- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)
- Chương 25: Hồi 25
Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)
Chương 25: Hồi 25
Quản Trí Minh cố tình dịch người che kín tầm nhìn của Nhất Linh. Nhất linh giận dữ quát: “Tôi nhìn hai mỹ nhân của tôi, can gì đến ông? Rốt cuộc là ông định làm gì hả?”
Nếu là người khác, bỏ qua cái lẽ tôn hiền kính lão, chỉ cần nhìn vào thực lực kinh người của năm lão nhân thì quyết chẳng ai dám một lời bất nhã. Có lẽ, thiên hạ chỉ mình Nhất Linh là ngoại lệ, bởi bất luận là hòa nhập hay ký thác, trong người cậu giờ đây tiềm tang linh khí của ba đại nhân vật bất khả nhất thế, muốn nổi nóng là nổi nóng, hoàn toàn không coi năm lão nhân ra gì.
Nói ra cũng lạ, hậu bối vô lễ như thế mà năm lão nhân vẫn tỏ ra hết sức khoan dung. Ngay cả Đới Hải Sinh cũng chỉ chống mắt lên nhìn.
Quản Trí Minh thậm chí còn khẽ khom người nói: “Xin hỏi tiểu ca, vậy một chiêu nữa có tên là gì?”
“Khổ hải vô biên. Thế này vậy, tôi sẽ biểu diễn cho mấy ông xem, các ông đỡ phải nghi ngờ linh tinh, lại biến tên nó thành Thò vuốt rồng hay Vẫy đuôi rắn gì đó”.
Nhất Linh đã nóng ruột đến không còn chịu được nữa, rút kiếm ra, thi triển một lượt chiêu Khổ hải vô biên.
Kiếm vung cao, mắt năm lão nhân lập tức sáng lên. Sự mừng rỡ ấy có thể nói không khác người mù thấy lại ánh dương quang. Nhất Linh múa hết chiêu, đang định thu kiếm về thì Triệu Tiêu đột nhiên xông tới, ôm lấy tay cậu, giọng run rẩy xúc động: “Hãy múa hết chiêu đi, ta xin cậu đó. Chờ đợi bốn mươi năm rồi, hãy cho chúng ta được nhìn kỹ đi!”
Nhất Linh bị lão làm cho giật mình, vội vung tay làu bàu: “Ông làm gì vậy? Nói cho ông biết, chiêu kiếm này chỉ có vậy thôi, chớ có nghi ngờ lung tung cho rằng tôi còn giữ lại nửa chiêu!”
Hàng động của Triệu Tiêu khiến cả đám Kim Phụng Kiều lo lắng. Mấy người lập tức xô lại, Kim Phụng Kiều gọi lớn: “Nhất Linh, có chuyện gì vậy?”
Nhất Linh lách khỏi năm lão nhân, bước lại gần phe Giang Nam, bởi Vạn Tiểu Hà đang hướng mắt nhìn sang nên cậu không ôm hai nàng nữa, chỉ lắc đầu: “Không có gì!”. Đoạn quay sang nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của năm lão nhân, cười cười: “Năm vị lão nhân gia này tuổi đã cao rồi, đầu óc quả thật có chút hàm hồ”.
Khi Cố Đại Nương và Vạn Tiểu Hà cũng đi lại, Cố Đại Nương nói với năm lão nhân: “Mối thù của thiếu chủ, các người có định báo hay không?”
Năm ông già nhìn nhau, Quản Trí Minh nói: “Đương nhiên là phải báo rồi, có điều …”. Nhìn sang Nhất Linh, vẻ mặt vẫn mê mẩn.
Những lời nói và thái độ của năm ông lão đều không qua nổi mắt Nhất Linh. Cậu liếc nhìn Vạn Tiểu Hà, trong lòng chợt thấy xúc động, liền bước tới trước mặt Cố đại nương cất tiếng: “Đại nương, thật ra Kim Long Thụy rốt cuộc có phải do bà hay người của bà hại chết không?”
Cố đại nương trợn mắt nhìn cậu: “Không phải.”
Quản Trí Minh tiếp lời: “Vương tiểu ca, Kim Long Thụy quả thật không phải do chúng tôi hại chết, nếu phải, chúng tôi quyết không phủ nhận.”
Lời ông ta nói, cả Kim Phụng Kiều và những người khác đều tin. Thực ra với lực lượng của những người này, đúng là không cần phủ nhận làm gì.
Nhất Linh gật đầu: “Tôi tin ông!” – Rồi quay sang nói với Lưu Thế Vinh: “Lưu lão bá, Lưu Mai tiểu thư thật không trở về phủ sao?”
Lưu Thế Vinh bước lên trước hai bước, nói: “Đúng thế!” – Rồi nhìn sang Cố đại nương và năm ông lão: “Các người nói tiểu nữ gϊếŧ Vân Phi. Ta không biết, cũng không tin. Chuyện đã đến nước này, ta phải hỏi vài câu, xem tiểu nữ ở nhà Vạn gia các người, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc đầu, ta cho rằng Vạn gia các người chỉ là một thương hộ bình thường, không ngờ lại là Võ Lâm Thế gia với bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh như vậy. Thế nhưng cho dù Vạn gia các người có mạnh đến đâu, Lưu gia ta cũng quyết không chịu nhục. Nếu như tiểu nữ bị oan ức, người làm cha như ta nhất định phải thay nó đòi lại công bằng!” – Nói đến đây, trong lòng xúc động nghẹn ngào, khóe mắt rớm nước.
Nhất Linh nhìn Cố đại nương và năm ông lão nói: “Lời của các người nói, tôi tin, lời của Lưu bá bá nói, tôi cũng tin. Như thế này đi, hãy nể mặt tôi, hai bên đừng hung hăng, đấu đá nữa. Chúng ta hãy bình tĩnh lại điều tra cho rõ, xem ở đây rốt cuộc có trò gì đang diễn ra”.
Năm lão nhân cùng gật đầu: “Ý này rất hay!”. Cố đại nương tuy có chút không cam tâm, nhưng năm lão nhân kia đã lên tiếng nên chỉ còn cách gật đầu.
Lưu Thế Vinh nói: “Như vậy thì tốt. Thế này vậy, với thực lực của các người, cho dù là Long đầm – Hổ huyệt, cũng không phải là vấn đề, chi bằng hãy vào ở trong nhà ta. Lưu Thế Vinh ta cũng có câu này, nếu con gái ta chịu uất ức, ta phải tìm lại sự công bằng cho nó. Nhưng nếu nó quả thật làm ra những chuyện tày trời như thế, ta cũng nhất định trả lại sự công bằng cho các người”.
Kim Phụng Kiều xen vào: “Còn cái chết của ca ca tôi, không phải nói xong là xong đâu!”
Lưu Xung gật đầu: “Hya lắm, chúng ta sẽ vào ở trong Lưu phủ. Mạng của thiếu chủ chúng ta, sự công bằng của Lưu lão gia, nghi án của Kim Long Thụy, ba chuyện ấy không làm rõ, quyết không ra về!”.
Nhất Linh mừng rỡ: “Cứ như vậy đi, tốt quá!” – Lại liếc sang Vạn Tiểu Hà, song bị Cố đại nương phát giác, trừng mắt hăm dọa. Nhất Linh liền lè lưỡi ra trêu chọc.
o0o
Linh cửu của Kim Long Thụy đặt trong Lưu phủ. Kim Phụng Kiều đến trước linh cửu ca ca khóc gào ngất đi, tỉnh lại. Thủy Liên Nhu tuy không đau thương bằng Phụng Kiều, song lại thêm phần áy náy nên cũng khóc rất nhiều.
Chỉ Nhất Linh là không nhỏ một giọt nước mắt nào, dập đầu mấy cái, vừa dập, vừa lẩm bẩm: “Đại cửu tử à, huynh ở dưới âm ty có linh thiêng thì cũng đừng có trách tôi đã lấy muội muội của huynh, lại còn đoạt mất thê tử của huynh nữa. Tôi hứa trước linh cửu của huynh sẽ đối xử tốt như nhau với cả hai nàng, quyết không để bên nào phải ấm ức đâu!”
Một lúc sau, Vạn Tiểu Hà được Lưu Xung hộ tống cũng đến thắp hương cho Kim Long Thụy. Kim Phụng Kiều vẫn phẫn uất chưa nguôi, định ra ngăn cản nhưng bị Nhất Linh lôi lại, thì thầm: “Đây là trước linh cữu của ca ca nàng, không nên làm bừa!”. Kim Phụng Kiều hậm hực gục xuống, nhưng cũng trừng mắt nhìn Nhất Linh nhấm nhẳn: “Cái gì mà ca ca của thϊếp? Ca ca của thϊếp cũng là ca ca của chàng mà!”.
Nhất Linh gật đầu: “Phải phải, ca ca ta cũng là ca ca của nàng!” – Khiến cho Kim Phụng Kiều tức điên, nghiến răng bẹo Nhất Linh một cái.
Vạn Tiểu Hà thắp hương xong, lại nói với Kim Phụng Kiều: “Kim tỉ tỉ, đừng quá đau buồn, mắt tỉ khóc sưng hết lên rồi kìa!”
Nàng nói Kim Phụng Kiều đừng khóc, nhưng chính nàng lại rơm rớm. Kim Phụng Kiều vốn định nhiếc móc Tiểu Hà một trận, song thấy bộ dạng của nàng như vậy, lại không đành tâm. Gặp nhau tuy chưa lâu, nhưng vẻ hiền dịu, nhu mì của nàng gần như đều lộ cả ra trên nét mặt. Đối với một cô gái như vậy, ai mà nỡ lòng quở trách! Huống hồ Kim Phụng Kiều cũng chỉ ghê gớm bề ngoài, trong lòng thật ra cũng là một cô nương bụng dạ lương thiện.
Nhất Linh đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm gương mặt của Vạn Tiểu Hà, trong lòng thầm than: “Trời ơi! Thật là nhìn đã thấy phát thương rồi!”.
Cố đại nương không ở bên cạnh, cậu có thể yên tâm ngắm nghía thỏa thích, nhưng đột nhiên thấy nhói ở mông, suýt chút nữa là nhảy dựng lên. Thì ra, tuy Nhất Linh đứng nép sau lưng Phụng Kiều, có thể săm soi Tiểu Hà mà Phụng Kiều không thấy, song lại không tránh được ánh mắt của Thủy Liên Nhu. Nàng tức tiết, đã bẹo cho vị lang quân háo sắc một cái thật đau.
Kim Phụng Kiều, Thủy Liên Nhu túc trực bên linh cữu, cả ba lại đang trú trong lưu phủ. Cái mớ hổn độn một cô, một tẩu cùng phụng một phu quả là không thể công khai. Vì thế Nhất Linh phải ở một mình, một phòng.
Giờ đây, Nhất Linh đã đến mức thiếu nữ sắc một đêm là sinh bệnh. Nếu chỉ có Kim Phụng Kiều, Thủy Liên Nhu thì còn có thể chịu đựng được, bởi dù sao thì cũng đã biết rồi. Đằng nay lại tự dưng mọc ra một Vạn Tiểu Hà, thật khiến cậu ngồi đứng không yên. Cái tội nghiệt ấy quả không phải vừa. Kim Phụng Kiều với Thủy Liên Nhu đều đang đau buồn, rầu rầu suốt ngày. Nhất Linh lại chỉ để ý đến Vạn Tiểu Hà, nhưng có xoay cửa nào cũng thể vượt nỗi cửa ải Cố đại nương.
Nhất Linh sớm đã nhìn ra, năm lão nhân kia tuy võ công cao cường, song đối với cậu lại có một sự kính nể khó hiểu nào đó. Bên kia, toàn bộ Lưu gia từ trên xuống dưới, người nào, người ấy đều kính phục Nhất Linh. Nhất là Lưu Thế Vinh, ngoài ý kính trọng ra, còn có cả phần biết ơn.
Vạn gia thần bí khó lường, võ công của năm ông lão lại cao thâm hết mức, nếu không phải nhờ Nhất Linh thì Lưu gia uy chấn Giang Nam đã sớm tan tành, cả ba nhà kia e rằng cũng chịu chung số kiếp.
Chỉ có một mình Cố đại nương là luôn luôn hằm hè, ngăn cản cơ hội gần gủi hương sắc của cậu.
Về chuyện con gái gϊếŧ chồng bỏ trốn, Lưu Thế Vinh đương nhiên không thể cho bọn Cố đại nương nói đúng là tin, liền cấp tốc tiến hành điều tra làm rõ.
Vạn gia ở mãi tận Hàng Dương, Lưu Thế Vinh không thể đích thân đi, bèn sai người gởi thư đến Hàng Dương, nhờ những bằng hữu ở đó giúp đỡ. Đường xa tít tắp, kết quả không thể là chuyện ngày một, ngày hai. Kim Long Thụy bị hại, Lưu gia là nơi đầu mối, điều tra lý ra phải thuận lợi hơn, nhưng mất mấy ngày mà vẫn không điều tra được manh mối nào.
Nghi ngờ vẫn chỉ hướng về Cố đại nương. Cũng may, Nhất Linh ở giữa ra sức dàn hòa. Nếu không có cậu đứng ra can ngăn, một trường huyết sát có thể trong phút chốc cuốn sạch Lưu phủ, bởi thực lực của Cố đại nương quá mạnh.
Có thể nói: Nếu không có Nhất Linh, bất kỳ ai trong số năm lão nhân ấy cũng có thể một mình giải quyết cả ba nhà Lưu, Trương, Kim trong nháy mắt.
Kim Phụng Kiều vừa hãnh diện, vừa tức giận. Hãnh diện vì người trong lòng mình thật quá tài giỏi, song tức giận vì người ấy không chịu ra tay.
Mấy ngày qua đi, Nhất Linh gần như đã sắp phát điên, chỉ rình cơ hội ôm lấy hai mỹ nhân mà âu yếm. Nhưng hai nàng lại cho rằng như thế là bất kính với người chết nên thẳng thừng từ chối.
Buổi chiều hôm ấy, sau khi ăn tối, Nhất Linh không muốn đến linh đường, một mình đi dạo trong hoa viên. Định đến tìm Vạn Tiểu Hà, nhưng lại sợ Cố đại nương đuổi ra, lòng mỗi lúc, một nóng như lửa đốt, khó chịu đến mức chỉ muốn hét lên cho hả.
Đang dạo bừa một vòng trong Lưu phủ, bỗng trước mặt cậu sáng bừng lên.
Đằng kia, một nữ nhân đang đứng bên khóm trúc, cung trang màu xanh nước hồ tha thướt, gần như tiệp màu với cây lá bên cạnh. Nếu không tinh mắt, thậm chí còn không nghĩ có người đứng đó.
Nữ nhân tuổi chừng 30, tuy dung nhan không thể sánh với Kim Phụng Kiều, Vạn Tiểu Hà, song cũng có thể xem là mỹ nhân. Đặc biệt dáng vẻ thành thục, dạn dĩ, so với những thiếu nữ non nớt như Vạn Tiểu Hà quả là có hương vị quyến rũ khác biệt.
Nữ nhân ấy hẳn cũng đang dạo hoa viên. Khi thấy Nhất Linh đến vội quay người đi chỗ khác.
Nhất Linh đang bức bối trong lòng, không cần biết nữ nhân đó là ai, dù gì thì cũng đã gặp, đùa vui một chốc lát rồi tính sau.
Với mỗi loại nữ nhân, Tình Ma luôn có một cách đối phó riêng. Lúc này, Nhất Linh hông hề tới gần, chỉ chắp tay sau lưng ngân nga: “Thiên hà thúy tú bạc, nhật mộ dĩ tu trúc. Thơ hay, viết hay lắm, chỉ có điều, nếu không có khóm trúc kia, hay nếu bên trúc mà không tựa vào giai nhân ấy, thì vị thi nhân này dù tài năng đầy bụng, e là cũng chỉ ngâm ra được câu: Nhật mộ dĩ thạch đầu mà thôi!”.
Nhất Linh nói rất thú vị, người phụ nữ kia không nhịn được pahỉ nhoẽn miệng cười.
Nhất Linh vội vòng tay thi lễ: “Xin chào phu nhân, tiểu sinh Vương Nhất Linh có lễ!”. Giọng nói và tư thế hệt như đang diễn kịch.
Người phụ nữ kia vội đáp lễ, nhưng nhịn không được, phải nhoẽn cười, buột miệng nói: “Xem ngươi kìa, lém lỉnh không ai bằng!”.
Nhất Linh cười: “Con người tôi quả là có phúc, người khác có dốc sức đi tìm cũng không ra được mỹ nhân, tôi đây đi dạo bâng quơ lại gặp. Phúc phận này, đến tôi cũng phải phục tôi sát đất!”.
Người phụ nữ ấy lại nhoẽn miệng cười, ngẩng mặt, đưa đôi mắt trong như nước biếc, đảo trên mặt Nhất Linh, nói: “Ngươi thật to gan, lớn mật! Có biết ta là ai không?”
Nhất Linh lắc đầu: “Tiểu sinh không biết, chỉ biết phu nhân là một đại mỹ nhân!”.
Người phụ nữ nhìn Nhất Linh vẻ hài hước, đột nhiên quay người đi, nói: “Nếu thực sự có gan như vậy, hãy đi theo ta!”
Nhất Linh mừng rỡ, gan cậu đã to bằng trời, làm sao lại phải hỏi là có hay không, liền theo sát ngay sau người phụ nữ.
o0o
Đi qua vườn liễu, đến trước một tiểu lâu, người phụ nữ ấy bước thẳng vào trong. Nhất Linh sớm đã quên sạch đây là Lưu phủ, không đếm xỉa đến cả việc người phụ nữ đó có thể là thê thϊếp của Lưu Thế Vinh, cứ theo sát cô ta.
Người phụ nữ ấy không hề dừng lại, bước vào tiểu lâu, lên lầu, đi thẳng vào khuê phòng, Nhất Linh theo sát từng bước.
Vừa vào đến khuê phòng, người phụ nữ ấy đột nhiên quay lại, ánh mắt như cười, nói với Nhất Linh: “Gan tặc của nhà người thật lớn, làm sao lại dám ngang nhiên theo ta đi lên? Người muốn trộm gì hả?”.
Ngữ khí chứa đầy sự dụ dỗ, Nhất Linh bước lên trước một bước, ôm choàng cô ta vào trong lòng cười: “Ta muốn trộm nàng!”
Người phụ nữ kia kêu lên mấy tiếng, hai tay chống vào ngực Nhất Linh, đẩy ra, thở hổn hển: “Ngươi dám?”
“Sao lại không dám?” – Nhất Linh cười, chu miệng ra hôn, người phụ nữ kia hốt hoảng tránh ra, song khoảng cách gần như vậy, tránh đi đâu được, lập tức cặp môi đã bị Nhất Linh khóa chặt.
Toàn thân cô ta như mềm ra, hai tay chống trước ngực Nhất Linh dần dần quàng lên cổ cậu, khẽ mở miệng ra để cho lưỡi của Nhất Linh luồn vào, một lúc sau, hôn lại mãnh liệt.
Nhất Linh mừng rỡ, chỉ thấy thân mình cô ta mềm mại vô cùng, cũng không kém phần nồng cháy, so với Thủy Liên Nhu, Kim Phụng Kiều quả có những hương vị khác lạ.
Cơn khát tình nổi lên, Nhất Linh vừa ra sức hôn, vừa đưa nhanh hai tay, nhanh chóng vuốt ve bộ ngực đầy đặn. Người phụ nữ đó cũng xoa khắp sau lưng Nhất Linh. Đang tận hưởng cảm giác đê mê, sau lưng bỗng cảm thấy tê bì, cứng đơ người lại.
Hai tay người phụ nữ đã thành thục điểm vào toàn bộ huyệt đạo trên Đốc mạch của Nhất Linh.
Nhất Linh hoàn toàn không đề phòng, nhất thời toàn thân cứng đờ, trợn mắt lên nhìn cô ta kinh hải: “Hảo tỉ tỉ, nàng đang làm cái gì vậy?”
Người phụ nữ kia vẫn mỉm cười nhìn Nhất Linh: “Làm gì à? Bắt tên đồ tể dám tự ý đột nhập khuê phòng, trêu ghẹo phụ nữ lương gia, cái tội này, người chạy không thoát đâu!”
Nhất Linh vẫn cười: “Thì ra là tỉ tỉ không có ý với ta, mà là giăng bẫy hại ta!”
Người phụ nữ kia cười cười: “Hiển nhiên đây là một cạm bẫy, bằng không lấy đâu ra nữ nhân dâng người tận miệng như vậy? Nghe nói công phu của ngươi lợi hại vô cùng, không chừng cạm bẫy này của ta quá nông cạn, không thể giữ nổi ngươi!”
Nhất Linh thở dài: “Công phu cái gì cơ chứ, bây giờ toàn thân ta không cử động được, cho dù cạm bẫy của tỉ tỉ chỉ sâu có một tấc, ta cũng không thoát được!”
Người phụ nữ kia khẽ cười, rời khỏi người của Nhất Linh, nói: “Biết thế thì tốt!” – Vừa cười, vừa vung tay ra nhanh như chớp, phong tỏa hết các huyệt đạo trên Nhâm mạch của Nhất Linh. Tiếp đó, lập tức thay đổi nét mặt: “Vương Nhất Linh à, Vương Nhất Linh! Bây giờ, cho dù người có phép thần thông, thông thiên triệt địa, cũng chỉ còn nước nghe theo ta mà thôi!”
Khi ấy Nhất Linh mới thực sự kinh hải, á huyệt chưa bị điểm, còn có thể nói được: “Tỉ tỉ, rốt cuộc tỉ muốn làm gì?”
Người phụ nữ chợt cười lạnh, nhìn vào mắt Nhất Linh, giọng nói chợt trở nên kỳ dị: “Ta múôn người làm nô ɭệ cho ta, suốt đời nghe sự sai khiến của ta!” – Ánh mắt cô ta dần trở sang màu xanh lục kỳ quái, càng lúc, càng đậm.
“Nhϊếp hồn đại pháp!” – Nhất Linh thất kinh thốt lên.
Nhϊếp hồn đại pháp có nguồn gốc từ Ma giáo, sử dụng thuật này có thể khống chế tâm linh của người khác. Người nào bị ma pháp khống chế, sẽ ở vào trạng thái vô tri, vô giác, chịu sự sai khiến của kẻ thi thuật, không thể làm gì khác được. Người trúng Nhϊếp Hồn Đại pháp hoàn toàn mất đi lý trí, cho dù bảo đi gϊếŧ vợ con cũng đi không do dự.
Điểm đáng sợ nhất của Nhϊếp Hồn đại pháp là tính tiềm ẩn, người dùng thuật này sẽ ra lệnh cho nạn nhân trong quá trình thi triển pháp thuật, sau đó đặt ra cấm chỉ, ví như dấu hiệu bàn tay, âm thanh hay một vật nào đó. Người trúng thuật này, hàng ngày vẫn không khác gì người thường, không ai có thể nhận ra, nhưng một khi trông thấy những dấu hiệu cho trước, hoặc nghe được những âm thanh ấy, lập tức sẽ tuân theo chỉ lệnh, lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
“Cô ta muốn biến mình thành con rối à? Thôi chết, ngộ nhỡ cô ta bắt mình đi hãm ại Nhu tỉ và Phụng tỉ thì sao?”
Hai mắt của Nhất Linh bị ánh mắt của người phụ nữ kia thu hút, thần trí trở nên mơ hồ. Không hiểu vì sao, trong đầu cậu có một vùng vẫn tỉnh táo lạ thường, như thể đó là một bộ não khác. Thần trí bên ngoài vừa mờ đi, bộ não tiềm ẩn ấy đột ngột nổi lên thay thế bộ não ban đầu. Bộ não này lại chứa đầy những cơ trí linh biến và những kỳ công đại pháp vô cùng, vô tận.
Chốc lát, Nhất Linh nhìn thấy trong cơ thể mình nguồn sức mạnh vô biên và một biển võ học mênh mông, ý nghĩ chỉ cần khẽ chuyển là toàn bộ huyệt đạo được giải.
Bộ não thứ hai ấy là âm linh của Âm Ma.
Kể từ lúc lưỡng ma nhập thể, âm linh của Âm Ma luôn bị Tình Ma khắc chế, bởi Tình Ma là nguồn công lực sau cùng trút vào cơ thể Nhất Linh. Thiên Long có trước đó lại bị chính Thiên Long cấm chế. Ngoài hai chiêu Khổ Ải Vô Biên và Hồi Đầu Thị Ngạn ra, một thân võ học cái thế bị che lấp sau một bức màn dày. Vì thế, trước khi Lưỡng ma nhập thể, Nhất Linh là một tiểu hào thượng ngây ngô, khờ khạo, biết được hai kỳ chiêu dở dang. Võ công tuy có thể địch được những cao thủ hàng đầu như Lý Thanh Long, về các mặt kiến thức và kinh nghiệm, lại không bằng một gã giang hồ mới vào nghề.
Sau khi lưỡng ma nhập thể, chỉ có mình Tình Ma thể hiện uy phong. Trước ngày hôm nay, Nhất Linh căn bản chính là Tình Ma, trong mắt chỉ có nữ nhân, trong đầu cũng chỉ có những bản lĩnh đối phó với nữ nhân mà thôi. Ngoài hai chiêu thức vốn có từ trước, những thần kỹ tuyệt thế của Thiên Long, sự lanh lợi cơ biến vô song của Âm Ma, đều ngủ say trong cơ thể cậu.
Hôm nay, thiên duyên kỳ ngộ, Tình Ma vô tình bị nhϊếp hồn đại pháp đầy lui, Âm Ma nhân cơ hội vùng ra, tỉnh lại. Khi Âm Ma tỉnh thì Thiên Long cũng không thể nằm yên bởi Âm Ma truyền Âm Linh vào cơ thể Nhất Linh chính là để giải trừ cấm chế của Thiên Long trong Truyền Đăng Đại pháp.
Trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Nhất Linh cùng một lúc vụt mở ra hai thế giới vừa rộng rãi bao la, đầy màu sắc, song cũng vô cùng xa lạ. Cậu thấy Âm Ma, cũng thấy được cả Thiên Long. Cuộc đời của hai vị tuyệt thế chi hùng này vụt qua đầu như hai luồng điện. Chỉ trong chốc lát, những kinh nghiệm, trí tuệ, kiến thức và võ công cả đời của hai người đã hoàn toàn thuộc về Nhất Linh.
Cậu cũng nhìn được hết hai chiêu Khổ Ải Vô Biên và Hồi Đầu Thị Ngạn. Tên thật của chúng là Thiên Long Đài Đầu và Thiên Long Hữu Hối. Đ1o là hai chiêu trong Thiên Long Thất kiếm vô địch thiên hạ mà Thiên Long năm xưa đã từng tung hoành bốn bể. Khi mang tên mới, chúng đã có sự thay đổi, thêm nhiều cơ duyên, nhưng lại thiếu đi sát ý, những sát biến tinh tế đều đã bị giấu cả đi, chẳng trách năm ông già Triệu Tiêu nói là hai chiêu đó không đấy đủ.
Nhất Linh cũng đã biết năm ông gìa đó là người đứng đầu của hai trong ba đàn thuộc Thiên Long bang năm xưa: Địa tự đàn và Nhân tự đàn.
Nhất Linh cũng đã hiểu rõ Nhϊếp Hồn đại pháp. Đây chẳng qua chỉ là một tiểu pháp trong Ma công nghìn vạn năm của Ma đạo chí tôn của Âm Ma mà thôi. Âm Ma đã tỉnh lại trong người cậu, Nhϊếp hồn đại pháp làm sao có đất để thi triển?
Đột nhiên trong đầu Nhất Linh vụt qua gương mặt hàng trăm mỹ nhân, lòng bùng lên muôn vàn những cảm giác tuyệt diệu. Đó đều là những kiệt tác của Tình Ma trong suốt con đường trăm năm chinh phục nữ giới. Tất cả những thứ đó cứ xoay vần khắp trong trí não Nhất Linh, liên tục tranh đấu và cuối cùng cũng hòa vào làm một.
Một Nhất Linh hoàn toàn mới đã ra đời.
Màu xanh trong mắt của người phụ nữ kia càng lúc, càng đậm, miệng lhông ngừng phát ra những lời dụ dổ: “Hãy nhìn vào ta, không được động đậy, hãy nghe những lời ta nói …Phải rồi, ta là chủ nhân của ngươi, ta là chủ nhân của ngươi …!”
“Ai bảo ngươi là chủ nhân của ta? Ta mới là chủ nhân của ngươi!” – Nhất Linh đột nhiên cười lạnh, cùng lúc đó, hai mắt của cậu phát ra vố số những chùm sáng màu xanh, còn mạnh hơn gấp cả trăm lần so với của người phụ nữ kia.
Nữ nhân kia chợt run lên bần bật, màu xanh trong mắt tự dưng biến mất, tiếp theo đó, ánh mắt cô ta như ngây ra, nhìn thẳng vào mắt Nhất Linh, nói chầm chậm: “Đúng, tôi không phải là chủ nhân của ngài, nài mới là chủ nhân của tôi!”
Kẻ mạnh là thắng, cô ta tự lấy dây buộc mình, trở thành con mồi của Nhất Linh.
“Cô tên gì?”
“Lục Vân”
“Cô là thế nào ở trong Lưu phủ?”
“Tôi là tiểu thϊếp của Lưu Thế Vinh”
“Ông già Lưu Thế Vinh này diễm phúc quả không nhỏ chút nào!” – Nhất Linh vừa nghĩ, vừa đưa mắt liếc nhìn cái cổ trắng ngần của Lục Vân, nuốt ực một cái.
“Vì sao cô lại thi triển nhϊếp hồn đại pháp với ta?”
“Tôi phụng lệnh, sau khi khống chế được ngài, sẽ để ngài gϊếŧ chết Lưu Thế Vinh, Trương Bính Nma rồi đến thừa nhận với bọn Triệu Tiêu cậu là truyền nhân của Thiên Long, sau đó tống lĩnh bọn họ cùng với thuộc hạ đi sống mái một phen với Hiệp Nghĩa đạo”
“Thật là lạ! Cô phụng mệnh của ai? Mà sao cô biết năm người bọn Triệu Tiêu là Hương chủ của hai đàn Nhân – Địa thuộc giáo địa Thiên Long?” – Nhất Linh cảm thấy hết sức hưng phấn. Lai lịch của năm người Triệu Tiêu, ngay cả Lưu Thế Vinh, Trương Bính Nam cũng không biết rõ, một tiểu thϊếp của Lưu Thế Vinh lại biết rõ như vậy? Ở đây, nhất định có việc cổ quái.
Lục Vân nói: “Tôi phụng mệnh của Hỏa Vân đạo trưởng. Thân phận của năm người Triệu Tiêu cũng do Hỏa Vân đạo trưởng nói cho tôi biết.”
“Hỏa Vân đạo trưởng là ai? Ông ta có phụng chỉ lệnh của ai nữa không?”
“Tôi không biết!”
Nhất Linh hết sức thất vọng. Người đã bị nhϊếp hồn đại pháp khống chế, trong đầu không thể có chút gì giấu diếm. Cô ta đã nói không biết, đó là do cô ta quả thật không biết.
Đầu óc của Nhất Linh chuyển động mau lẹ. Những linh giác nhạy bén của Âm Ma, khuyếch tán một nhanh chóng, cậu liên tưởng đến vụ Lưu Mai gϊếŧ chồng.
“Lưu Mai gϊếŧ chồng, có phải do trước đó, đã bị Nhϊếp hồn đại pháp khống chế hay không?”
“Đúng thế!”
“Quả nhiên là như vậy!” – Nhất Linh mừng thầm hỏi tiếp: “Là ai ra tay? Vì sao lại làm như vậy?”
“Là do tôi làm, Hỏa Vân đạo trưởng nói cho tôi biết: Vạn Vân Phi là nam tử thừa kế duy nhất sau khi đàn chủ của Nhân tự đàn và Địa tự đàn của Thiên Long giáo kết thành thân gia, cũng chính là đàn chủ thế hệ mới của hai đàn Nhân – Địa. Nếu hắn chết dưới tay Lưu Mai, Nhân – Địa hai đàn nhất định không để cho Lưu gia được yên, mà Lưu gia lại là một trong Tứ đại thế gia ở Giang Nam. Giang Nma tứ gia lại là một thành phần quan trọng trong Hiệp Nghĩa Đạo. Khi hai đàn Nhân – Địa tìm đến nơi, tất nhiên Hiệp Nghĩa Đạo phải can dự vào, đương nhiên sẽ xảy ra đấu đá!”
“Kế hoạch thật hoàn hảo đó. Nếu như không có ta đứng xen vào giữa, Tứ đại thế gia đánh không lại, nhất định sẽ mời các môn phái khác của Hiệp Nghĩa Đạo tới trợ giúp, còn Cố đại nương kia cũng mời năm ông già đó ra trợ thủ, cuối cùng dẫn đến cuộc đấu nảy lửa của hai đàn Nhân – Địa và Hiệp Nghĩa Đạo” – Nhất Linh vừa nghĩ, bỗng nói: “Vậy thì Kim Long Thụy chắc chắn là do các ngươi hại chết rồi. Mục đích là sau khi gϊếŧ chết người, hai bên dù không muốn, cũng phải đánh nhau?”
Lục Vân gật đầu: “Đúng thế!”
“Là do ai đánh chết?”
“Là do Hỏa Vân đạo trưởng làm”
“Hỏa Vân đạo trưởng hiện giờ ở đâu?”
“Ở Hỏa Vân Quan, dưới chân núi Huệ Sơn”
“Huệ sơn ở đâu?”
“Ngay bên ngoài thành, ra ngoài thành đi chừng bảy tám dặm là tới”
“Thế còn Lưu Mai hiện giờ ở đâu?”
“Ở trong Hỏa Vân quan”
“Được lắm” – Nhất Linh nắm chặt tay, ngẩng đầu nghĩ một hồi rồi cúi đầu xuống nói: “Không được rời khỏi Lưu phủ. Hôm nào nghe thấy ta lớn tiếng gọi tên cô thì cô hãy ra và nói lại mọi chuyện như hôm nay”
“Vâng!” – Lục Vân cung kính vâng mệnh.
“Thật là ngoan ngoãn!” Nhất Linh đưa tay vuốt ve một lượt trên mặt Lục Vân cười ha ha, rồi thu ma công lại, quay người đi ra.
o0o
Ra khỏi lầu thì trời đã tối, gió đêm thổi tới, khiến cậu cảm thấy thoải mái, đắc ý vô cùng. Từ lúc vào đến lúc ra khỏi lầu chỉ vẻn vẹn có hơn một canh giờ, Nhất Linh đã hoàn toàn biến thành một con người khác. Khi ấy trong người cậu tràn đầy sức mạnh, trong đầu trí lực nhanh nhạy nhiều vô kể, chỉ cảm thấy quá khứ, tương lai, tất cả đều rõ như lòng bàn tay, càng tin tưởng hơn vào bản thân mình.
Nhất Linh đưa mắt nhìn về phía phòng Vạn Tiểu Hà ở, bất giác mỉm cười: “Tiểu mỹ nhân à, đêm nay ta sẽ trả thù cho ca ca của nàng. Có điều nàng phải báo đáp ta cẩn thận mới được! Còn Mẫu đại trùng Cố đại nương kia, xem bà còn giữ bông hoa bé nhỏ của bà được bao lâu. Hây, ta phải đi vỗ về Nhu tỉ và Phụng tỉ trước đã, đặt một cái bẫy để xong chuện họ không ghen. Mấy hôm nữa, ba mỹ nhân đồng sàng, thật tuyệt hết chỗ nói ” – Trong lòng đắc ý, phi thân đến linh đường.
Bên trong linh đường, hai cô gái đang quỳ dưới đất, tuy không còn thút thít, nhưng cũng vắng hẳn vẻ tươi cười. Bởi trong lòng đau khổ nên cả hai đã gầy đi ít nhiều, lại thêm bỏ bê trang điểm, sắc mặt tiều tụy, trông càng đáng thương. Trong lòng Nhất Linh không khỏi trào lên cơn thương hương tiếc ngọc, chỉ hận một điều không thể dang hai tay ra ôm cả hai nàng vào lòng, vuốt ve, an ủi một phen.
“Nhưng qua đêm nay, bắt được tên đạo tặc Hỏa Vân, báo được thù cho mấy nhà, vậy thì mọi việc sẽ ổn thôi!” – Nhất Linh thầm nghĩ, bước đến trước mặt hai nàmg.
Không đợi Nhất Linh lên tiếng, Thủy Liên Nhu đã ra lời trách móc: “Nhất Linh, sao chàng lại có thể như vậy chứ? Lẽ nào ca ca của Phụng Kiều không phải là ca ca của chàng sao? Chàng không đau khổ không nói làm gì, cả chút thời gian túc trực trước linh cữu của huynh ấy, chàng cũng không màng, cứ chạy loạn khắp nơi. Chàng bảo Phụng Kiều sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Nhất Linh thầm than vãn, biết hai nàng đã bắt đầu thành kiến với mình, nhìn sang Phụng kiều vẫn thẩn thờ đầy nước mắt, cậu làm ra vẻ thương tâm đến đứt ruột, cất giọng oan uổng: “Nhu tỉ, Phụng tỉ, các người trách nhầm ta rồi. Cái chết của Thụy ca ca ta cũng hết sức đau lòng. Có điều ta nghĩ, nếu cứ ngồi rơi nước mắt cũng chẳng ích gì, tìm bắt kẻ thù mới là điều đáng làm”
“Vậy chàng bắt được kẻ thù chưa? – Kim Phụng Kiều quay phắt đi, nước mắt vòng quanh, chất vấn; “Tôi sợ chàng không phải đi bắt kẻ thù mà là đi tìm Vạn Tiểu Hà thì có”
“Quả nhiên là đang ghen đây, may mà mình đã chuẩn bị!” – Nhất Linh nghĩ thầm, nói: “Kẻ thù vẫn chưa bắt được, nhưng đã biết hắn là ai, đợi đến khi chào hai vị tỉ tỉ xong, ta sẽ lập tức đi bắt hắn!”
“Thật không?” – Cả hai mỹ nhân cùng thốt lên.
Thủy Liên Nhu dịu dàng hỏi: “Là kẻ nào?” – Kim Phụng Kiều sốt sắng: “Tôi cũng đi, tôi phải chính tay gϊếŧ chết tên khốn kiếp đó!”
Nhất Linh vội nói: “Hai vị hảo tỉ tỉ, không quá kích động như vậy, hai người chỉ cần hứa với ta không quá đau buồn nữa. Trong đêm nay, ta nhất định tóm được tên tặc đạo ấy mang về!”
“Là đạo sĩ sao?” – Kim Phụng Kiều nghiến chặt hai hàm răng, trong lòng đã hoàn toàn tin lời Nhất Linh.
Nàng là người thẳng tính, vội chụp lấy hai tay của Nhất Linh, hối hả: “Nhất Linh, là thϊếp trách sai chàng, chàng đừng giận thϊếp nhé!”
Nhất Linh vội nói: “Tỉ tỉ là người ta yêu nhất, cho dù có gϊếŧ chết ta, ta cũng không trách tỉ tỉ đâu!”
Kim Phụng Kiều cảm động trong lòng, ôm chặt cổ của Nhất Linh, hôn lên mặt cậu, nói: “Nhất Linh, chàng thật tốt!”
Nhất Linh mừng rỡ, nói với Thủy Liên Nhu: “Nhu tỉ, tỉ thì sao?”
Trong lòng Thủy Liên Nhu cũng hết sức vui mừng, nũng nịu: “Chàng ấy à?” – Nói rồi cũng hôn lên má bên kia của Nhất Linh.
Nhất Linh nhảy dựng lên, khoa chân, múa tay: “Đấng phu quân lần này ra đi, nhất định sẽ không phụ hai nụ hôn nồng nàn của hai thê tử kiều mỹ này, ta sẽ bắt được hai tên tặc đạo ấy về cho hai nàng xử trí!” – Nói rồi, lao vυ"t đi.
Hai cô gái hướng mắt nhìn theo, ánh mắt ẩn chứa nụ cười. Thủy Liên Nhu thở dài: “Anh chàng này chẳng đứng đắn gì hết!” – Lời lẽ tuy trách móc, nhưng ngữ khí lại tràn đầy niềm vui.
o0o
Nhất Linh đến trước sân, phòng Vạn Tiểu Hà, Cố đại nương ra mở cửa, mắt long lên hỏi: “Người đến để làm gì?”
Nhất Linh nghĩ bụng: “Không cho được bà già này bài học, bà ta càng làm rắn hơn, kế sách của ta khó mà thực hiện được!” – Bèn đảo mắt một lượt, nói giọng tỉnh khô: “Ta không nói chuyện với bà, hoặc là bà để cho ta vào, hoặc là ta sẽ đi ngay. Nhưng nếu hung thủ gϊếŧ Vạn Vân Phi chạy mất thì không liên quan gì đến ta đâu đó!” – Vừa nói, vừa quay người làm ra vẻ định bỏ đi.
“Tiểu ca, khoan đã!”
Là Quản Trí Minh lên tiếng. Năm lão nhân đó và Vạn Tiểu Hà cùng đẩy cửa bước ra.
Vạn Tiểu Hà gọi: “Vương đại ca, huynh chờ chút! Thực sự đã có tin tức về hung thủ hại chết ca ca tôi sao?”
Nhất Linh đột nhiên giơ tay che miệng Tiểu Hà: “Nói nhỏ một chút, cẩn thận kẻo người khác nghe được!”
Cố đại nương nổi giận, đánh vào tay Nhất Linh: “Bỏ ngay móng vuốt của ngươi ra!”
Vạn Tiểu Hà đỏ bừng mặt, giải thích hộ Nhất Linh: “Nhũ nương, Vương đại ca là sợ để lộ tin tức, nên …”
“Thôi đi!” – Cố đại nương hầm hầm bác lại: “Con không biết gì cả, tên tiểu vô lại này rõ ràng là đang lợi dụng con. Nếu thực sự sợ lộ tin tức thì cớ gì lúc nãy, hắn đứng giữa sân này mà lớn tiếng gọi như vậy!”
Quỷ kế của Nhất Linh đã bị phá, trong bụng thầm rủa: “Đúng là tặc tử, già mà không chết! Lão bà này thậm chí còn tinh tường hơn cả đạo tặc!” – Rồi không nhìn Cố đại nương, nói với Vạn Tiểu Hà: “Ta có thông tin về hung thủ hại chết ca ca nàng, nàng có muốn nghe hay không?”
“Muốn!” – Vạn Tiểu Hà vội đáp.
“Đừng có nghe lời hắn!” – Cố đại nương hét lên: “Tên tiểu vô lại này rõ ràng đang lừa gạt chúng ta.”
“Nhũ nương!” – Vạn Tiểu Hà nhìn Cố đại nương với ánh mắt thỉnh cầu.
“Theo ta về phòng!” – Cố đại nương không chút nhượng bộ.
Đới Hỉa Sinh không nhịn tiếp được nữa, chau mày nói: “Cố đại nương, không nên gay gắt như thế với Tiểu Hà!”
Cố đại nương càng tức giận: “Nó là do sữa của ta nuôi lớn, cũng như con gái của ta, ta nhất định phải quản!”
Đới Hải Sinh cũng nổi giận: “Bà …”
Cố đại nương giơ ngay vây quải trượng lên: “Sao nào?”
Vạn Tiểu Hà lôi tay áo Cố đại nương, nhìn Đới Hải sinh van vỉ: “Đới gia gia!” – Nước mắt đã lại chảy vòng quanh.
Triệu Tiêu vội ngăn Đới Hải Sinh lại: “Đới huynh, ông biết rõ là Tiểu Hà và nhũ nương tình cảm như mẹ con, Tiểu Hà còn không phản cảm, ông việc gì phải bận tâm? Chẳng pahỉ để cho Tiểu Hà khó xử sao?”
Rồi quay qua nói với Cố đại nương: “Đại nương, ta biết bà rất yêu thương, lo lắng cho Tiểu Hà, nhưng theo ta nghĩ thì việc chính kinh đại sự, bà cũng nên nghe một chút!”
Vạn Tiểu Hà nhìn Cố đại nương, lay lay tay áo của bà, thảm giọng: “Nhũ nương!” – Điệu bộ không khác gì con chim non dựa dẫm bóng người, khiến cho Nhất Linh nhìn thấy mà hồn xiêu phách lạc, nghĩ thầm: “Liên tỉ lo lắng hết mực, giống như một mẫu thân nhỏ. Phụng tỉ lại yêu kiều thướt tha, suốt ngày nũng nịu muốn chết. Chỉ có nàng mới thực sự giống một tiểu thê tử, nhu mì, tội nghiệp vô cùng!” – Rồi nói với Cố đại nương: “Tin hay không, bà hãy cho tôi vào trong nói, nghe xong rồi hãy kết luận!”
Cố đại nương gườm gườm nhìn cậu, lôi tay Tiểu Hà đi vào trong, gằn giọng: “Được, vào đi!”
Vạn Tiểu Hà mừng rỡ, quay người nở cười với Nhất Linh, Nhất Linh cũng niềm nở đáp lại.
Nụ cười của Tình Ma thật có mê lực đặc biệt, Vạn Tiểu Hà phút chốc tim đập thình thịch, má đã ửng đỏ.
Vào đến trong phòng, tám người ngồi xuống. Nhất Linh nói ngay: “Đây là một âm mưu lớn, mục đích là gây nên mối thù sát giữa Thiên Long giáo và Hiệp Nghĩa Đạo. Có kẻ phát hiện ra các người là thuộc hạ cũ trong Địa tự đàn và Nhân tự đàn của Thiên Long trước đây. Chúng gϊếŧ Vạn Vân Phi vì biết chắc các người thế nào cũng tìm Lưu gia tính sổ. Lưu gia đương nhiên không phải là đối thủ của các người, nhưng đằng sau Lưu gia còn có Tứ đại thế gia và cả một liên minh Hiệp Nghĩa Đạo, ắt sẽ không chịu ngồi yên mà xem Lưu gia bị ăn hϊếp. Quả nhiên Kim Long Thụy hỏa tốc đến cứu viện. Bọn chúng bí mật phục kích, gϊếŧ chết Kim Long Thụy. Mối hận thù này coi như đã kết thành. Bởi vì Tứ đại thế gia nhất định sẽ đổ món nợ này lên đầu các người, cuối cùng, người chịu trận là Cố đại nương bà!”
Nhất Linh vừa nói xong, cả năm lão nhân đồng thanh: “Thật hiểm độc!”
Quản Trí Minh nói: “Năm trước, giáo chủ bổn giáo và Đại Ngu La hán có giao ước trước trận tranh sống mái tại Thiên Long đại hội vào năm tới, thuộc hạ cũ của Thiên Long giáo tuyệt đối không được xung đột với Hiệp Nghĩa Đạo. Từ đó giang hồ mới sóng yên bể lặng được bốn mươi năm, tạo biết bao công đức cho võ lâm. Không ngờ có kẻ dã tâm độc ác, đặt ra kế sách thâm hiểm, hòng gây nên một phen đổ máu!”
Lúc bắt đầu, Cố đại nương còn dè bỉu, nghi ngờ, lúc này cũng đã tin, thốt lên: “Tên khốn kiếp ấy là ai? Tiện nhân Lưu Mai lẽ nào lại là đồng bọn của hắn?”
Nhất Linh lắc đầu: “Lưu Mia vô tội, chỉ trúng cấm chế của Nhϊếp hồn đại pháp!”
Cả năm lão nhân đều tỏ ra hốt hoảng, Đới Hải Sinh vỗ đùi: “Ta đã nói rồi mà! Thiếu phu nhân dịu dàng hiền thục, làm sao có thể là kẻ đại nghịch gϊếŧ chồng?”
Triệu Tiêu nhăn mặt: “Hơn nữa lúc hành động, còn như cố ý để cho nha hoàn trông thấy, thì ra là do chính bọn chúng cố ý sắp xếp như vậy!”
Quản Trí Minh nghiến răng: “Lão phu cũng bị thù hận làm cho hồ đồ đầu óc! Thiếu phu nhân có thể thoát khỏi địa bàn của chúng ta một cách thần bí như vậy, nếu không phải kế hoạch được trù bị chu đáo, đồng thời có cao nhân tiếp ứng thì làm sao mà được!”
Vạn Tiểu Hà khóe mắt đỏ au: “Tẩu tẩu đáng thương, nếu như tỉ ấy có thể tỉnh lại được khỏi nhϊếp hồn đại pháp, biết mình đã gϊếŧ chết phu quân, không biết còn đau lòng đến mức nào?”
Triệu Tiêu nhìn Nhất Linh: “Vương tiểu ca, kẻ cầm đầu sau bức màn này là ai? Hãy nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ băm vằm hắn thành ngàn vạn mảnh!”
Nhât Linh nói: “Tôi cũng vì chuyện ấy mà đến tìm các người. Đây không phải là một cá nhân, mà là một tổ chức. Nhϊếp hồn đại pháp của bọn chúng, không chỉ khống chế Lưu Mai mà còn rất nhiều người khác trong Lưu phủ. Tôi tìm ra chân tướng, lại không dám động thủ vì sợ bọn chúng ở vào cảnh Chó cùng bứt giậu mà đột ngột phát động cấm chế. Các vị thử nghĩ xem, giả dụ chủ nhân của Lưu gia cũng bị khống chế, sau khi cấm chế bị phát động, đột nhiên ra tay, trước tiên, gϊếŧ chết Trương Bính Nam và những người vô can khác. Sau đó, quyết một trận sinh tử với các người, vậy món nợ ấy phải tính như thế nào đây? Hiệp Nghĩa Đạo liệu có tin Lưu Thế Vinh bị nhϊếp hồn đại pháp khống chế? Còn Trương Bính Nam và các người khác đều do Lưu Thế Vinh gϊếŧ chếrt chứ không phải là do các người không? E là không tin, đúng không? Vì thế một trận đại chiến tất sẽ khó tránh. Kẻ hưởng lợi vẫn là kẻ đứng sau trướng sai khiến!”
Đầu óc Nhất Linh nhanh nhạy lạ thường, nói dối không chớp mắt, đầy sức thuyết phục.
Năm ông lão quả nhiên giật mình, Quản Trí Minh nói: “Vương công tử, vậy chúng ta phải nên làm thế nào?”
Nhất Linh nói: “Kẻ mà chúng ta muốn đối phó, chủ yếu là kẻ cầm đầu, cũng chính là kẻ đứng sai khiến phía sau trướng. Người này không có trong Lưu gia, nhưng hắn chú ý quan sát mọi động tĩnh ở Lưu gia. Nếu như chúng ta động đến nội gián trong Lưu gia, khi ấy, dù không nói đến hậu quả của việc hắn phát động cấm chế thì hắn cũng có thể nghe động mà chạy thoát. Vì thế, ý của tôi là xuất một kỳ binh, âm thầm tóm gọn tên khốn đó. Người ta nói: Bắt giặc thì phải bắt tên cầm đầu. Chuyện sau đó thì dễ dàng hơn nhiều rồi!”
Quản Trí Minh thốt lên: “Hay lắm! Vậy theo Vương công tử, nên chọn ai làm kỳ binh đây?”
Nhất Linh trong lòng thầm reo: “Đương nhiên là ta! Thêm cả Vạn Tiểu Hà nữa!”
Nhưng cậu biết rằng nói như vậy sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, làm ra vẻ muốn bắt, vờ tha: “Phải là một người không khiến người ta nghi ngờ nhất, tôi thì không được rồi! Không phải nói khoác, võ công tôi quá mạnh, tên khốn đ1o nhất định sẽ canh chừng tôi nghiêm nhặt. Người của các người cũng không được. Hễ các người hành động, tất sẽ gây ra cảnh giác. Tốt nhất là người của Lưu gia đóng kịch, giả vờ đi cầu viện ở Chu gia, hay một môn phái nào đó trong Hiệp Nghĩa Đạo đến trợ giúp, giữa đường hành động mới khiến cho hắn không lường được!”
“Hay lắm!” – Quản Trí Minh reo lên.
Nhất Linh lại lắc đầu: “Nhưng ở đây lại có hai điểm khó: Thứ nhất, người của Lưu gia, những ai bị khống chế, những ai chưa, chúng ta không biết. Thứ hai, giả sử chọn ra được hai người, chưa bị trúng tà thuật, liệu họ có đối phó nổi kẻ đứng dau trướng kia không? Đến chủ nhân Lưu gia là Lưu Thế Vinh cũng chỉ có vậy, huống chi là những người khác?”
Năm ông già đưa mắt nhìn nhau, Cố đại nương nóng nảy, hét lên: “Chúng ta ra tay trứơc, khống chế hết người trong Lưu gia, rồi đối phó với bên ngoài, vậy không được sao?”
Đới Hải Sinh gật đầu: “Ý này cũng không tồi đâu!”
Nhất Linh giật thót mình, đang định phản đối thì lại thấy Quản Trí Minh lắc đầu: “Không ổn! Đúng như Vương công tử đã nói, chúng ta nhất định đang bị giám sát rất chặt chẽ. Lưu gia đông người như vậy, ai mà biết được người nào làm nội gián? Chúng ta ra tay có nhanh đi nữa, thì cũng không thể một chốc, một nhát, khống chế được tất cả bọn họ. Ngộ nhỡ tin này lộ ra ngoài thì sao?”
Nhất Linh hết sức tán thành: “Phải đấy! Các vị võ công đều rất cao cường, nhưng dù thế nào, một lúc cũng chỉ có thể khống chế được một vài người. Đằng này Lưu gia có đến hai – ba trăm người, lại ở tản mạn nhiều chỗ. Muốn khống chế từng người một, chí ít cũng phải cần đến nửa canh giờ. Thời gian dài như vậy, nội gián không phát hiện ra sao? Không có chuyện đó đâu!”
Cố đại nương mỗi lúc một sốt ruột: “Theo ý ngươi, chúng ta không òcn một cách nào khác sao?”
Nhất Linh nói: “Chuyện này, tôi đã nghĩ suốt một ngày, không tìm ra cách. Khi nãy, tôi đã bàn với hai vị phu nhân của tôi, bọn họ đã cho tôi một ý hay!”
“Là ý gì?” – Năm ông già đồng thanh.
Nhất Linh gải gải đầu, liếc nhìn Vạn Tiểu Hà đang cúi mặt xuống, vẻ khó xử: “Việc này thật không dễ nói!”
Cố đại nương hét lên: “Ngươi cứ việc nói ra, có được hay không lại là chuyện khác!”
“Bà Mẫu đại trùng này thật là …, chớ có xem thường tính cách nóng nảy của bà ta!” – Nhất Linh thầm rủa, vẫn ra vẻ khó khăn: “Ý của phu nhân tôi là thế này: Bảo tôi cùng Vạn tiểu thư, đêm khuya ra hẹn hò với nhau …!”
- 🏠 Home
- Kiếm Hiệp
- Linh Khứu Phi Long (Linh Thứu Phi Long)
- Chương 25: Hồi 25