý Phi và Dương Quý Phi của triều trước không khác nhau là mấy, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng đầy đố kị. Một mình bà ta thao túng Hoàng Thượnng, không để cho bất kỳ một nữ nhân nào lại gần Hoàng Thượng, ngay cả muội muội của mình cũng không.”

“Như thế còn được!” Nhất Linh bình tĩnh trở lại, nghĩ một lúc bỗng mừng rỡ đập bàn: “Đây lại là một cơ hội tốt, đều là phu nhân ngoan của ta cả, mọi người đều là thân thích, ai làm thái tử thì có gì quan trọng. Để ta thuyết phục hai tỉ muội họ, cho mấy lão già kia phải phục ta mới được!”

0O0

Trời vừa tối, Nhất LInh đã vượt tường vào phủ của Thi đại nhân. Nơi toạ lạc của Thi phủ ban sáng cậu đã hỏi rõ ràng nên ra khỏi cửa là cứ đi một mạch. Cậu không hay phía sau có một bóng nữ nhân bám theo, người đó chính là Chu Tuyên.

Chu Tuyên thấy bóng Nhất Linh, thoạt tiên định lên tiếng gọi, nhưng lại nhanh chóng thay đổi chủ ý mà bám theo Nhất LInh.

Không nói Nhất Linh có ma giác của Âm Ma, cho dù không có thì với võ công của Thiên Long, dù là bất cứ ai cũng đừng hòng bám đuôi được cậu. Không may Nhất Linh khi ấy trong đầu chỉ có hình bóng của Hàn Nguyệt Thanh, lửa tình mỗi lúc một bốc cao, tai mắt không còn lanh lợi nữa, có cả cỗ xe phi theo chưa chắc cậu đã để ý.

Cách Thi phủ chừng một trăm trượng, Nhất Linh đã cảm nhận rõ ràng vị trí và trạng thái của Hàn Nguyệt Thanh trong phủ. Lúc đó nàng đang toạ thiền ở mạn trái trong góc hậu viện. Trong ma giác Nhất Linh đã thấy tâm trạng bình lặng trong sáng của nàng đang lan tỏa, bất giác le lưỡi, thầm thốt lên: “Nguyệt tỉ một lòng hướng Phật, từ bi trang nghiêm, ta lại muốn dụ dỗ cho tỉ ấy mấy đi Phật tâm. Tội lỗi tội lỗi, xin bồ tát hãy xá tội cho tiểu tử con!” Vừa nghĩ vừa cười hì hì, lướt qua cổng sau vào phủ, lao thẳng đến phòng của Hàn Nguyệt Thanh.

Nơi Hàn Nguyệt Thanh ở là một lầu các thanh nhã không đèn, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, rắc ánh sáng lên người nàng. Hàn Nguyệt Thanh ngồi xếp bằng tròn trên một chiếc chõng, mái tóc đen như mấy chỉ cài một cây trâm gỗ trên đỉnh, bộ đồ ngủ trắng như tuyết, thuỳ mị đoan trang như pho tượng nữ Phật.

Vừa nhìn thấy Hàn Nguyệt Thanh, toàn thân Nhất Linh lập tức rừng rực bốc cháy, liền hít sâu một hơi, lăng không như một mũi tên lao vυ"t vào trong phòng.

Nhất Linh thân pháp nhanh tột đỉnh, Hàn Nguyệt Thanh đang trong trạng thái thiền tu nhưng phản ứng cura bật tuyệt đại cao thủ vẫn nhạy bén khôn lường. Tay chỉ khẽ động, bảo kiếm đẫ nằm gọn trong tay, ánh kiếm loang loáng hướng thẳng vào cổ họng Nhất Linh. Sự nhanh nhẹn trong ứng biến, độ chuẩn xác trong ra chiếu khiến người ta không khỏi lắc đầu thán phục.

Hàn Nguyệt Thanh thấy rõ là Nhất Linh, thốt lên một tiếng kinh hãi: “Nhất Linh, là chàng ư!” Vội rút kiếm lại, hốt hoảng: “Chàng không sao chứ?”

Nhất Linh chằm chằm nhìn vào nàng, sắc mặt không chút biểu cảm, nói: “Có chuyện!”

“Có chuyện gì!” Hàn Nguyệt Thanh lo lắng đứng dậy nắm Nhất Linh, cuống quýt: “Chàng bị thương ở đâu?”

“Bị thương trong lòng!” Nhất Linh đột nhiên giang tay ra. Hàn Nguyệt Thanh khẽ kêu lên một tiếng, cả người đã bị Nhất Linh ôm chầm lấy , đang định lên tiếng thì cặp môi nóng ran của Nhất Linh đã ghì lấy môi nàng, đôi bàn tay không chút do dự lần vào trong áo.

Hàn Nguyệt Thanh muốn kháng cự cũng đã muộn, đôi tay ma quái của Nhất Linh đã vuốt ve khắp nơi trên thân thể nàng. Phật tâm cuối cùng cũng không thắng được xuân tình, nàng lả người mê đi, không còn có thể nghĩ gì được nữa.

Cảnh hai người thân mật không lọt khỏi đôi mắt Chu Tuyên. Vừa kinh hãi vừa tức giận, sắc mặt Chu Tuyên trắng bệch ra, hai tay run rẩy cầm cập, chân lực đột nhiên phát tán, “bóp” một tiếng giẫm vỡ một viên ngói trên mái nhà.
« Chương TrướcChương Tiếp »