Hai người tới đầu hành lang, Lục Trúc đang định lên tiếng thì một đệ tử đến báo, Lý Ngọc Châu vừa khóc vừa chạy đi, đã ra khỏi Trung Nghĩa môn rồi.
Nhất Linh ngần người ra một hồi, trong lòng cảm thấy không đành lòng, song ngoài miệng lại tỏ ra cứng rắn: “Mặc cô ta!” Rồi nhìn Lục Trúc nói: “Đi rồi thì càng tốt!”
Lục Trúc cười: “Yên tâm, Lý Ngọc Châu mà không về tôi sẽ giao cái đầu này cho cậu. Được rồi nghe đây, tôi có chuyện phải đi xa một chuyến”.
Nhất Linh hốt hoảng nắm chặt lấy tay Lục Trúc: “Tỉ tỉ, tỉ không được rời xa tôi”.
Lục Trúc nhìn vẻ lo lắng trên mặt Nhất Linh, trong lòng vui sướиɠ, cười tươi như hoa: “Tôi đâu có rời xa cậu, chỉ là đi ra ngoài một chuyến thôi mà. Muộn nhất thì ba đến năm ngày, nếu nhanh thì mai có thể trở về rồi”.
Nhất Linh thở phào: “Vậy thì ngày mai tỉ cố trở về nhé!”.
Vẻ bịn rịn ân cần của cậu quả khiến Lục Trúc hết sức cảm động, gật gật đầu: “Tôi sẽ mau chóng quay về”. Nói rồi một mình đi ra ngoài cốc.
Nhất Linh lại tiến hành ép độc cho Lục Từ Anh. Độc không phải là bệnh, tục ngữ có câu: Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi tựa rút tơ, bệnh đến thì mau mà đi thì chậm. Nhưng độc thì lại không giống như bệnh, chỉ cần phương pháp đúng, bảo đi là đi ngay. Nhất Linh vừa châm cứu vừa dùng thuốc, đến giờ Ngọ hôm sau chất độc trong người Lục Từ Anh đã bị ép ra hết, lại trở về trạng thái như trước, rạng rỡ xinh tươi, cười nói vui đùa với Nhất Linh làm cho cậu thần hồn điên đảo.
Vào lúc Nhất Linh đang bí tỉ nằm trong vòng tay mỹ nhân thì tại một sơn cốc cách đó vài chục dặm về phía tây xuất hiện một đám nữ giới. Đám người này khoảng gần trăm nhân mạng, già có trẻ có, người nào người ấy dung mạo như hoa có thể khiến cho bất kỳ gã đàn ông nào nhìn thấy cũng phải mê mẩn tâm thần.
Nhưng nếu như biết được lai lịch của đám nữ giới này thì bất kỳ đàn ông chính phái nào cũng sẽ phải quay đầu chạy biệt.
Võ lâm Trung nguyên hiện tại có bốn nhân vật mà ngay cả Hắc đạo tam đại phái trên giang hồ cũng không dám động đến, đó chính là Hồng Y Lão tổ, Ô Sơn Hồ nữ, Thanh Phong Kiếm ni và Nam Hải Thần ni. Bốn người này ai nấy cũng mang trên mình những tuyệt học quỷ khốc thần sầu.
Hồng Y Lão tổ sống ở Đại Tuyết sơn với Băng Tuyết thần công là Huyền âm tuyệt học vô thượng của đạo gia, ai không may bị trúng chưởng này, máu huyết toàn thân lập tức đóng băng, chết bất đắc kỳ tử.
Ô Sơn Hồ nữ sống ở Ô Sơn Vạn hồ động với sở trường Hồ Mị thuật đã từng làm mưa làm gió trên giang hồ, các môn hạ đều là nhan nữ tuyệt sắc tuyển lựa kỹ càng trong số hàng vạn người. Những nơi Ô Sơn môn hạ giá lâm, phượng loan đảo điên, da^ʍ phóng ám nguyệt, không một trang nam tử lương thiện nào dám lại gần, vì thế người trong chính phái tuy hận thấu xương tủy song lại không thể làm gì được.
Thanh Phong Kiếm ni ngụ ở Yên Sơn, ba mươi năm trước chỉ bằng một chiêu kiếm đã cắt phăng bảy cái đầu của Yên Sơn thất quái, qua một trận đấu mà danh vang thiên hạ.
Nam Hải Thần ni ở mũi Phổ Đà Nam Hải, đã từng tay không giao đấu với giao long, cả khing công và thủy tính đều được mệnh danh là Thiên hạ đệ nhất.
Bốn người này đều là cao nhân quái kiệt, làm việc gì cũng vì thích hay không thích, không hề quan tâm đến tốt xấu thế nào. Người trong Bạch đạo chỉ biết kính nhi viễn chi, người trong Hắc đạo cũng không ai dám đυ.ng đến. Không ngờ thế sự đẩy đưa, nhi tử của Giang hồ Hắc đạo Tam đại phái lại đều liên quan đến ba trong số bốn cao nhân đó.
Thù Tự Hùng mà Nhất Linh đang mạo danh chính là tôn đồ của Hồng Y Lão tổ. Ba tiểu mỹ nhân bên cạnh cậu, Lý Ngọc Châu là đồ đệ của Nam Hải Thần ni, Lục Từ Anh là đồ đệ của Thanh Phong Kiếm ni, còn Lục Trúc thực ra là tiểu đệ tử được sủng ái nhất của Ô Sơn Hồ nữ, chỉ có điều Nhất Linh không hay biết mà thôi.
Lục Trúc rời Thiết Huyết Đường ra ngoài lần này chính là để đi gặp sư phụ.
Ô Sơn Hồ nữ có tất cả bốn mươi đệ tử chính thức, tuổi tác chênh lệch nhau khá lớn, đại sư tỉ nhập môn đầu tiên cũng đã qua tuổi bốn mươi, tuy là biết thuật chăm sóc bồi nhan song vẫn có thể nhận ra tuổi tác. Đệ tử còn như vậy, theo lẽ thường thì sư phụ phải già khọm ốm yếu, vậy mà sự thực lại khiến người ta khó tin, nhan sắc thân hình của Ô Sơn Hồ nữ thậm chí còn có vẻ trẻ trung, hấp dẫn hơn cả đệ tử nhỏ tuổi nhất của mình là tiểu cô nương Lục Trúc.
Điều này có được là bởi một môn nội công kỳ dị của Ô Sơn Hồ nữ có tên là Ngọc nữ thần công. Người luyện được thứ công phu này, võ công không chỉ cao siêu kinh người mà trước khi trăm tuổi, cả da thịt lẫn dung nhan lúc nào cũng như thiếu nữ mười tám vậy. Thế nhưng Ngọc Nữ thần công có một khuyết điểm, phi trinh nữ không thể luyện thành. Có chú luyện bao nhiêu, trước khi thần công viên mãn, nếu trinh tiết bị hủy hoại thì tất cả đều trở về số không.
Nhân gian lúc ấy, nữ nhân mười bảy mười tám đã gả chồng rồi, từ lúc hiểu biết cho đến khi thành hôn, khoảng thời gian cũng chỉ không quá mười năm, muốn luyện Ngọc Nữ thần công đạt đến thập thành quả thực không phải là chuyện dễ, trừ trường hợp tư chất đại bác hoặc ngẫu ngộ kỳ duyên.
Lục Trúc bái kiến sư phụ, Ô Sơn Hồ nữ ôm chầm lấy nàng, đại sư phụ và tiểu đệ tử, niên kỷ xa cách bao nhiêu, trông vẫn chẳng khác gì đôi hoa hoa tỉ muội!
Lục Trúc lấy từ trong lòng ra một hộp ngọc hình vuông, cung kính: “Sư phụ, con đã kiếm được Hàn tê châu rồi”.
Ô Sơn Hồ nữ mừng rỡ: “Thật không?”. Mở hộp ra, chợt cảm thấy một luồng hàn khí quấn quýt bốc lên, trong hộp có một hạt ngọc màu xanh phát sáng lạnh lẽo.
“Đúng là nó rồi!” Ô Sơn Hồ nữ reo lên, xoa đầu Lục Trúc, giọng hân hoan: “Có Hàn tê châu, con có thể luyện thành Ngọc nữ thần công, mà có con giúp sức, ngày Hai tháng Hai năm tới, sư phụ nhất định có thể xưng hùng thiên hạ rồi!”
Xung quanh Lục Trúc có đến mười ba sư tỉ vây lấy, người nào người ấy đều lộ vẻ ngưỡng mộ vô cùng.
Hồ Nữ lại nói tiếp: “Phải rồi, nghe nói Thiết Huyết Minh đơn thương độc mã một mình chống lại hai hội mấy phen đều toàn thắng, cái tên tiểu tử Thù Tự Hùng này cũng thật khá đấy!”
“Thù Tự Hùng có gì ghê gớm chứ, cũng chỉ là thứ nhu nhược tham sống sợ chết mà thôi”. Lục Trúc toét miệng cười: “Người đáng khen chính là tiểu hòa thượng Nhất Linh!”
“Tiểu hòa thượng Nhất Linh?” Hồ Nữ không hiểu gì hết.
Lục Trúc liền đem chuyện Nhất Linh giả mạo Thù Tự Hùng, khổ đấu với hai hội cứu vãn tình thế hiểm nghèo cho Thiết Huyết Minh lần lượt kể cho Ô Sơn bang chúng khiến sư đồ Hồ Nữ kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc tưởng như không khép lại được. Môn chủ đã thế, đám đệ tử còn kinh ngạc đến nhường nào, mười ba nữ nhân thi nhau hỏi Lục Trúc: “Hắn ta có thật được truyền Thần đăng đại pháp sao?” “Thiên Long Đại trận thực sự lợi hại như vậy sao”?” “Lý Ngọc Châu, Lục Từ Anh có thật đều muốn gả cho hắn không?”.
Mỗi người một câu, ồn lên loạn xạ, Hồ Nữ quơ tay: “Đừng ồn ào nữa!” Rồi nhìn Lục Trúc: “Con nói xem, tiểu hòa thượng Nhất Linh này rốt cuộc đối với con thế nào?”
Lục Trúc hơi đỏ mặt, hai gò má lộ ra vẻ đắc ý, khẽ mỉm cười: “Nếu con muốn hắn sang trái, bất luận là Lý Ngọc Châu hay Lục Từ Anh đều không bảo được hắn sang phải”
“Được lắm!” Hồ Nữ hân hoan gật đầu: “Con hãy trở về bảo cậu ta lấy cả hai cô nương đó đi!”
“Gì ạ?” Không chỉ Lục Trúc mà ngay cả mười mấy sư tỉ của nàng cũng đều ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi sư phụ muốn thu phục Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu. Có sức mạnh của ba phái trong tay, ngày Hai tháng Hai sang năm ta càng nắm chắc phần thắng”.
“Sư phụ!” Lục Trúc kêu lên vẻ đau khổ, nước mắt tuôn rơi lã chã.
“Đừng khóc, đừng khóc!” Hồ nữ vội an ủi nàng: “Con vẫn chưa hiểu hết lời của sư phụ. Ta bảo tiểu hòa thượng cưới hai cô nương đó chỉ là tạm thời, như vậy hai lão hồ ly Lý Thanh Long và Lục Cửu Châu mới không đề phòng cậu ta. Con hãy bảo cậu ta thừa cơ hội hạ mật dược Thiên hồ tán của bản môn, khống chế hai người đó. Sau đó sư phụ sẽ đích thân tổ chức hôn lễ cho hai con. Tiểu hòa thượng vẫn là của con, ba phái thống nhất, hai phu thê con trợ giúp sư phụ hùng bá thiên hạ, tuy nói là để sư phụ lên ngôi chí tôn, song sau khi sư phụ trăm tuổi về già, còn có thứ gì không phải là của các con chứ? Con chỉ tạm thời chịu thiệt chút ít mà được nhiều lợi sau này. Hơn nữa trước khi luyện Ngọc Nữ thần công đến thập thành, con có tình lang cũng không thể dùng được, sao không nhân lúc này thi thố chút công sức giúp sư phụ nhất thống giang hồ?”.
Hồ nữ nói một hồi làm cho Lục Trúc phải cười lên, nói: “Sư phụ đối với đồ nhi như núi cao biển cả, đồ nhi có chết cũng khó báo ân sâu. Mọi chuyện xin nghe sự phụ sắp đặt, nhưng có điều…” Lục Trúc dừng lại một lúc rồi cau mày: “Tiểu hòa thượng Nhất Linh này tâm tính thẳng thắn, chỉ sợ cậu ta không chịu hạ độc”
Hồ nữ hừm một tiếng: “Tiếc cho con đã theo sư phụ học bao năm Thiên hồ mị thuật, có chút việc cỏn con cũng không làm nổi. À đúng rồi, con phải giữ gìn tấm thân trinh nữ nên một số việc không thể làm được. Thế này vậy, con hãy cứ thử trước, nếu không thành thì hãy đưa tiểu hòa thượng ấy đến gặp ta. Ta không tin là trước Thiên hồ mị thuật lại có đàn ông không chịu cúi đầu”.
Lục Trúc cúi đầu: “Vậy đồ nhi trở về khuyên cậu ta cưới cả Lý Ngọc Châu và Lục Từ Anh!”.
“Khoan đã!” Hồ nữ lấy ra viên Hàn tê châu: “Con hãy nuốt viên ngọc này trước, sư phụ sẽ truyền công lực giúp hòa tan ngọc trong người con”.
Lục Trúc dập đầu tạ ơn sư phụ, theo lời nuốt viên Hàn tê châu vào bụng, rồi Ô Sơn Hồ nữ dùng nội lực của mình giúp Lục Trúc hòa tan viên ngọc trong cơ thể. Một canh giờ sau, viên ngọc bị hóa giải, Lục Trúc chỉ cảm thấy toàn thân thư thái dễ chịu không sao tả xiết.
Hồ nữ căn dặn: “Có được sức mạnh của Hàn tê châu, trước ngày Hai tháng Hai sang năm, Ngọc nữ thần công có thể luyện thành. Con phải hết sức chú tâm, nếu muốn được như sư phụ trăm tuổi không già thì trước khi đại công cáo thành hãy cố gắng khắc chế nɧu͙© ɖu͙©. Nếu không, công lao của sư phụ sẽ tan tành mà cũng lãng phí mất viên Hàn tê châu này đó!”
Lục Trúc cung kính gật đầu ghi nhớ, cáo từ Hồ nữ trở về Trung Nghĩa cốc.
Đúng như Lục Trúc đã nói, buổi sáng khi nàng rời khỏi Trung Nghĩa cốc không lâu thì Lý Thanh Long đã dẫn Lý Ngọc Châu quay lại. Nhất Linh vừa mới ép độc cho Lục Từ Anh, không thể không ra tiếp đón.
Lý Thanh Long kéo con gái thẳng đến trước linh vị của Thù Thiên Đồ, vòng tay nói: “Thiên Đồ huynh, tiểu đệ không biết dạy con nên đến đây để tạ tội với huynh”. Nói rồi quay ra quát Lý Ngọc Châu: “Hãy quỳ xuống trước cha chồng con, dập đầu nhận tội đi!”
Nhất Linh vốn đã bằng mặt không bằng lòng với cha con Lý Thanh Long, nhân cơ hội ấy đã có ý thoái hôn, chỉ đợi Lý Thanh Long lên tiếng chất vấn là phản kích lại ngay, không ngờ một chiêu tạ lỗi của lão ta làm cho cậu luống cuống chân tay, vội đỡ Lý Ngọc Châu dậy, hối hả: “Long đầu, không nên làm như vậy. Ngọc Châu, việc này không thể trách muội, ta mới đáng trách”.
Lý Ngọc Châu thừa gió bẻ măng, ngả ngay vào lòng Nhất Linh khóc nức nở. Lý Thanh Long quát: “Còn khóc à, con gái lấy tam tòng tứ đức, hiền thục làm gốc, tướng công dù có sai sót cũng không được phép gây chuyện, huống hồ đại trượng phu tam thê tứ thϊếp là chuyện thường. Ngay cả cha đây cũng có đến mấy người thiêp, nếu mẹ con là con thì chắc đã xách kiếm gϊếŧ sạch họ rồi chắc?”.
Lý Ngọc Châu bị cơn lôi đình của cha, không dám khóc nữa, chỉ co ro nấp trong vòng tay Nhất Linh. Nhất Linh phút chốc lòng mềm ra như bún. Lý Ngọc Châu xinh đẹp thông minh, lại toàn tâm toàn ý trao thân gửi phận, Nhất Linh nào có thể không động lòng? Nếu không phải lúc nào cũng nghĩ đến người nàng yêu thực ra là Thù Tự Hùng chứ không phải tiểu hòa thượng thì cậu đã sớm coi nàng là thê tử rồi.
Nhất Linh vẫn ôm Lý Ngọc Châu, cất giọng lễ phép: “Long đầu, là vãn bối không tốt, không nên trách lệnh ái. Thực ra vãn bối đã có ý đến xin lỗi Long đầu từ lâu, chỉ vì phải ép độc cho Lục tiểu thư nên đã chậm chân một bước, Tự Hùng xin bồi lễ với Long đầu trước linh vị phụ thân”. Nói rồi buông Lý Ngọc Châu, vòng tay thi lễ với Lý Thanh Long, Lý Thanh Long vội nói: “Không dám!”. Nhất Linh quay sang xá Lý Ngọc Châu một cái: “Ngọc Châu, là ta không tốt, nếu muội tức giận, thì hãy đánh lên cái đầu trọc của ta đây này”.
Câu nói làm cho cả hai cha con Lý Thanh Long đều bật cười, Lý Ngọc Châu tựa vào Nhất Linh, nũng nịu: “Hòa thượng thối, hôi như thế ai thèm đánh huynh chứ!”