Quyển 4 - Chương 15

Tập đoàn Houghton thuận lợi giành thị phần ngành cờ bạc ở thành phố Hương Đảo, mua kèm thêm một vài khách sạn cùng hộp đêm, thế lực mới nổi lên này đã không thể ngăn cản được nữa, thế lực hắc bang bản địa đành phải liên kết lại, hoặc ngó lơ. Không ai dám công khai đứng ra tấn công tập đoàn Houghton.

Khi đã chính thức có thế lực trong hắc bang ở thành phố Hương Đảo, Mạc Ngữ Phi bắt đầu thực hiện kế hoạch của riêng y. Y không tấn công ồ ạt vào ngành tình sắc như những người khác đã tưởng tượng, lại càng không mua lại cổ phần của các công ty Mạc gia, trong tình huống chạm mặt mấy lão hồ ly Mạc thị tại nơi công cộng, Mạc Ngữ Phi cung kính hành lễ như phận tử chất. Càng làm như vậy, đám hồ ly Mạc gia càng sợ hãi. Vì Mạc Ngữ Phi đã từng nói – y đã không còn là người của Mạc gia.

Bề ngoài thì bình tĩnh kỳ thật lại như mạch nước ngầm chảy xiết. Các trưởng lão Mạc thị phát hiện, nguyên bản từ sau khi Mạc Ngữ Phi ‘chết’, tình hình kinh doanh bắt đầu đi xuống, thậm chí dần ảm đạm. Không biết bắt đầu từ khi nào, các ‘Công chúa’ và ‘Thiếu gia’ là hồng bài của công ty lần lượt đầu quân sang những công ty khác, hoặc xoay vòng; khách đến càng ngày càng ít, những vị khách sộp trước đây thường lui tới, thường ra tay hào phóng đều chuyển đến những hộp đêm khác; nơi thanh sắc Mạc gia kinh doanh bị kiểm tra nhiều hơn, cảnh sát nói là nhận được tin báo những nơi đó có những giao dịch không hợp pháp, thậm chí muốn mua rượu ngon cũng không có cách, những lái buôn thường giao dịch luôn nói không có hàng sẵn.

Công chúa và thiếu gia đã không còn, ngay cả rượu cũng không có, thì hộp đêm còn kinh doanh cái gì? Đám lão hồ ly Mạc gia bắt đầu nôn nóng, vội càng xoay chuyển, lại mất nhiều sức lực mời người các bang phái có thế lực đến tô điểm bên ngoài, chính là tìm mọi cách không tiếc tốn kém nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật kinh doanh xuống dốc.

Không đợi đến lúc đám lão hồ ly Mạc gia nhìn đến những con số trong báo cáo tài chính, đã lại xuất hiện thêm vấn đề nghiêm trọng. Những người trong Mạc gia mới được thăng chức quản lý đều gặp chuyện không may, không bị đánh lén trọng thương thì cũng bị tố cáo là tàng trữ ma tuý bị bắt đi, còn có người mất tích ly kỳ. Hạ thủ đắc lực liên tục gặp chuyện không may càng đả kích nghiêm trọng thế lực Mạc gia. Không còn người quản lý, đám tiểu lâu la vác không nổi lá cờ lớn, những địa bàn vốn của Mạc gia từ từ bị các bang phái khác lấn chiếm hoặc nuốt chửng.

Các trưởng lão Mạc gia giống như nhân viên cứu hoả hết chạy đông đến chạy tây, vội vàng cứu lấy sinh ý nguy cấp, mệt mỏi, chật vật không chịu nổi. Cố gắng mọi thứ nhưng hiệu quả quá nhỏ, lực lượng gia tộc Mạc thị như nước sông ngày càng rút xuống. Khi nhìn đến báo cáo tài chính quý gần nhất, mấy lão hồ ly đều tê liệt trên ghế, hai mặt nhìn nhau. Những con số kia thật đáng sợ!

Biết rõ tất cả đều do Mạc Ngữ Phi thao túng phía sau, các trưởng lão Mạc gia lại bắt không được một chút nhược điểm của y, thậm chí ngay cả bọn họ muốn gặp Mạc Ngữ Phi cũng không thể. Mạc Ngữ Phi lại mở thêm một sòng bạc trong một khách sạn xa hoa cho tập đoàn Houghton, bảo vệ chặt chẽ, nếu muốn đánh một đòn bất ngờ với Mạc Ngữ Phi như trước đây, căn bản là không có khả năng.

“Làm sao bây giờ…”

“Xong rồi, cái gì cũng xong hết rồi…”

“Mạc thị bị huỷ với y thì có chỗ nào tốt? Có chỗ nào tốt?” Lão hồ ly không cam lòng gào lên.

“Gia nghiệp Mạc gia tích luỹ nhiều năm như vậy, liền tan thành mây khói!”

Bây giờ nói tan thành mây khói thì vẫn còn sớm, một chiếc thuyền mục cũng có ba ngàn cây đinh, dù sao Mạc thị cũng là hồ tộc kinh doanh qua nhiều đời, nhưng cũng chính vì lý do đó, phải đối diện với các hắc bang khác thì lại càng không còn mặt mũi nào nữa. Hồ ly thích nhất là hư vinh, sĩ diện nhất, phô trương khắp nơi, phải có kiểu cách, bất luận làm gì đều phải mang phong cách, đẹp mắt. Trước đâu, Mạc thị dựa vào kinh doanh tình sắc mà phát triển đã bị kinh bỉ trong hắc bang, nhưng cũng chính vì kinh doanh tình sắc, đi lại trên giang hồ đã được sự nâng đỡ của ân khắc, gặp chuyện chỉ cần làm nũng, đương nhiên sẽ có người vừa có quyền vừa có thể ra mặt, giúp Mạc thị giải quyết khủng hoảng. Mạc thị lúc này không còn hô phong hoán vũ được nữa, tuỳ thời đều có thể bị bang phái hắc bang khác một ngụm nuốt chửng.

Các trưởng lão Mạc gia đều hiểu được, kết cục là mong muốn của Mạc Ngữ Phi. Y sẽ không dứt khoát đem người ra một đao gϊếŧ chết, mà từ từ tra tấn, vì y biết rõ thân thể chịu đựng được thống khổ lớn hơn so với tâm hồn.

“Làm sao bây giờ! Hiện tại phải làm sao bây giờ!”

“Thật sự là cùng đường sao?”

“Chúng ta bây giờ thật sự cẩu còn không bằng!” Một trưởng lão trong văn phòng gào lớn, gần như sụp đổ.

Mạc Ngữ Phi mất gần một năm tiến hành kế hoạch của y, thấy Mạc thị từng chút từng chút biến mất. Y làm thực khéo léo, thủ pháp bức bách khi nhanh khi chậm, khi đối phương đang căng thẳng thì nới tay, đợi đến khi đối phương trở lại bình thường đang chuẩn bị khắc phục khó khăn lại hung hăng tấn công, vừa không để đối phương ngừng lại thở một hơi, lại không đến mức ‘đuổi chó vào đường hầm’ ép đối phương đến mức phải ‘chó cùng bứt giậu’. ‘Trò chơi’ này Mạc Ngữ Phi chơi thật sự vui, biến nó thành trò giải trí trong công việc và cuộc sống hằng ngày.

“Cậu thật sự định làm cho Mạc thị biến mất khỏi Hương Đảo sao?” Dịch Thừa Phong hỏi.

Mạc Ngữ Phi đối với chuyện này phi thường lãnh đạm, lắc đầu nói, “Nó tồn tại hay không, không liên quan đến tôi. Nếu còn có người có thể kinh doanh, thì cứ đến làm; công ty giải tán, bọn tiểu hồ ly khác vẫn sẽ đi đến nơi khác sống một kiếp sống mơ ước. Yên tâm đi, Thừa Phong, vô luận hồ ly đi đến đâu đều có thể dựa vào chính bản thân mình để sống sót. Đừng lo lắng giùm cho những kẻ đó.”

“Cậu phải cẩn thận, các trưởng lão kia nhất định sẽ nghĩ cách trả thù.”

Mạc Ngữ Phi nhướng mắt, liếc nhìn Dịch Thừa Phong một cái, “Uy, đây là vấn đề của cậu đi.”

Dịch Thừa Phong bảo vệ bên cạnh Mạc Ngữ Phi, khi ở Australia cậu ta ngẫu nhiên còn có thể rời đi, từ lúc trở về Hương Đảo, thương lang một tấc cũng không rời khỏi Mạc Ngữ Phi. Tự Mạc Ngữ Phi cũng biết rõ tình cảnh của mình, khi ra ngoài phi thường cẩn thận. Lúc xã giao, Mạc Ngữ Phi luôn dẫn theo Dịch Thừa Phong, kết quả làm như vậy chính là – Dịch Thừa Phong trờ thành cái đinh, bóng đèn trong mắt những nam nhân muốn gần gũi Mạc Ngữ Phi.

“Tôi thấy, hiện tại không phải đám lão hồ ly kia muốn diệt trừ tôi, mà những nam nhân muốn gần gũi cậu muốn diệt trừ tôi.”

“Yêu, cậu thật đúng là hiểu được thế cục.” Mạc Ngữ Phi cười hì hì, thương lang này vĩnh viễn có gì nói đó.

Hoàn thành các biện pháp an toàn xong, Mạc Ngữ Phi căn bản không sợ sẽ bị tập kích. Chính là, tập kích thật sự xuất hiện, cũng nhằm vào y.

“Cái gì!” Nghe được tin, Mạc Ngữ Phi nhảy dựng lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Tôi chỉ nghe nói vậy thôi, tình huống cụ thể cũng không biết rõ, vì anh ta cũng không phải cảnh sát yêu thú.” Dịch Thừa Phong nói.

“Anh ta không phải, là em trai anh ta.”

Dịch Thừa Phong nghe được tin, nói có vị cảnh sát khi đi làm về bị tập kích, bị người đâm bị thương, ban đầu Dịch Thừa Phong chỉ cho rằng đó là mấy chuyện tán gẫu bình thường, khi nghe được tên của vị cảnh sát từ nhân viên làm trong sòng bạc, anh trước tiên báo tin cho Mạc Ngữ Phi.

Người bị thương có tên Trầm Sở Hãn.

“Bọn chúng không đối phó được với cậu, nên…”

“Xuống tay với Sở Hãn!” Mạc Ngữ Phi nghiến răng kêu ken két. “Anh ta thế nào, bị thương ra sao? Rốt cục anh ta sao rồi?”

“Tôi không biết.” Dịch Thừa Phong thành thật lắc đầu.

Mạc Ngữ Phi xoay quanh trong phòng, y hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Trầm Sở Hãn, chính là, y không thể. Lo lắng đi tới đi lui trong phòng, Mạc Ngữ Phi đốt một điếu thuốc, rít hai hơi, sắc mặt khó coi đem điếu thuốc dụi tắt.

“Thật sự không hỏi thăm được?” Mạc Ngữ Phi hỏi.

Dịch Thừa Phong lắc đầu, “Tôi đã cho người đi hỏi thăm, chỉ nói bị thương, còn tin gì khác cũng không có.”

“Nhất định là Trầm Sở Thiên!” Mạc Ngữ Phi hận, nói.

Từ khi Mạc Ngữ Phi trở lại Hương Đảo, y một lần cũng chưa gặp qua Trầm Sở Thiên. Kỳ thật với tính tình Trầm Sở Thiên, anh nhất định sẽ chạy đến nhìn con hồ ly này, nguyên nhân không ra mặt chỉ có thể là – Trầm Sở Thiên không muốn cho Mạc Ngữ Phi biết những tin tức liên quan đến ‘Trầm gia’, thậm chí ngay cả chính người nọ cũng không muốn cho Mạc Ngữ Phi biết.

Thật đúng là hoàn toàn cắt đứt! Mạc Ngữ Phi trong lòng thầm hận.

Tâm tình Mạc Ngữ Phi vẫn bị lo lắng dày vò đến khuya, y thật sự ngồi không yên, nhảy dựng lên lao ra khỏi phòng, “Thừa Phong, chúng ta đi.”

“Cậu muốn đi tìm Trầm Sở Thiên?”

“Tôi thật sự muốn gặp cậu ta, chính là cậu ta sẽ không gặp tôi. Tìm không được Trầm Sở Thiên, tôi không tìm được người khác sao?” Mạc Ngữ Phi đi thẳng ra ngoài, Dịch Thừa Phong vội vàng đuổi theo.

Xe lao nhanh trong đêm, Mạc Ngữ Phi vẫn còn thấy chậm, “Nhanh một chút, nhanh một chút a.”

Dịch Thừa Phong liếc nhìn Mạc Ngữ Phi một cái, cậu vốn định nói – lúc này cũng bị thương rồi nha. Bất quá cậu cũng không dám lên tiếng, nếu nói, khẳng định sẽ bị con hồ ly này bóp chết.

Xe chạy vào một con hẻm nhỏ yên tĩnh phía tây, Mạc Ngữ Phi đứng trước ngôi nhà hai tầng tường trắng ngói đỏ, chính là y không muốn gọi điện thoại đến hỏi, thứ nhất Mạc Ngữ Phi thật sự không thể yên tâm, thế nào cũng phải gặp mặt nhân chứng mới tin được; vả lại, hồ ly cảm thấy gọi điện thoại đến hỏi Âm Dương sư đại nhân quả là bất kính.

Thiếu niên mặc chiếc quần dài bằng vải cùng áo sơ mi ngắn tay ra mở cửa, cậu nhìn người ngoài cửa, chăm chú một lúc, nghi hoặc cất tiếng hỏi: “Các anh là… Mạc tiên sinh và Dịch tiên sinh đi…”

Mạc Ngữ Phi nhớ rõ nam sinh thanh tú này là tiểu tùng thử trợ thủ của Âm Dương sư đại nhân, y bước nhanh vào bên trong, hỏi thẳng: “Xin hỏi Âm Dương sư đại nhân có ở đây không?”

“Ách, anh ấy đã ngủ rồi…”

“Tôi có việc gấp muốn tìm ngài!” Mạc Ngữ Phi lo lắng nói, muốn bước lên lầu, Ô Mễ bị thái độ của Mạc Ngữ Phi doạ, muốn ngăn lại, lại vì là người quen biết mà cảm thấy không ổn, cậu nhìn Dịch Thừa Phong như xin giúp đỡ, “Này…”

Mạc Ngữ Phi liều lĩnh chạy lên lầu, trong khoé mắt nhìn thấy bóng người xuất hiện nơi hành lang, trong phút chốc y bước chậm lại, “Tiểu Mạc!” Nhào đến ôm lấy vai Mạc Ngữ Luân, Mạc Ngữ Phi vội vàng hỏi: “Anh ấy thế nào? Anh ấy thế nào? Sao cậu lại ở đây? Có phải tình trạng của anh ấy không tốt? Anh ấy bị thương ở đâu? Anh ấy đang ở đâu?”

Mạc Ngữ Luân bị lắc đến gần như đứng không vững, trước những câu hỏi tuôn như pháo ép đến mức miệng cũng không mở được, tay Mạc Ngữ Phi đang nắm lấy vai cậu xiết chặt, đau đến mức Mạc Ngữ Luân nhăn nhó, muốn gỡ những ngón tay như những gọng kềm kia.

Dịch Thừa Phong chạy đến, ôm lấy Mạc Ngữ Phi từ phía sau, trấn an: “Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút.”

Mạc Ngữ Phi vùng vẫy, vẫn muốn lao về phía Mạc Ngữ Luân, “Sao cậu lại ở đây? Anh ấy đâu? Anh ấy đâu?”

Mạc Ngữ Luân ngập ngừng trả lời, “Tôi mang bánh đến tặng Lãnh đại ca…”

“Tôi hỏi anh ấy đâu?” Mạc Ngữ Phi kêu lớn.

“Anh hỏi anh hai sao? Đang ở nhà a.”

“Anh ấy thế nào? Thế nào rồi?”

Mạc Ngữ Phi lúc này tựa hồ đã hiểu được, cậu trả lời, “Anh hai rất khoẻ a.”

“Không phải nói bị thương sao?”

“Là vết thương ngoài da, không có gì trở ngại.”

Nghe như vậy, tim Mạc Ngữ Phi đang bị treo ngược rốt cục cũng buông xuống, thở ra một hơi, cả người thả lỏng. Thấy ánh mắt Mạc Ngữ Phi không còn trừng trừng trong tư thế liều mạng, Mạc Ngữ Luân và Ô Mễ đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Mạc tiên sinh, mời đến đây ngồi.” Ô Mê kêu, dẫn khách vào, lại đi pha trà.

Mạc Ngữ Phi ngồi xuống thở hắt ra, vừa rồi y thật khẩn trương. Thấy mái tóc dài của Mạc Ngữ Phi rối bù, Mạc Ngữ Luân kìm lòng không được vươn tay vuốt lại cho y.

Mạc Ngữ Phi giữ chặt lấy tay Mạc Ngữ Luân, “Cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Là tối hôm trước, anh hai đi làm về, khi đậu xe ở ga ra, có mấy người đột nhiên lao tới, bọn họ đều cầm vũ khí, anh hai đánh nhau với bọn họ, cánh tay bị cắt một vết. Vết thương không sâu, không đáng lo.”

“Thật không?” Mạc Ngữ Phi không tin, y sợ Mạc Ngữ Luân không chịu nói sự thật với y. Nếu đám lão hồ ly Mạc gia thật sự muốn ra tay, liền trực tiếp nổ súng, còn dùng dao làm gì.

“Thật mà. Võ công của anh hai rất tốt, mấy người kia căn bản không phải đối thủ của anh hai. Bọn họ bị thương, chưa kịp ra tay đã bị anh hai đánh cho nằm bẹp dí.” Mạc Ngữ Phi nói.

“Hô…” Lúc này Mạc Ngữ Phi mới thật sự yên lòng. Đúng vậy, y như thế nào đã quên, người bọ chính là huấn luyện viên võ thuật của trường cảnh sát, là người của trường cảnh sát, công phu sao lại không tốt được. Lão hồ ly Mạc gia khẳng định là có ý bắt sống, nên không trực tiếp sát hại, kết quả đám người được phái đi bị Trầm Sở Hãn đánh tơi bời. Qua lần này Trầm Sở Hãn nhất định sẽ đề cao cảnh giác, còn muốn ra tay sẽ khó khăn. Mạc Ngữ Phi cười thầm trong lòng, mấy lão hồ ly kia quả nhiên thông minh nhưng sai chỗ, cho đáng đời!

“Anh đừng lo, anh hai chỉ bị cắt ngoài da cánh tay thôi.” Mạc Ngữ Luân nói thêm.

“Nhưng cũng sẽ đau a.” Mạc Ngữ Phi bất mãn với cách nói gần như không để ý của Mạc Ngữ Luân.

“Anh hai sẽ không để ý đến vết thương nhỏ ngoài da đó đâu.” Mạc Ngữ Luân nói.

“Cậu nói cái gì!” Mạc Ngữ Phi trừng mắt với Mạc Ngữ Luân, “Vết thương nhỏ? Cậu sao không thử cắt lên tay mình mấy vết đi?”

Ý của Mạc Ngữ Luân là nói Trầm Sở Hãn rất kiên cường, lại là cảnh sát, sẽ không để ý đến vết thương kia, cậu biết Mạc Ngữ Phi hiểu lầm ý cậu, đồng thời cũng biết mình lỡ lời, liền cúi đầu không nói câu nào.

Lúc này, Ô Mễ mang trà ra, không khí nguyên bản căng thẳng trong phòng khác được hoá giải. Mạc Ngữ Phi cảm ơn Ô Mễ, uống một ngụm trà, sau đó hỏi Mạc Ngữ Luân vẫn đang cúi đầu, “Gần đây có khoẻ không?”

“Ân.” Mạc Ngữ Luân gật gât đầu.

“Cậu ta tốt với cậu đi.”

“Rất tốt.” Sau đó Mạc Ngữ Luân còn nói thêm, “Anh hai cũng khoẻ.”

Tiếp theo mọi người đều im lặng, Mạc Ngữ Phi không biết phải nói gì nữa.

“Tôi… tôi phải về.” Mạc Ngữ Luân nói muốn về, “Đã khuya rồi.”

“Cám ơn bánh của cậu nhé.” Ô Mễ cảm ơn Mạc Ngữ Luân.

“Chúng tôi cũng phải đi, không tiện quấy rầy mọi người.” Mạc Ngữ Phi đứng lên nói với Ô Mễ, đồng thời ra hiệu với Dịch Thừa Phong vẫn im lặng đứng bên cạnh.

Ra khỏi cổng bệnh viện sủng vật, Mạc Ngữ Phi thấy Mạc Ngữ Luân chỉ đến một mình, hơn nữa cũng không lái xe đến, y hỏi Mạc Ngữ Luân, “Tôi đưa cậu về được không?”

“Vậy… cám ơn anh.” Mạc Ngữ Luân ngồi vào xe Mạc Ngữ Phi.

Dịch Thừa Phong hỏi địa chỉ, lái xe hướng về nhà Trầm Sở Thiên.

“Sao chỉ đến một mình, Trầm Sở Thiên đâu?” Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Đêm nay Sở Thiên có việc. Tôi học làm bánh, thử nếm qua cảm thấy hương vị chấp nhận được, muốn tặng Lãnh đại ca một ít. Không ngờ khéo như vậy…” Mạc Ngữ Luân mỉm cười.

“Đúng vậy, thật khéo…” Mạc Ngữ Phi cũng rất bất ngờ, y vọt đến chỗ Lãnh Tinh Hồn, kết quả gặp được Mạc Ngữ Luân.

“Anh thay đổi rất nhiều…” Mạc Ngữ Luân chần chừ một chút, vẫn nói ra.

“Có không?”

“Trước đây anh không như vậy.” Mạc Ngữ Luân còn nhớ bộ dáng nho nhã quần trắng áo trắng trước đây của Mạc Ngữ Phi, còn hiện tại nam nhân trước mắt một thân trường sam bằng lụa hoa lệ, mái tóc đen dài cột phía sau thật sự khác biệt rất lớn. Nếu nói Mạc Ngữ Phi trước đây là kẻ nhún nhường trong ngành tình sắc, vậy y hiện tại chính là mỹ nhân độc địa chuyên rút tiền trong sòng bạc.

“Người cũng có lúc thay đổi.” Mạc Ngữ Phi thản nhiên nói.

“Ngay cả màu da cũng đổi, hiện tại trắng hơn.”

“Có sao không?” Mạc Ngữ Phi bất giác xoa xoa hai má, bản thân y lại không cảm thấy. Từ sau khi đến Australia, y liền vùi đầu vào công việc, thật sự rất ít khi ra ngoài.

“Bây giờ đẹp hay trước đây đẹp hơn?” Mạc Ngữ Phi cười, cố ý hỏi.

“Đều đẹp.”

“Cậu cũng biết nói chuyện nha.” Mạc Ngữ Luân vươn tay, xoa đầu Mạc Ngữ Luân. Đây là lần đầu tiên y tiếp xúc thân thể với em họ mình.

Cảm thấy Mạc Ngữ Luân đối xử với cậu như một hồ ly lớn tuổi với hồ ly nhỏ hơn, trong lòng Mạc Ngữ Phi nóng lên. Dù thế nào bọn họ cũng là người một nhà. Cùng một dòng máu, mối liên hệ không thể chia cắt.

Xe gần đến nhà Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân thấy thời gian cũng không còn nhiều, cậu nhìn Mạc Ngữ Phi, thoáng chút do dự, hỏi: “Anh có muốn lên chơi không?”

“Không cần!” Mạc Ngữ Luân trảm đinh tiệt thiết.

Mạc Ngữ Luân biết Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Thiên có hiểu lầm, cậu mời Mạc Ngữ Phi lên chơi, là muốn dẫn cuộc trò chuyện sang hướng khác, liếʍ liếʍ môi, Mạc Ngữ Luân cố lấy dũng khí nói: “Kỳ thật… anh hai… thời gian trước đây có chuyển đến nhà cha mẹ ở, vì tất cả mọi người lo lắng để anh ấy ở một mình… gần đây anh lại chuyển về…”

Mạc Ngữ Phi trầm mặc. Trong bóng đêm, Mạc Ngữ Luân chỉ có thể nhìn đến sườn mặt, không nhìn thấy rõ vẻ mặt y.

“Sở Thiên không cho anh hai biết chuyện anh đã trở về…” Mạc Ngữ Luân còn nói thêm, “Xin anh đừng trách Sở Thiên, Sở Thiên vì đau lòng cho anh hai nên mới làm vậy. Vì… sau khi anh đi, anh hai rất thương tâm, rất thương tâm… anh hai không nói gì hết, ngoài mặt thoạt nhìn vẫn như trước, an tĩnh bình thản. Chính là, chúng tôi đều biết anh hai tổn thương trong lòng, anh ấy vẫn chịu đựng… chịu đựng…” Giọng Mạc Ngữ Luân nức nở.

Mạc Ngữ Phi quay mặt đi, thuỳ hạ mi mắt, hơi thở nặng nề.

“Anh có muốn… có muốn…”

“Tới rồi!” Mạc Ngữ Phi đột nhiên nó, ngữ khí trở nên lạnh lùng, không còn sự ôn nhu đâu nữa, Mạc Ngữ Luân nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, xe đã chạy đến gần nhà cậu.

Trong lòng biết Mạc Ngữ Phi không muốn chủ động đến gặp anh hai, Mạc Ngữ Luân thầm thương cảm. Rõ ràng quan tâm đến đối phương như vậy, tưởng niệm sâu nặng như vậy, rõ ràng tim đang rỉ máu, cũng không chịu gặp lại. Lẽ nào thật sự không thể bắt đầu lại lần nữa sao?

Mạc Ngữ Luân cất bước, Mạc Ngữ Phi nói Dịch Thừa Phong lái xe quay về sòng bạc.

“Cậu không đi thật sao?” Dịch Thừa Phong cầm tay lái, hai mắt nhìn thẳng phía trước, dùng thanh âm khô khốc hỏi.

“Đi đâu?”

“Tôi biết địa chỉ.”

“Câm miệng cậu lại, lái xe đi.” Mạc Ngữ Phi quát khẽ một tiếng.

Thương lang quả nhiên im lặng, dọc đường đi đều không nói gì nữa.

Trở lại phòng tổng thống xa hoa của mình, ngay cả đèn cũng không mở, Mạc Ngữ Phi vừa đóng cửa lại liền trực tiếp gục xuống giường. Y cảm thấy mệt muốn chết, thực mệt mỏi, giống như vừa mới hoàn thành một chiến dịch gian khổ. Đấu tranh với chính nội tâm mình, quả nhiên thực vất vả.

Trong bóng tối lờ mờ, Mạc Ngữ Phi ngẩng đầu, gió đêm lay khẽ rèm cửa, tấm lụa mỏng theo gió đung đưa. Loáng thoáng nghe thấy phía sau có thanh âm, Mạc Ngữ Phi cố gắng mở đôi mắt đang ngái ngủ, chậm rãi quay đầu lại.

Là ai?

A! Mạc Ngữ Phi lập tức tỉnh lại, y vừa mừng vừa sợ ngồi dậy.

“Sở Hãn…”

Dáng người cao lớn hoàn toàn che khuất hình dáng Mạc Ngữ Phi. Ngược sáng, Mạc Ngữ Phi nhìn khuôn mặt y tưởng niệm đã lâu.

“Sở Hãn… Sở Hãn…”

Thì thầm những tiếng vô nghĩa, Mạc Ngữ Phi nhào đến ôm lấy người nọ. Thân thể ấm áp, khí tức quen thuộc, nội tâm Mạc Ngữ Phi dâng lên niềm hạnh phúc gần như muốn vỡ tung.

“Sở Hãn… Sở Hãn…” Không ngừng gọi tên người nọ, siết chặt lấy anh, gần như sợ anh biến mất đột ngột, chặt đến mức ngay cả tay và ngực y cảm thấy đau đớn cũng không muốn thả lỏng dù chỉ một chút. Mạc Ngữ Phi mơ hồ nghĩ, nhất định Dịch Thừa Phong đã lén đến gặp người nọ, sau đó đem anh đến đây. Nga, anh đã chịu đến, anh đồng ý đến, thật tốt quá, thật tốt quá…

Cái ôm ôn nhu không thể thoả mãn Mạc Ngữ Phi, y giống như sợi dây quấn chặt thân thể người nọ, hôn anh thật sâu, “Sở Hãn, Sở hãn, em rất nhớ anh, em thật sự nhớ anh…”

Một lần lại một lần nói hết những lời yêu từ tận đáy lòng, Mạc Ngữ Phi gần như rơi nước mắt.

“Sở Hãn, Sở Hãn…”

Trong bóng tối mờ mịt, người nọ cũng ôm chặt y, cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, thân thể giao triền, triền miên vô hạn.

“Em thật sự nhớ anh… Đừng đi, đừng rời xa em, Sở Hãn, đừng đi…”

Mạc Ngữ Phi bị gió đêm lay tỉnh, y mở to mắt, trong phòng tối đen, bên cạnh không một bóng người. Chỉ là mơ…

Chậm rãi ngồi dậy, Mạc Ngữ Phi vươn tay, nhìn bàn tay trống không, lại tìm xung quanh, trong phòng trừ bỏ y thật sự không còn ai khác. Rõ ràng trong mơ cảm nhận được sự ấm áp, sao bây giờ chỉ còn chiếc giường lạnh lẽo, trống không…

Sao có thể như vậy! Cái ôm rất thật, rõ ràng cảm thấy ấm áp như vậy, rõ ràng…

Mạc Ngữ Phi cười thảm một cái, biến thành đại hồ ly tuyết bạch, cuộn mình lại, dùng chiếc đuôi xù lông che mặt lại.

Mạc Ngữ Phi một đêm mất ngủ, chìm đắm giữa mơ và thực, có lúc cảm nhận được Trầm Sở Hãn đang ở bên cạnh y, ôm chặt y triền miên an ủi; có lúc lại hốt hoảng bật dậy, nhìn căn phòng trống ngẩn người. Mơ mơ màng màng thẳng đến sáng hôm sau, Mạc Ngữ Phi mê man đi rửa mặt. Lấy nước lạnh hất lên mặt, nhìn đôi mắt thâm đen trong gương, Mạc Ngữ Phi cười khổ.

Quả nhiên… vẫn là mơ. Trầm Sở Hãn căn bản không hề đến.

Hương Xuyên vừa nhìn thấy sắc mặt Mạc Ngữ Phi liền kinh ngạc nói: “Anh làm sao vậy? Bệnh hả?” Nói xong vươn tay rờ trán Mạc Ngữ Phi, sau đó xoay người hỏi Dịch Thừa Phong, “Anh ta làm sao vậy, khí sắc kém như vậy. Tối hôm qua anh không phát hiện ra sao? Sao không dẫn anh ta đến khám bác sĩ?”

Dịch Thừa Phong đứng một bên, cúi đầu không nói.

Cảm thấy không khí có gì không đúng, ánh mắt Hương Xuyên nhìn qua nhìn lại giữa Mạc Ngữ Phi và Dịch Thừa Phong, “Các anh đây là sao? Các anh… không phải cãi nhau đi.” Biết Dịch Thừa Phong đối với Mạc Ngữ Phi trung thành và tận tâm, hơn nữa cũng biết Dịch Thừa Phong là nam nhân ít nói, Hương Xuyên cảm thấy Dịch Thừa Phong cãi nhau với Mạc Ngữ Phi là chuyện không thể, nhưng không khí quái dị giữa hai người làm người ta cảm thấy khó hiểu.

Mạc Ngữ Phi phất phất tay, ra hiệu Dịch Thừa Phong ra ngoài. Thương lang ngoan ngoãn rời văn phòng, canh ngoài cửa.

“Rốt cuộc là làm sao? Tôi đi mời bác sĩ đến.” Hương Xuyên nói xong liền cầm điện thoại.

“Không cần.” Mạc Ngữ Phi đè tay Hương Xuyên lại, “Không có gì, chỉ ngủ không ngon thôi.”

“Sắc mặt này…” Hương Xuyên tinh tế tỉ mỉ nhìn Mạc Ngữ Phi, “Mất ngủ sao?”

“Ân.”

“Phải gặp bác sĩ,” Hương Xuyên lặp lại, “Mất ngủ không tốt cho thân thể, nhất định phải đến gặp bác sĩ.”

“Không cần,” Mạc Ngữ Phi dựa vào lưng ghế, ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại, “Hồ ly chúng tôi đều như vậy.”

“Là như thế nào?” Hương Xuyên khó hiểu.

“Thiên tính hồ ly đa nghi, sẽ không tin vào bất kỳ lời người nào nói, nghe được chuyện gì đều để trong lòng cân nhắc trước sau. Hơn nữa, hồ ly tuỳ thời đều lo lắng có thể bị người ta hại hay không, nên mỗi hồ ly yêu thú đều bị chứng mất ngủ, nặng hay nhẹ mà thôi.” Mạc Ngữ Phi lãnh đạm trả lời.

Thấy Mạc Ngữ Phi đem chứng bệnh luôn gây khó khinh miêu đạm tả nói ra, Hương Xuyên phi thường khó hiểu, “Cái gì? Như vậy thật không tốt, anh còn không mai đi khám. Mất ngủ thường xuyên, thân thể sao chịu được.”

“Không có gì, cô đừng ngạc nhiên, hồ ly đều như vậy.” Mạc Ngữ Phi vỗ một tay lên trán, tay kia thì vẫy vậy, ý nói Hương Xuyên rời đi, “Tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Hương Xuyên cau mày, lại không biết nên khuyên thế nào, chỉ rầu rĩ lui ra.

Đợi tinh thần khá hơn một chút, Mạc Ngữ Phi gọi Dịch Thừa Phong đi vào, “Tôi có chuyện nhờ cậu làm.”

Không đợi Mạc Ngữ Phi nói, Dịch Thừa Phong đã biết y muốn cậu ta làm chuyện gì.

“Tôi sẽ tìm người tin cậy nhất.”

“Bọn chúng đều rất giảo hoạt, làm việc cẩn thận một chút, nhất định không để lại dấu.” Mạc Ngữ Phi nghiêm mặt phân phó.

“Tôi hiểu rồi.”

Nguyên bản, Mạc Ngữ Phi không muốn phải thật sự gϊếŧ mấy lão hồ ly Mạc gia kia, y không muốn để bọn chúng vui vẻ chết đi, còn định tiếp tục giống mèo con vờn chuột hảo hảo chơi với đám lão hồ ly Mạc gia một chút. Về phần công ty Mạc thị, Mạc Ngữ Phi căn bản không muốn tiếp tục quản lý, y đã không còn đem những thứ đó để trong lòng.

Đám lão hồ ly dám xuống tay với Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi cảm thấy y thật sự nhân từ với mấy lão hồ ly kia, mà đám lão hồ ly không sợ chết kia thấy không thể đυ.ng đến y, cư nhiên dám chơi trò cân não động đến Trầm Sở Hãn. Lần này, Mạc Ngữ Phi quyết định nhổ cổ nhổ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn.

Hoàng hôn vài ngày sau, Dịch Thừa Phong lái xe chở Mạc Ngữ Phi đi đến bến tàu ngoại ô thành phố, gần bến tài là công trường cải tạo đất.

“Đều làm ổn thoả rồi?” Mạc Ngữ Phi đốt một điếu thuốc, hỏi.

“Phải.”

“Cậu đi nhìn một chút, nhất định phải thấy tận mắt. Cuối cùng tôi vẫn chưa yên tâm.”

“Được.”

Dịch Thừa Phong xuống xe, đi về phía công trường. Mạc Ngữ Phi ở lại trong xe, hút thuốc, nhìn mặt trời xa xa dần dần lặn xuống mặt biển. Một cơn gió lướt qua, thổi tan khói khuốc nơi tay Mạc Ngữ Phi, cũng thổi bay những sợi tóc y.

Một lúc sau, Dịch Thừa Phong trở lại, ngồi vào vị trí tài xế, báo cáo với Mạc Ngữ Phi ngồi phía sau đang nhắm mắt lại: “Đã xử lý xong rồi.”

“Sạch sẽ không?” Mạc Ngữ Phi mở to mắt, trong đôi mắt quyến rũ hiện lên tia hàng quang.

“Có. Mấy lão hồ ly kia bị trói rất chặt, cột vào trụ xi măng, đã chìm xuống biển.”

“Ân…” Khoé miệng hiện lên nụ cười thoả mãn, Mạc Ngữ Phi lại nhắm mắt, “Trở về thôi.” Y ra lệnh.

“Được.” Dịch Thừa Phong khởi động xe, quay trở về sòng bạc.

Yêu thú hồ tộc, các trưởng lão cuối cùng của gia tộc Mạc thị liền biến mất như vậy. Hồ ly gia tộc vốn từng vang danh một thời, oai phong hắc đạo như gió thổi mây tan. Còn sót lại bọn tiểu hồ ly Mạc gia, đều phụ thuộc vào các hộp đêm, quán bar chờ thời, tiếp tục một cuộc sống say sưa xa hoa truỵ lạc.

Không phải không có ai lường được Mạc thị cuối cùng sẽ biến mất trong tay Mạc Ngữ Phi, chính là không ai tìm được sơ hở của y, càng không ai muốn ra mặt giúp Mạc thị đã biến mất. Mạc Ngữ Phi vẫn tiếp tục với ngành cờ bạc của y, phong phong quang quang xuất hiện trước mặt người trong hắc đạo ở thành phố Hương Đảo.

Chính thức xử lý xong kẻ thù, Mạc Ngữ Phi cũng không có cảm giác thống khoái, nội tâm ngược lại có chút phiền muộn.