Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Huyễn Quốc Độ Hệ Liệt

Quyển 5 - Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phạm Gia Hoa nhìn nhìn sofa được kéo ra, gãi gãi đầu, “Đại thúc, nếu biến thành thổ lang sẽ không chiếm diện tích lớn như vậy.”

“Di,” Lục Cẩn Ngôn ngẩn ra, lại cười ngay, “A, đúng vậy. Nhưng mà, nếu có thể vẫn nên lấy nhân hình mà xuất hiện. Cậu từ trong rừng ra thành phố, cũng hy vọng sẽ lấy nhân hình để sinh sống ở đây không phải sao?”

Phạm Gia Hoa gật gật đầu, “Thì đúng là như vậy.”

“Mệt rồi thì tắm rửa, ngủ sớm một chút. Nếu không phiền, tắm xong có thể xem TV. A, TV, có biết không?” Lục Cẩn Ngôn nghĩ thổ lang nam nhân anh tuấn trước mặt từ trong rừng ra, anh tự hỏi, anh vẫn chưa biết trình độ hiểu biết của thổ lang này đối với xã hội văn minh nhân loại.

“Đại thúc! Làm ơn đi, tôi cũng không phải mới tới, tôi đã ở thành phố Hương Đảo khoảng… khoảng gần một năm rồi.” Phạm Gia Hoa cúi đầu xoè tay ra, huơ tay huơ chân tính thời gian, vừa liếc nhì n Lục Cẩn Ngôn một cái, trong lòng đối với Lục Cẩn Ngôn đem cậu trở thành thổ lang cái gì cũng không biết cảm thấy khá bất mãn.

“A, cậu cũng biết, tốt quá rồi.” Lục Cẩn Ngôn khẽ đỏ mặt, anh không có ý coi thường Phạm Gia Hoa, chỉ nói vậy thôi, gia hoả đứng trước mặt anh có được nhân hình xinh đẹp, kỳ thật lại không phải con người, “Tôi… tôi đi lấy quần áo cho cậu tắm, đúng rồi, ngày mai tôi dẫn cậu đi mua ít đồ dùng.”

Đôi mắt đen trầm của Phạm Gia Hoa có gì đó loé sáng một chút, cậu không nói gì, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu Lục Cẩn Ngôn, giống y như người lớn khen ngợi đứa trẻ làm được chuyện tốt vậy. Động tác bất ngờ của Phạm Gia Hoa làm Lục Cẩn Ngôn sửng sốt, lập tức Lục Cẩn Ngôn nhíu mày, “Uy, tôi có thể nói là lớn tuổi hơn cậu, không được làm mấy hành động đó với tôi.”

Phạm Gia Hoa nhăn mặt nhăn này, “Tôi biết a, cho nên mới gọi chú là ‘đại thúc’ đó.”

“Uy, tôi cũng chưa già đến mức như vậy.”

Phạm Gia Hoa cười hì hì, nhận áo sơ mi cùng quần đùi rộng rinh sạch Lục Cẩn Ngôn tìm cho cậu, đi vào phòng tắm. Sau khi gội đầu, Phạm Gia Hoa ôm gối ngồi xuống đất dưới vòi hoa sen, suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm nay. Gặp được nam nhân nguyện ý thu lưu cậu, người này lớn tuổi hơn cậu, thoạt nhìn thật ôn hoà nhu nhược, anh ta vô điều kiện tin tưởng một yêu thú đầy nguy hiểm, trước kia, không phải không có người nguyện ý thu lưu Phạm Gia Hoa, nhưng vừa thấy cũng biết bọn họ chỉ muốn lợi dụng cậu đi làm những chuyện phi pháp, Phạm Gia Hoa đương nhiên sẽ không đồng ý, cậu chỉ hy vọng có thể cùng những yêu thú bình thường sinh sống trong thành phố này.

Lục Cẩn Ngôn, gặp được anh là duyên phận sao? Để mặc nước ấm gột rửa lưng mình, Phạm Gia Hoa hết suy lại nghĩ, sai đó mới mở chai sữa tắm ra, đổ một ít ra tay, sau khi xoa xoa cho thành bọt, Phạm Gia Hoa bắt đầu tắm, nhìn thấy những bọt nước trắng tinh ngày càng nhiều hơn do được chà xát trên người, Phạm Gia Hoa cười lớn, tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt.

Phạm Gia Hoa mang mái tóc ướt ra khỏi phòng tắm, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy áy náy nói với cậu, “Chỗ tôi không có máy sấy, cậu đừng ngủ liền, chờ tóc khó rồi ngủ.”

Phạm Gia Hoa gật đầu, “Ân.”

“Tôi ngủ trước đây.”

“Đại thúc, sớm như vậy chú đã ngủ a.” Phạm Gia Hoa dừng động tác lau tóc bằng khăn lại, nói.

“Cuộc sống của đại thúc quá ngột ngạt, xem TV rồi ngủ.”

Lục Cẩn Ngôn lắc đầu, “Tôi không thích xem.”

“Bóng đá này nọ thì sao?’

Lục Cẩn Ngôn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “A, cậu thật đúng là cái gì cũng biết.”

“Đã nói tôi không phải người nhà quê từ trong rừng mới ra mà.”

Lục Cẩn Ngôn cười, đánh giá Phạm Gia Hoa một chút, “Cậu mặc áo sơ mi ngắn tay của tôi cũng không tệ lắm, quần áo của cậu cũng đã giặt rồi.”

Phạm Gia Hoa kéo kéo vạt áo sơ mi, “Cái gì mà không tệ a, đại thúc, chú nhìn kỹ một chút, ngắn vậy được hay không.”

Lục Cẩn Ngôn dùng tay so với bộ dáng con mèo bình thường, “Nha, cậu cũng chỉ to bằng chừng này, như thế nào… như thế nào biến thành người lại cao lớn như vậy.” Nói xong, Lục Cẩn Ngôn liên tục lắc đầu, “Thực bất khả tư nghị a.”

Phạm Gia Hoa không khỏi kháng nghị, “Uy, đại thúc, không nhỏ như vậy đi, không có nhỏ như vậy mà!”

“Có, chỉ nhỏ như vậy thôi.”

“Không có, không có!”

“Thật sự, tựa như một con mèo nhỏ.” Cho nên Lục Cẩn Ngôn mới cảm thấy hình thú của Phạm Gia Hoa đáng yêu chứ không đáng sợ.

“Mèo cái gì chứ, là thổ lang, thổ lang! Mèo làm sao so được với chúng tôi.”

Lục Cẩn Ngôn bị câu phản bác đầy trẻ con làm cho bật cười, người trước mắt rõ ràng vẫn còn trẻ, tin rằng tuổi thổ lang cùng tuổi người cũng không quá lớn, có lẽ chỉ khoảng hai mươi thôi.

Lúc này, biểu tình Phạm Gia Hoa vừa rồi còn tức giận đã biến thành thoải mái, cậu khoanh hai tay lại, “Hừ hừ, đại thúc, nói lại lần nữa, tôi bây giờ có thể cao lớn như chú nga.” Nói xong, cậu bước đến, vươn tay đặt trên đầu Lục Cẩn Ngôn, sờ sờ tóc Lục Cẩn Ngôn.

Nguyên bản muốn ngủ sớm, kết quả hai người cậu một lời tôi một câu, kéo đến một lúc lâu sau mới đi ngủ.

Thu xếp ổn thoả cho khách, Lục Cẩn Ngôn trở lại phòng ngủ của mình, anh đọc sách dạy làm bánh mới nhất một lúc, sau đó bắt đầu nhớ đến chuyện phát sinh hôm nay. Thổ lang, bộ dáng thổ lang là như vậy sao, đỉnh đầu còn thêm một nhúm lông nhú lên, vừa nhìn đã thấy tức cười. Rõ ràng là động vật xấu xí a, tiểu tử kia cư nhiên đẹp trai như vậy.

Cậu ta có đôi mắt rất đẹp, hắc bạch phân minh lại sáng long lanh động lòng người.

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Lục Cẩn Ngôn rời giường, Phạm Gia Hoa đã thức dậy, nhìn nam sinh cao lớn đeo tạp đề đứng trong nhà bếp, Lục Cẩn Ngôn không khỏi nghĩ: nếu cậu ta có bạn gái, nhìn thấy cậu ta như vậy, còn không biết sẽ cao hứng như thế nào đâu.

“Cậu đang làm gì vậy?” Lục Cẩn Ngôn hỏi.

“Muốn làm một bữa sáng ngon lành cùng nhau ăn. Đại thúc, trong tủ lạnh của chú như thế nào chỉ toàn bơ, không có thịt.”

Nhìn biểu tình oán niệm đầy mặt của Phạm Gia Hoa, Lục Cẩn Ngôn lúc này có cảm giác ‘Cậu ta thật là một con lang a’, quả nhiên tiểu gia hoả này thích ăn thịt.

“Hình như còn chân giò hun khói, đến phòng lạnh tìm xem.” Lục Cẩn Ngôn chỉ đạo một phen, sau đó liền vào nhà vệ sinh, chờ đến lúc anh đi ra, bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn bữa sáng có trứng chiên, xúc xích, còn có sữa, Lục Cẩn Ngôn tán thưởng, “Cậu thật sự có thể làm được.”

“Chuyện này rất đơn giàn.” Phạm Gia Hoa được khen thực vui vẻ, cậu nâng tay nhu nhu chóp mũi hòng giấu đi cảm xúc.

“Hôm qua nghe cậu nói sẽ giúp tôi làm việc nhà, ta còn nghĩ cậu ở trong nhà bếp sẽ làm bể chén dĩa hết hay không, không ngờ cậu thực sự biết làm việc nhà.” Lục Cẩn Ngôn thật sự có chút bất ngờ.

“Đại thúc, chú vừa mới nói tôi có khả năng mà.” Phạm Gia Hoa không khỏi kháng nghị.

Hai người ngồi xuống ăn sáng, Lục Cẩn Ngôn nhớ đến một chuyện, anh hỏi: “Hôm qua, chuyện kia… nếu không phải cậu cái gì cũng không biết, vì sao không tìm một việc để làm?”

“Sao chú biết tôi không có?” Giống như bị vấn đề này đâm trúng, Phạm Gia Hoa tức giận phun một câu.

“Vậy cậu…” Lục Cẩn Ngôn chần chừ không biết hỏi như thế nào, anh gặp được Phạm Gia Hoa là vì cậu không trả tiền cơm nên bị đánh, anh nghĩ cậu ta không có khả năng tìm được công việc để có lương, hiện tại anh thấy rõ ràng cậu có khả năng, những cái khác không nói, đi đến tiệm thức ăn nhanh làm việc lúc nào cũng được.

“Là người ta không cần tôi!” Phạm Gia Hoa hung hăng cắn một miếng bánh mì, nhiều đến mức miệng phồng cả lên, sau đó gắng sức nuốt xuống.

“Vì cái gì?” Lục Cẩn Ngôn nghĩ không ra lý do, Phạm Gia Hoa đẹp trai như vậy, tuy tiện đến bất kỳ cửa hàng nào đều có thể trở thành chiêu bài, như thế nào còn có thể bị cự tuyệt, “Có phải có gì hiểu lầm không…”

Phạm Gia Hoa trầm mặc một chút, không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên nặng nề, Lục Cẩn Ngôn sợ vấn đề của anh sẽ làm tổn thương đến thanh niên này, anh vừa định mở miệng nói gì đó, Phạm Gia Hoa đã rầu rĩ cất tiếng, “Bởi vì tôi là lang…”

“Lang?”

“Đúng vậy, là lang! Tất cả mọi người không muốn dùng, bởi vì tôi là yêu thú nguy hiểm, hơn nữa, tôi từ trong rừng ra, không có chứng minh thư, không thể so với nhóm yêu thú lớn lên trong thành phố. Kỳ thật, có cẩu yêu thú sống trong thành phố, luận hung tính thì không ít hơn chúng tôi, chính là bọn họ lớn lên trong thành phố, lại có chứng minh thư, được nhận rất dễ dàng, tôi… tôi lại không được, dù làm cách nào cũng đều…” Phạm Gia Hoa càng nói thanh âm càng nhò, càng nói càng uỷ khuất, “Tôi… tôi không có chứng minh, tìm không được việc làm; không có việc làm, không có nơi ở cố định, lại càng không có tư cách xin được chứng minh thư. Nếu tôi chỉ là một con thỏ hoặc là tùng thử, khẳng định sẽ không bị đối xử như vậy, thật không công bằng! Tuy tôi là lang, nhưng cũng không có nghĩa tôi nhất định là kẻ làm chuyện xấu.” Nói xong, Phạm Gia Hoa liếc nhìn Lục Cẩn Ngôn một cái, “Ngày hôm qua, tôi thật sự rất đói… Tôi có đến hỏi qua những tiệm khác, có thể cho tôi rửa chén để có tiền cơm không, bọn họ cũng không chịu, cuối cùng, tôi mới… Tôi nói với chủ tiệm kia là sẽ giúp ông ta rửa chén hoặc làm những công việc khác để bù lại, kết quả bọn họ căn bản không thèm để ý, liền ra tay đánh… Thật quá đáng…”

Lục Cẩn Ngôn vươn tay khẽ xoa đầu Phạm Gia Hoa an ủi cậu, anh hiểu được ý nghĩ của tiểu thổ lang, ngay từ đầu anh đã không cảm thấy Phạm Gia Hoa nguy hiểm hay đáng sợ. Phạm Gia Hoa nghiêng đầu, tránh bàn tay đang vươn tới của Lục Cẩn Ngôn, cậu hiển nhiên không thích cách thức trấn an này.

Nhìn vẻ mặt từ uỷ khuất chuyển sang quật cường của tiểu thổ lang, Lục Cẩn Ngôn cười, “Muốn tôi giúp cậu không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »