Quyển 7 - Chương 4

Nhận sự quan tâm của Lý Nhạc Manh, lại không thể hồi báo đầy đủ, tình huống này làm trong lòng Đường Gia Duệ buồn bực. Muốn làm chút gì đó, lại không biết nên làm gì mới tốt. Sự nhiệt tình tràn đầy trong mắt Lý Nhạc Manh làm Đường Gia Duệ cảm thấy như mắc nợ cậu, đồng thời, Đường Gia Duệ cũng chú ý thấy, ngoài nhiệt tình trong đôi mắt đen sáng ngời kia, tựa hồ còn mang ý khác nữa.

Ở bên cạnh Lý Nhạc Manh, tâm tình Đường Gia Duệ dần dần thay đổi. Vì Đường Gia Duệ phát hiện, Lý Nhạc Manh hình như – thích anh.

Cảm giác này thập phần vi diệu mà lại nhạy cảm. Ánh mắt cùng lời nói quan tâm của đối phương, còn có đủ loại hành động chu đáo nho nhỏ, đều như chứng minh với Đường Gia Duệ rằng cảm giác của anh là đúng. Đường Gia Duệ bắt đầu nghi ngờ ban đầu anh có những hành động nào làm Lý Nhạc Manh hiểu lầm hay không.

Đối diện với sự mến mộ thầm kín của cậu bé nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều, Đường Gia Duệ không thể giả vờ không biết, cũng không thể giả vờ không thấy. Hiện tại anh đối với Lý Nhạc Manh có hảo cảm cùng ỷ lại rất vi diệu, nói ‘thích’ thì không đủ, đồng thời Đường Gia Duệ cũng hiểu được, cậu bé nhỏ hơn mình rất nhiều, giống như em út trong nhà, anh phải có thái độ quý trọng bảo vệ cậu, chứ không phải ‘thích’. Có ý định phải giữ khoảng cách, khi Lý Nhạc Manh lại muốn giúp Đường Gia Duệ xếp quần áo, Đường Gia Duệ từ chối, anh cũng đã bắt đầu tự mình làm một vài việc vặt. Nhận thấy nỗi mất mát hiện lên trong mắt Lý Nhạc Manh khi bị từ chối, Đường Gia Duệ cảm thấy loại cảm giác khác thường nảy sinh trong lòng.

Bầu không khí vốn hòa hợp giữa hai người thay đổi, cũng là lúc bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện những xấu hổ cùng tẻ nhạt nho nhỏ. Đường Gia Duệ lại càng chuyên tâm làm việc.

Hôm nay, đến chiều trời liền mưa xuống, đến giờ đóng cửa ở cửa hàng hoa thì mưa nhỏ chuyển lớn hơn. Không có dù, Lý Nhạc Manh đội mưa chạy đến nhà Đường Gia Duệ, tuy đường không ca, cậu vẫn ướt tóc và áo khoác.

Thấy Lý Nhạc Manh đội mưa chạy đến, Đường Gia Duệ vội nói cậu mau thay quần áo.

“Coi chừng cảm lạnh.”

Lý Nhạc Manh cười nói: “Không sao.”

Đường Gia Duệ kiên quyết bắt Lý Nhạc Manh thay áo sơ mi, bản thân thì vào phòng lấy quần áo cho cậu, còn Lý Nhạc Manh ngồi ở phòng khách lấy khăn lau tóc. Đến khi Đường Gia Duệ mang quần áo sạch từ phòng ngủ bước ra, phát hiện trong phòng khách không có ai, anh nhất thời sửng sốt. Di, người đâu rồi? Sao đột nhiên không thấy tăm hơi, rõ ràng không nghe tiếng cửa đóng mở.

Khi Đường Gia Duệ còn đang ngây ngẩn, anh liền để ý thấy trên sofa phòng khách có động vật nhỏ, nhìn có hơi quen mắt, lại không phân biệt được. Vật nhỏ đứng ở đó, giống y như người dùng hai chân trước cầm khăn chà chà lông. Lông nó có màu vàng nâu nhạt, mũi nhọn, xung quanh mắt có hai vòng đen.

Đường Gia Duệ lại ngốc lăng, lúc này, vật nhỏ thấy Đường Gia Duệ, dừng động tác, sau đó mở miệng: “A…”

Nghe vật nhỏ cất tiếng, Đường Gia Duệ hoảng sợ, “A! Tiểu Manh!”

Vật nhỏ vội nói: “Là tôi, là tôi.” Nói xong, một tiếng ‘bụp’ nhỏ, nó biến thân, Lý Nhạc Manh xuất hiện trước mặt Đường Gia Duệ.

“Cậu… cậu là…” Đường Gia Duệ kinh ngạc nói.

Lý Nhạc Manh gãi gãi đầu nói, “Tôi.. Tôi là Mèo hồ.”

“Mèo hồ!”

“Ừ.”

Đường Gia Duệ đã biết, Lý Nhạc Manh không phải con người, mà là yêu thú, là Mèo hồ. Anh có chút kinh ngạc. Em gái chưa bao giờ nói thân phận yêu thú bí mật này, hiện tại Đường Gia Duệ phát hiện Lý Nhạc Manh không giống mình, trong lòng ít nhiều có chút ngoài ý muốn. Sợ nói Mèo hồ này nọ thì Lý Nhạc Manh sẽ để ý, nên Đường Gia Duệ tránh không hỏi, nói sang chuyện khác rồi bắt đầu làm việc.

Thấy thần sắc Đường Gia Duệ thay đổi, tâm tình Lý Nhạc Manh nhất thời nặng trĩu. Cậu có thể cảm giác đối phương có hơi bài xích, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cho thấy trước, thì căn bản không có cơ hội tiến thêm bước nào nữa.

Bữa cơm tối đó, cả hai người đều ăn chẳng thấy ngon lành gì.

Sau một đêm trở về điều chỉnh tâm tình, hôm sau, Lý Nhạc Manh liền vui sướиɠ chạy đến nhà Đường Gia Duệ nấu cơm cho anh. Thiên tính nhiệt tình của Mèo hồ không muốn cứ như vậy buông tay, nếu tất cả đã rõ ràng, Lý Nhạc Manh quyết định tiếp tục dũng cảm tiến tới.

Đối diện với Mèo hồ nhiệt tình, Đường Gia Duệ không thể thật sự đối xử lạnh lùng với cậu. Biết sự đáp lại của mình sẽ khiến đối phương hiểu lầm, Đường Gia Duệ chỉ có thể tận lực giữ thái độ bình tĩnh lạnh nhạt, ít nói, ít tiếp xúc. Sự lạnh nhạt của anh cũng cũng ảnh hưởng gì đến sự theo đuổi mà vật nhỏ đã triển khai. Tuy chưa bày tỏ chính thức, nhưng mọi việc làm của Lý Nhạc Manh đã có thể là ‘tổng tấn công’. Điều này làm cho Đường Gia Duệ theo chủ nghĩa đại nam tử có chút bảo thủ không biết phải làm sao.

Cảm tình trong mắt vật nhỏ, Đường Gia Duệ không phải không thấy. Nhớ ra thoạt nhìn tưởng cậu là chàng trai trẻ, kỳ thật lại là một con Mèo hồ, trong lòng Đường Gia Duệ liền xẹt qua tia khác thường.

Mèo hồ…

Đường Gia Duệ vươn hai tay ra huơ huơ, ngày đó nhìn thấy bản thể của Lý Nhạc Manh, con Mèo hồ nho nhỏ, mới hơi lớn lớn một chút, chỉ sợ một bàn tay liền bắt được, nếu đè phải cậu ta không phải ép cho cậu dẹp lép luôn sao.

Để dời đi sự chú ý của Lý Nhạc Manh với anh, Đường Gia Duệ muốn làm gì đó. Kết quả anh phát hiện, anh đã coi nhẹ chấp nhất của Lý Nhạc Manh, không, phải nói là anh không ngờ rằng Lý Nhạc Manh lại thích anh như vậy.

Đường Gia Duệ không khỏi thở dại. Muốn từ chối, nói cậu không cần đến nữa, thậm chí chỉ ra cửa nói cậu về đi, nói ‘Tôi ghét yêu thú, tôi ghét Mèo hồ’, nhưng vô luận thế nào Đường Gia Duệ cũng không làm được. Đường Gia Duệ lại càng không chủ động mở miệng, vì anh e rằng anh không nói được những lời cự tuyệt.

Một ngày nọ, hai người ăn cơm xong có chút thời gian rảnh, Đường Gia Duệ cố tình nói với Lý Nhạc Manh: “Tiểu Manh, cậu cứ luôn chạy đến chỗ tôi, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu đấy.”

Lý Nhạc Manh nghe xong, không cần suy nghĩ đã trả lời: “Không có.”

“Ít nhiều cũng làm mất thời gian của cậu.”

“Không nhiều đâu.”

Đường Gia Duệ còn muốn nói tiếp, lại sợ nói không rõ làm Lý Nhạc Manh tổn thương, vì thế im miệng.

Lý Nhạc Manh cảm giác hiện tại Đường Gia Duệ đang cố tình tạo khoảng cách với cậu, Đường Gia Duệ đã không còn thân thiết với cậu như trước. Lý Nhạc Manh lại không muốn buông tay.

Lúc này, Đường Gia Duệ đột nhiên nói: “Tiểu Manh, tôi giới thiệu bạn gái cho cậu nhé, được không?”

Ánh mắt Lý Nhạc Manh đột nhiên cảnh giác, sau đó kiên quyết lắc đầu, “Không cần.”

“Không sao, là sinh viên rồi, có thể quen bạn gái.”

“Không cần. Tôi phải lấy việc học là trên hết.”

Đường Gia Duệ thầm gật gù. Lừa ai a, việc học là trên hết.

“Vậy, tôi giới thiệu bạn trai cho cậu?”

Lý Nhạc Manh ban đầu còn nhìn Đường Gia Duệ nghi ngờ, phát hiện thái độ anh còn rất nghiêm túc, sau đó Lý Nhạc Manh nói: “Không cần, tôi đã có người tôi thích.”

Đường Gia Duệ lại gật gù. Đúng vậy, đã có người thích, không phải là tôi sao.

Không xong a, khó giải quyết a. Làm sao bây giờ a.

Lại đến cuối tuần. Đường Gia Duệ vì tránh Lý Nhạc Manh, sáng sớm đã nói với Lý Nhạc Manh sẽ ở lại công ty làm thêm, nói Lý Nhạc Manh không cần đến.

Nói lời cự tuyệt, Đường Gia Duệ tự nói với mình, anh hy vọng có thể dần dần xa cách, làm Lý Nhạc Manh mất dần hứng thú với anh, thu lại súc tu vẫn còn chưa vươn ra, buông tha cho mình. Nhưng không biết vì sao, từ trong đáy lòng lại có chút buồn bã làm sao cũng không tan biến.

Lý Nhạc Manh lo Đường Gia Duệ tăng ca, chín mười giờ tối vẫn gọi điện thoại cho Đường Gia Duệ, đều không có người nghe. Ở công ty làm thêm muộn vậy sao? Lý Nhạc Manh lo lắng, ngồi không yên liền rời ký túc xá, chạy đến công ty Đường Gia Duệ. Ở dưới lầu, Lý Nhạc Manh gọi điện thoại cho Đường Gia Duệ.

“Anh vẫn còn ở công ty sao?”

Đường Gia Duệ nhận được điện thoại ngẩn ra, “Sao vậy?”

“Tôi gọi điện thoại đến nhà anh, không ai nghe. Tôi lo lắng cho anh, muốn biết anh ở đâu?”

Nguyên lai là như vậy. Đường Gia Duệ nói: “Ừ, đang ở công ty.”

“Khuya rồi, có cái gì để mai làm tiếp. Khuya quá về nhà không an toàn, thức khuya cũng không tốt.”

“Nga.”

Lý Nhạc Manh nói, “Tôi ở dưới công ty anh, để tôi đưa anh về nhà.”

Đường Gia Duệ hoảng sợ, cái gì? Để một đứa nhóc nhỏ tuổi đưa anh về? Anh vội vàng phản đối, “Không, không cần.”

“Tôi đã đến rồi, để tôi đưa anh về đi.” Lý Nhạc Manh thỉnh cầu.

Đường Gia Duệ nửa bất đắc dĩ, nửa cảm động thở dài, “Được rồi, cậu chờ tôi một chút, tôi xuống ngay.”

Có một trạm xe cách công ty Đường Gia Duệ khoảng một khu. Hai người đi xuống đường hầm, sau đó tiếp tục đi bộ. Lý Nhạc Manh bỏ tay vào túi áo, theo sau Đường Gia Duệ. Anh muốn đưa cậu về.

Nghe tiếng bước chân phía sau, Đường Gia Duệ vẫn không nói gì, cũng không quay lại, anh sợ anh vừa mở miệng, vừa quay lại, đứa nhỏ này sẽ thêm nhiều hy vọng và hiểu lầm. Không khí trầm mặc làm Đường Gia Duệ cảm thấy bất an.

Rẽ qua một góc, hai người phải đi qua một khoảng tối không có đèn đường, sau khi bọn họ vừa đi về phía trước, hai bóng đen xuất hiện trước mặt họ.

Đường Gia Duệ ngẩng đầu tập trung nhìn, là hai nam nhân, đội nón che hết nửa khuôn mặt, Đường Gia Duệ ban đầu còn thầm ngạc nhiên, thời tiết này ai lại đi đội nón, lập tức Đường Gia Duệ hiểu ra, hai người kia chỉ e rằng không phải người qua đường bình thường.

Quả nhiên, một nam nhân cản Đường Gia Duệ và Lý Nhạc Manh, thấp giọng nói, “Uy, ông bạn, cho mượn ít tiền xài đi.”

Không đợi Đường Gia Duệ có phản ứng, Lý Nhạc Manh đã bổ nhào vào người phía trước, chắn cho Đường Gia Duệ.

“Bớ người ta! Ăn cướp! Ăn cướp!”

Tiếng hô của Lý Nhạc Manh dọa tên ăn cướp nhảy dựng, cũng dọa luôn Đường Gia Duệ.

Tên cướp thẹn quá thành giận, rút dao ra, “Mẹ nó, ranh con, đáng chết!” Nói xong hắn liền nhào đến.

Lý Nhạc Manh và tên cướp đánh nhau, tên kia cũng đánh Đường Gia Duệ. Đường Gia Duệ kinh hoảng chống cự vụng về, cũng hô to kêu cứu.

Lý Nhạc Manh phi thường dũng cả, không hề sợ hãi hăng hái chống trả, đồng thời cố gắng bảo vệ Đường Gia Duệ, gần như lấy một địch hai, sức mạnh và lòng dũng cảm của cậu làm hai tên cướp sợ hãi. Đường Gia Duệ nhìn Lý Nhạc Manh vung nắm đấm, thầm giật mình, trong đầu anh hiện lên một ý niệm – ngày thường thấy Tiểu Manh nhã nhặn, rốt cuộc Mèo hồ cũng là dã thú a.

Hai bên đánh nhau một lúc, hai tên cướp không được lợi liền bỏ chạy trối chết.

Đường Gia Duệ giữ chặt Lý Nhạc Manh: “Đừng, đường đuổi theo, cẩn thận nguy hiểm.”

Lý Nhạc Manh nâng tay xoa hai má bị đánh trúng, oán hận nhìn hướng hai tên cướp bỏ chạy: “Đáng chết! Hừ, tôi không sợ!”

“Có cần báo cảnh sát không?” Lý Nhạc Manh hỏi.

“Không cần, bọn chúng cũng không được gì. Đúng rồi, cậu không sao chứ.” Đường Gia Duệ kéo Lý Nhạc Manh hỏi.

Kiểm tra một phen, cả hai đều không bị thương, quần áo Lý Nhạc Manh bị dao của tên cướp cắt rách.

Đường Gia Duệ thở dài: “Thật là may mắn.”

“Cũng may có tôi đưa anh về, nếu không thì phiền phức.”

Đến tòa nhà Đường Gia Duệ, Lý Nhạc Manh nói, “Anh lên đi, tôi trở về trường, trễ quá sẽ không vào được.”

Đường Gia Duệ muốn giữ lại, nhưng cảm thấy không biết giữ cậu lại để làm gì, hơn nữa, nếu giữ lại có thể sẽ lam Lý Nhạc Manh hiểu lầm. Suy đi nghĩ lại, Đường Gia Duệ cũng không mở miệng.

Thấy Lý Nhạc Manh gần đi, Đường Gia Duệ hỏi: “Vì sao lại liều mạng như vậy? Cậu bị thương thì phải làm sao? Tôi sẽ rất áy náy, hơn nữa cũng ngại với chị cậu nữa?”

Lý Nhạc Manh cười cười, “Vì người mình mà liều mạng thì có gì không đúng?”

Nhìn bóng dáng Lý Nhạc Manh khuất dần, Đường Gia Duệ hiểu được, Lý Nhạc Manh gần như không ý thức được chữ ‘thích’ cậu vừa nói. Trong lúc vô tình Lý Nhạc Manh đã thốt ra lời từ đáy lòng. Đường Gia Duệ không nói gì. Anh cảm thấy nếu quý mến nhau, anh nên chủ động bảo vệ đối phương, quan tâm đối phương, không để đối phương thương tâm khổ sở. Nhưng hiện tại, từ khi quen biết đến giờ, vẫn là Lý Nhạc Manh quan tâm, bảo vệ anh.

Về đến nhà, Đường Gia Duệ suy nghĩ rất lâu.

Hôm sau, Đường Gia Duệ ra về đúng giờ, đến bảy giờ, Lý Nhạc Manh cũng đến nhà Đường Gia Duệ, vừa đến liền xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Nhạc Manh, giống như nguy hiểm của ngày hôm qua chưa từng xảy ra. Đường Gia Duệ cảm thấy Lý Nhạc Manh giống như có hệ thống tự sửa chữa, khả năng tự chữa thương của cậu đặc biệt nhanh.

Đường Gia Duệ lấy một chiếc áo khoác mới mua đưa cho Lý Nhạc Manh, “Tiểu Manh, hôm qua thấy tay áo cậu bị rách, cái này cho cậu.”

Lý Nhạc Manh không khách sáo, nói cảm ơn xong thì cất đi. Đối với cậu, đây là quan tâm và yêu thích.

Nhìn nụ cười của Lý Nhạc Manh, Đường Gia Duệ do dự. Thấy vẻ mặt anh, Lý Nhạc Manh hỏi: “Sao vậy, có gì muốn nói với tôi không?”

Đường Gia Duệ cúi đầu nói, “Hôm qua cậu nói ‘Vì người mình mà liều mạng thì có gì không đúng’, tôi nghĩ, tôi nên có câu trả lời.”

Lý Nhạc Manh đỏ mặt, chính cậu hoàn toàn không ý thức giữa tình huống hôm qua đã thổ lộ với Đường Gia Duệ, lập tức cậu liền can đảm nhìn chằm chằm Đường Gia Duệ hỏi: “… Câu trả lời của anh?”

Đường Gia Duệ thở một hơi dài, dùng ngữ khí khuyên bảo nói: “Vì sao lại thích một ông già như tôi? Tôi cũng không quá xuất sắc, chỉ là nhân viên công sở bình thường, nhưng lại có rất nhiều thói hư tật xấu, nhà cửa lại sơ sài, tôi không phải đối tượng tốt.”

“Không được nói mình như vậy!” Lý Nhạc Manh lớn tiếng, “Phải xuất sắc thế nào mới được coi là xuất sắc, anh rất tốt. Lại nói, cho dù là người có tật xấu, nhà cửa sơ sài cũng có quyền theo đuổi và có tình yêu.”

“Nhưng mà tôi…”

Tựa hồ cảm thấy sắp bị cự tuyệt, khuôn mặt Lý Nhạc Manh toát ra thần sắc bi thương, cậu cắt ngang lời Đường Gia Duệ: “Tôi thật sự thích anh mà, không phải chúng ta ở chung rất tốt sao, vì sao lại không thể cùng nhau, anh cũng có hảo cảm với tôi, tôi biết. Tuy sau này anh lại lảng tránh tôi, nhưng mà, anh cũng không ghét tôi.”

“Tôi… quá lớn tuổi so với cậu. Cậu luôn miệng nói thích, được mấy năm? Đến khi tôi già rồi, cậu sẽ đá tôi thôi.”

Tối qua, Đường Gia Duệ vẫn luôn nghĩ vấn đề này. Lý Nhạc Manh không chút do dự chống trả ăn cướp, còn Đường Gia Duệ khi thấy ăn cướp trong nháy mắt chỉ nghĩ đến xui rủi hao tài. Là không dám chống lại? Cũng không phải. Phải nói là đã bị cuộc sống xoay đến chóng mặt, đã mất đi cam đảm và bốc đồng của tuổi trẻ. Đường Gia Duệ có chút xấu hổ, càng thêm hâm mộ Lý Nhạc Manh, anh cũng biết Lý Nhạc Manh xứng đáng với một người tốt.

Lý Nhạc Manh nhìn Đường Gia Duệ, cậu có cảm giác, khi trải qua chuyện hôm qua, nam nhân vẫn chưa có thái độ dứt khoát đã bước đến gần cậu hơn. Vì sao lại không chịu đến gần chút nữa? Chỉ cần gần hơn một chút, bọn họ có thể dựa lẫn nhau.

Nghĩ nghĩ, Lý Nhạc Manh nói với Đường Gia Duệ: “Tôi là mèo hồ. Tôi nghĩ có một việc anh không biết. Nhóm yêu thú tuy có thể giữ cuộc sống của con người, cả đời không biến thân cũng không sao, nhưng nguồn gốc khác nhau, tuổi thọ cũng khác con người, ít nhiều cũng có chênh lệch. Tuổi thọ loài mèo hồ chúng tôi so với con người rất ngắn.”

“Cho nên khi tôi gặp anh, khi tôi gặp được anh là người tôi thích, tuổi anh so với tôi lớn hơn, tôi cảm thấy rất vui mừng rất vui mừng, vì như vậy tôi mới có thể ở bên cạnh anh, già đi cùng anh. Đừng lo lắng sẽ già trước tôi, khiến anh thương tâm, tôi không muốn để anh cô đơn một mình.”

Lý Nhạc Manh tiết lộ bí mật chủng tộc cho người ngoài biết, Đường Gia Duệ lại chấn động lần nữa. Nhìn đáy mắt rưng rưng của Lý Nhạc Manh, anh cũng có chút nghẹn ngào.

“Tôi… thật ra tôi sống không được lâu, nên anh đừng để ý tuổi tác chênh lệch giữa chúng ta, thật đấy.”

Đường Gia Duệ đau lòng, vươn tay ôm Lý Nhạc Manh vào lòng, “Đứa ngốc, đứa ngốc.”

“Tôi thật sự thích anh…”

“Tiểu Manh, tôi cũng thích cậu.”