Thời gian trôi qua, tôi vẫn chẳng nhớ ra mình là ai cho dù tôi đã cố gắng lục soát từng mảnh ký ức để tìm lại mình. Nick chăm sóc tôi như chăm sóc một đứa em gái bé bỏng.
Anh ra khỏi nhà sau khi sửa soạn cho tôi bữa sáng, bữa trưa và trở về nhà trước bữa tối. Anh luôn mỉm cười khi thấy tôi thích thú nghịch đồ vật hay điện thoại của anh. Dường như sự xuất hiện của tôi không làm cuộc sống của anh bị đảo lộn. Anh chấp nhận sự xuất hiện của tôi một cách bình thản, không phàn nàn, không khó chịu.
Nick vừa là họa sỹ vừa là nhϊếp ảnh gia. Có ngày anh không đi đâu, chỉ ngồi ở trước cửa nhà với khung tranh và bảng màu. Tôi lặng im ngồi cạnh rồi giúp anh nấu bữa trưa hay cọ rửa bảng pha màu. Có lần tôi đang nghịch bảng màu, Nick đi đến, vuốt gọn tóc tôi lên rồi buộc lại bằng dây thun. Tôi ngước lên nhìn anh. Anh cười :
“Thế này gọn gàng hơn. Em cứ để tóc lòa xòa khiến anh liên tưởng đến sư tử”.
Tôi nhăn mặt. Sư tử ư?
Đôi khi, lang thang cùng Nick trên cánh đồng hoa lưu ly, tôi tự hỏi rằng, có phải đây là một câu chuyện cổ tích? Nick có thật sự tồn tại? Những cánh hoa lưu ly có thật sự tồn tại? Và tôi có thật sự tồn tại?
Hay tất cả chỉ là ảo ảnh bấp bênh, dễ tan mất như bong bóng xà phòng. Một sự kì diệu vô hình nào đó đã vẩy những gam màu lạ vào cuộc đời tôi. Lâu dần, tôi chấp nhận tạm bỏ rơi quá khứ và tận hưởng một cuộc sống mới. Cuộc sống dễ chịu ở đây khiến tôi dễ quên đi mọi thứ.
Tôi thích sự yên bình giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc tôi chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa sự chăm sóc nhẹ nhàng của Nick.
Sự bình yên ấy khiến tôi không muốn nhớ lại, không muốn tìm về cuộc sống thực sự là của tôi.
Tôi là cô gái hoa lưu ly!
Những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam.
Trước nhà Nick, thung lũng sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Phía sau là những đỉnh núi cao và vực thẳm. Ngoài tiếng gió thi thoảng khiến cây cối cựa mình răng rắc thì không có một tiếng động nào phá vỡ sự yên lặng xung quanh.
Tôi sợ mình đang sống trong một giấc mơ mà không có lối ra. Nick gợi ý tôi đủ mọi cách để tôi có thể trở về nơi tôi đã biến mất nhưng chẳng có cách nào khả quan. Tôi không có chứng minh thư, không giấy tờ, không hộ chiếu.
Tôi nhờ Nick chụp giúp tôi một bức ảnh, Nick chần chừ, chụp cho tôi một cách miễn cưỡng. Rồi anh cũng chẳng đưa bức ảnh đó cho tôi. Khi tôi hỏi, anh nói bị hỏng phim. Tôi cảm thấy Nick luôn giấu giếm tôi một điều bí mật nào đó. Nhất là khi anh không cho phép tôi ra ngoài lúc có người đi ngang qua hay người đưa thư tới.
Một khoảng cách vô hình giữa tôi và Nick cứ bị nới rộng ra, xa mãi. Thi thoảng, tôi cảm thấy cô đơn giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc tôi chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa những điều bí mật của Nick.