Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Linh Hồn Lưu Lạc

Chương 8: Trở về

« Chương Trước
Tôi đặt vé máy bay đến Việt Nam ngay ngày hôm sau.

Giữa sân bay, tôi cố gắng nắm chặt tay Myo để khỏi bị lạc.Ở nơi đông người, cơ thể em hầu như trong suốt đến nỗi tôi không thể nhìn thấy. Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được rằng em đang ở bên tôi là bàn tay nhỏ bé của em luôn nằm gọn trong bàn tay tôi, lạnh toát.

Tôi và Myo, cả hai đều im lặng, chìm sâu vào giấc ngủ trên con đường trở về nơi em đã biến mất.

Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ tới Việt Nam để đưa một linh hồn bé nhỏ về nhà!

Myo không mệt. Em dắt tôi chạy trên những con đường Hà Nội lát những viên gạch nhỏ hình thoi, dưới tán cây xanh.

Tôi lặng yên nắm tay em, nhìn em cười đùa, hít thở thật sâu mùi vị quen thuộc mà cõ lẽ em đã rất nhớ nó trong thời gian qua.

Myo hào hứng bao nhiêu, tôi lại trầm lắng bấy nhiêu. Myo dường như đã nhớ lại tất cả, ngay từ giây phút đầu tiên em đặt chân xuống sân bay. Tôi chẳng biết phải nói gì chỉ biết đi, nhìn ngắm và hít thở cuộc sống của Myo.

“Myo! Em là ai?”

Myo quay sang nhìn tôi, cười. Em không trả lời, vẫn tiếp tục chạy nhảy, hít thở.

Myo! Em là ai mà đến bên tôi và khiến trái tim của tôi trở nên bất lực như thế này?

Myo dắt tôi đến phòng bệnh. Tôi giật mình nhìn vào phòng hồi sức thấy em đang nằm trong đó với ống thở và máy điện tim. Tay Myo buông thõng.

Em đứng lặng đi nhìn cơ thể xanh xao trước mặt mình. Trong phòng, mẹ em đang lặng lẽ dùng khăn ướt lau cánh tay cho em, buồn bã.

- Myo! Đêm nay, em hãy nằm xuống giường bệnh này, ngay bên cạnh thân xác em và ngủ một giấc thật ngon nhé! Ngày mai, tất cả sẽ trở lại bình thường. Còn bây giờ, anh phải đi!

Myo quay sang, nước mắt em chảy tràn khuôn mặt gầy và nhỏ nhắn.

“Nick! Anh không đợi em tỉnh lại à?”

“Chúng ta gặp nhau trong một giấc mơ nhuộm màu duyên số. Bởi vì thế khi tỉnh dậy, em sẽ không còn nhớ anh là ai nữa. Anh không muốn em nhìn anh như một người xa lạ. Em hiểu không?”

Tôi cũng phải trở về. Myo không thuộc về cuộc sống của tôi và tôi cũng không thuộc về cuộc sống của em. Có chăng chỉ là chút ảo ảnh kỳ diệu của tạo hóa, linh hồn em sau một vụ tai nạn đã lạc đến bên tôi.

Tôi chầm chậm bước đi trên những con đường Hà Nội lát những viên gạch nhỏ hình thoi dưới tán cây xanh. Tôi cố gắng hít thở thật sâu mùi vị của cuộc sống mà Myo tồn tại. Ngày mai, khi ánh nắng mặt trời bắt đầu xuất hiện, Myo sẽ tỉnh lại. Còn tôi trong em sẽ hoàn toàn biến mất.

Tôi trở về với con đường nhỏ chạy xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly, những cánh hoa lưu ly mỏng tang, màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng.

Myo, em có biết rằng, loài hoa lưu ly rừng tôi đặt cho em còn có một tên gọi khác:

Myosotis alpestris “Xin đừng quên tôi.”

***

Một tháng sau.

New Zealand, 2.17 am.

Reeng...

“Alo!”

[im lặng]

“Alo, tôi nghe!”

“Nick?”

[im lặng]

“Nick? Phải anh không?”

[im lặng]

“Nick! Em là Myo. Em là Myo đây! Em tỉnh rồi! Em rất ổn!”

Hoàn.
« Chương Trước